Edit: Cảnh Thục viện.

Beta: Thư Thục nghi.

“Hiền tỷ tỷ đây là không để ta kêu oan cho Đại Hoàng tử, các nàng tự mình thừa nhận hành vi phạm tội mưu hại Hoàng tử, chẳng lẽ tỷ tỷ còn muốn ở trước mặt mọi người mà bao che các nàng sao!” Thẩm Vũ lập tức trừng lớn đôi mắt, ánh mắt mang theo vài phần hiếp bức, ngữ khi cũng vô cùng không tốt, lộ ra chút hùng hổ dọa người.

Mới vừa rồi Hiền phi cũng vì tình thế cấp bách, mà năm vị phi tần này thường xuyên lui tới giao hảo cùng với nàng ta, đương nhiên chuyện tặng lễ vật này cũng có nàng ta châm ngòi cùng xúi giục.

Tuy rằng bắt không được nhược điểm gì của nàng ta, nhưng mà những người này đều như nanh vuốt của mình, nếu Thẩm Vũ làm trò trách phạt trước mặt nàng ta, mà nàng ta lại không cứu được, có thể nghĩ ra được mọi người trong hậu cung sẽ xem thường nàng ta đến như thế nào.

“Đương nhiên không phải, chẳng qua chuyện này tất nhiên phải hỏi qua Thái hậu và Hoàng thượng để định đoạt, dù sao lập tức xử phạt năm vị muội muội này chỉ sợ sẽ truyền ra lời không dễ nghe, gây tổn hại thanh danh muội muội đây!” Hiền phi lập tức nói chuyện nhẹ nhàng, trên mặt mang theo vài phần ý cười, thầm nghĩ mình đã thỏa hiệp trước, cũng làm cho Thẩm Vũ được chăng hay chớ thả ra một con ngựa rồi.

Nào ngờ Thẩm Vũ cười lạnh mấy tiếng, vẻ mặt trào phúng, giọng căm hận nói: “Tỷ tỷ thực sự buồn cười, thanh danh kia là đồ có thể ăn sao? Ta không cần nó! Tỷ tỷ ngăn trở như thế, thật sự là cùng một phía với các nàng, cảm thấy chuyện mưu hại Đại Hoàng tử là chuyện nhỏ sao? Hỏi ai cũng vậy, ta đã là mẫu phi của Đại Hoàng tử, thì phải vì nó mà lấy lại công đạo! Tỷ tỷ đừng ngăn trở ta nữa, nếu không tỷ cũng như bọn họ, là cá mè một lứa. Đến lúc đó vị mẫu phi là ta đây không biết ai là Hiền phi, chỉ biết đây là độc phụ muốn hại Hoàng nhi của ta mà thôi!”

Thẩm Vũ căn bản là không chừa mặt mũi cho nàng ta, lời nói cũng không để lối thoát.

“Thất thần làm gì, hôm nay bổn cung lấy lại công đạo cho Đại Hoàng tử, ai dám không phục thì đều kéo ra ngoài vả miệng!” Đột nhiên Thẩm Vũ nâng cao giọng hét lên với những cung nữ kia, đôi mắt của nàng trừng lớn, bên trong ánh mắt chứa vài phần âm u lạnh lẽo.

Những phi tần bị lôi đi lập tức mở miệng xin tha, thanh âm vô cùng ồn ào, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.

“Nương nương, tì thiếp chính là Vân Quý nhân, tì thiếp chính là Vân Quý nhân! Người cứ dựa theo ban đầu mà trừng phạt tì thiếp đi! Tì thiếp cũng không dám nữa!” Một nữ tử liều mạng dãy dụa, dùng sức lực toàn thân quỳ trên mặt đất, giọng nói khàn đi, gấp rút kêu gào.

Sớm biết thế này thì vừa rồi nàng nên nhận tội, cũng không cần chịu tát nhiều như vậy.

Thẩm Vũ cười lạnh ra tiếng, nàng chậm rãi cúi đầu nhìn về phía Vân Quý nhân đang xin tha, khóe mắt đuôi mày ý cười đều mang theo vài phần âm lãnh.

“Mới vừa rồi bổn cung đã có lòng tốt nhắc nhở ngươi một hồi, mà ngươi vẫn không biết hối cải. Bây giờ muốn đổi ý, muộn rồi! Năm mươi cái tát tai này coi như mua một giáo huấn, dám động vào Hoàng Trưởng tử, các ngươi đúng là không muốn sống nữa. Dám không nghe lời bổn cung nói, các ngươi cũng là muốn tìm chết!” Thẩm Vũ ngồi dậy, sau khi nói xong mấy câu thì xoay mặt đi, không hề nhìn bọn họ dù chỉ là cái liếc mắt.

“Kéo ra ngoài, hầu hạ các vị phi tần chủ tử cho tốt vào!” Minh Âm nghe tiếng khóc nháo ồn ào của nữ nhân này, đầu óc đã bắt đầu trướng đau, liền phất phất tay, để cho những cung nữ thô sử nhanh nhẹn một chút.

Bốn người còn lại liều mạng giãy giụa và xin tha, chẳng qua cánh tay giữ chặt bọn họ lại cứng rắn như sắt thép vậy. Thẩm Vũ đặc biệt chọn những cung nữ to lớn, có sức lực khỏe, đều để chuẩn bị cho ngày này, chờ lấy những người này ra khai đao.

Đối mặt với lời nói hơi vượt nguyên tắc của Minh Âm, Hiền phi cũng chỉ có thể thầm cắn răng. Nàng ta vừa định đi đến trước mặt Thẩm Vũ thì lập tức có hai cung nữ lao tới chặn trước mặt.

Cung nữ lôi đám phi tần ra ngoài đánh, ít thì cũng có tám chín người, bây giờ đứng phía sau Thẩm Vũ còn bốn năm người, nếu hành động lời nói thiếu suy nghĩ, có hại cũng chỉ bên phía này của Hiền phi mà thôi. Hiển nhiên Thẩm Vũ có chuẩn bị mà đến, hơn nữa còn chuẩn bị vô cùng đầy đủ, lần này nàng đến đình giữa hồ chính là vì đánh người!

Mục Mỹ nhân bị vả miệng hai mươi cái trước đã bị kéo trở về, Mục mỹ nhân vừa nãy vốn lanh lợi xin tha thứ giờ đã hơi thở thoi thóp, giống như con chó chết bị người ta kéo vào trong đình. Hơn phân nửa khuôn mặt đều sưng lên, nhưng không bị chảy máu, chỉ là đôi môi vốn dĩ nhìn mềm mại đỏ tươi đã bị sưng vù lên, quả thực thảm không nỡ nhìn.

Hiền phi quay đầu nhìn thấy, ánh mắt không khỏi lóe lóe. Bên trong hậu cung, mặt ngoài nàng taluôn luôn lấy đức phục chúng, chẳng qua có Thụy phi suốt ngày sửa trị người khác, nhưng thật ra nàng ta cũng biết phương thức đánh người của hậu cung. Những người nhìn càng thảm thì chỉ là bị thương ngoài da, chăm sóc là có thể tốt lại.

Giống như kiểu này không hề có máu, nhưng môi bị thương sưng thành như vậy, chắc chắn phải dưỡng trong thời gian dài.

“Mục muội muội, muội đừng trách tỷ tỷ. Bổn cung cũng không làm khác được, ai bảo muội đánh chủ ý lên người Đại Hoàng tử chứ! Muội nhìn thử đi, bổn cung còn để cho mấy cung nữ đó thủ hạ lưu tình, hai mươi cái tát còn chưa đổ máu. Trở về dưỡng thương cho tốt, đừng cả ngày cứ mang tâm tư hại người nữa!” Thẩm Vũ cũng nhìn thấy, dường như đối với trạng thái của Mục Mỹ nhân là vô cùng vừa lòng, ngữ khí cố ý chậm lại, có vẻ rất ôn nhu, cùng với Thục phi vừa rồi cho người vả miệng cứ như hai người khác nhau.

Mục Mỹ nhân há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói chuyện, nhưng miệng đã sưng to lên không mở miệng. Chỉ cần vừa động liền đau đến chết đi sống lại, sớm đã lệ rơi đầy mặt.

Ngoài đầu đình, còn có bốn vị phi tần vẫn còn đang bị trừng phạt vả miệng. Từng tiếng từng tiếng kêu rên truyền đến, tiếng bàn tay hỗn loạn thanh thúy, làm cho Hiền phi ở trong đình hóng gió kinh hãi từng cơn, giống như có vô số kim châm cắm vào da đầu nàng ta vậy, khiến cho nàng ta hãi hùng khiếp vía mà lại không thể nói gì.

Sau một lát, tiếng gào bên ngoài đã biến mất không thấy đâu, vẫn còn tiếng bạt tai vang lên, chấn động màng tai người nghe.

Thẩm Vũ đứng lâu như vậy cũng không chê mệt, trên mặt vẫn treo vẻ thích thú. Thẳng đến khi bốn người kia bị kéo vào, Thẩm Vũ mới có thêm vài phần ý cười.

Bốn người kia bị tát tai rõ ràng thảm cực kì. Môi sưng đến nổi phù lên mở không ra, vổng lên thật cao. Toàn bộ môi dường như đều biến thành trong suốt, bên ngoài da rất mỏng, có thể thấy rõ rầng máu bầm ở bên trong, nhìn làm cho người ta sợ hãi vô cùng.

“Xong, nếu mọi chuyện xong xuôi, ta đây không quấy rầy các vị tỷ muội nướng thịt nai ăn. Chư vị ăn uống ngon miệng, đã giảm bớt nhã hứng của mọi người, coi như bổn cung chưa từng tới vậy!” Thẩm Vũ vung ống tay áo lên, ý cười đầy mặt, vừa dứt hai câu xong xoay người rời đi mất.

Đội ngũ to lớn vẫn đi theo phía sau, mênh mông cuồn cuộn ra khỏi Ngự Hoa viên.

Đình giữa hồ yên tĩnh như chết lặng vậy, năm người mới vừa mới bị tát tai kia, gần như nằm liệt ngồi dài trên ghế đá, cũng không phát ra tiếng rên rỉ. Vốn dĩ là không khí tề tụ vui mừng, lại cứ như vậy không biết gì bị đánh một trận, thịt nai nướng trên vỉ đã tỏa ra mùi tiêu ớt ngon, lại không có ai để ý tới.

Hiền phi đứng ở nơi đó, thật sự vô cùng khó chịu. Bây giờ cho dù nói an ủi cái gì, đều sẽ trở nên vô dụng.

Vậy mà Thôi Cẩn từ đầu đến cuối cũng chưa nói một lời, nàng vẫn luôn ngồi trên ghế đá không hề nhúc nhích, cũng nhờ Thẩm Vũ ban tặng, nàng mới có một trò hay náo nhiệt để xem. Hơn nữa trong đầu nghĩ là ra tay hay đấy, Thẩm Vũ thành công giáo huấn những người này, như đạo lý “im lặng thì thôi, lên tiếng kinh người.”

Thẩm Vũ ngồi ở trên kiệu, trên đường rêu rao khắp nơi. Ở Ngự Hoa viên nàng làm loạn ra động tĩnh lớn như vậy, đã có không ít cung nhân lui tới truyền ra, người có tặng ít đồ vật không sạch sẽ vào Cẩm Nhan điện, giờ phút này đều kinh hoàng thất thố, không biết nếu cứu chữa như thế nào.

Những người vẫn luôn án binh bất động âm thầm thấy may mắn, may mắn nhìn ra Thục phi nương nương không phải là người dễ chọc, không bị lời nói của những người khác xúi giục làm chuyện ngu xuẩn. Nếu không bị tát tai vào mặt như vậy thật sự là nhận không ra người!

Minh Âm đi bên cạnh kiệu, trong lòng kêu đau một cái. Tuy rằng không phải nàng tự mình tát những người đó, nhưng nội dung trên tờ giấy đó, tuyên án nhưng phi tần đó chịu tội, chấp chưởng quyền sinh sát các nàng thật sự vô cùng sung sướng mà. Nàng chỉ là một tiểu cung nữ ti tiện, hiện giờ dính ánh sáng của Thục phi nương nương, cũng được làm người trên cao một lần.

Trong lòng của nàng không khỏi cảm thán, hôm qua bị kim đâm thật có giá trị mà!

Kiệu của Thẩm Vũ còn chưa tới Cẩm Nhan điện, toàn bộ hậu cung đã nổ tung rồi. Dù sao thì thời gian nàng dừng ở Ngự Hoa viên tương đối dài, từ lúc nàng bắt đầu hành sự vấn tội, cũng đã có tin tức truyền ra ngoài.

Đợi đến khi kiệu liễn của nàng hạ xuống tiến vào nội điện, liền thấy Minh Tâm ra đón, chu môi về phía nội thất, thấp giọng nói: “Hoàng thượng đã ở bên trong.”

Thẩm Vũ nhướng nhướng mày, cởi áo choàng ra, chậm rãi đi vào nội điện. Chỉ thấy Tề Ngọc đang ngồi trên ghế, trong tay cầm bản thoại nàng đọc lúc trước, đọc nhanh như gió chỉ nhìn quét qua.

“Tham kiến Hoàng thượng.” Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi cúi thân hành lễ.

Tề Ngọc nghe thấy giọng của nàng thì đặt quyển sách trong tay lên trên bàn nhỏ, trên mặt mang theo vài phần ý cười, dùng một loại ngữ khí trêu chọc nói: “Ái phi đây vừa mới đi đánh giặc chiến thắng trở về, trẫm nhìn tư thế này của nàng, mạnh mẽ oai phong, xem ra Đại Tần ta có hi vọng rồi!”

Thẩm Vũ bị ngữ khí không đứng đắn này của hắn chọc cười, đi thẳng đến bên người hắn ngồi xuống, phất phất tay tựa hồ có chút ngượng ngùng.

“Hoàng thượng thật biết đùa thần thiếp mà, thần thiếp chỉ là một nữ tử yếu đuối, há có thể so với các tướng quân kiêu dũng thiện chiến chứ! Chẳng qua đúng là vừa mới chiến thắng, nhưng trong lòng thần thiếp cũng không vui. Vạn nhất bị người nào ghi hận, Hoàng thượng nên tới giúp đỡ thần thiếp một phen!” Thẩm Vũ nửa thật nửa giả mà hùa theo câu chuyện hắn nói, ý cười trên mặt mang theo vài phần lấy lòng.

Tề Ngọc vô cùng hưởng thụ, hắn luôn mềm cứng không ăn, dầu muối không vào. Nhưng đối mặt với Thẩm Vũ, mềm thì không chống đỡ được, cứng thì trong lòng nhớ thương.

“Nói rất hay, những người đó không biết tốt xấu, sớm nên tìm người xử lý bọn họ rồi. Trẫm không có thời gian rảnh rỗi, có A Vũ ra mặt cũng giống nhau thôi.” Tề Ngọc lập tức lên tiếng, xác định đứng về phía Thẩm Vũ.

Lý Hoài Ân ở bên cạnh thở dài trong lòng, gần đây Hoàng thượng cũng quá dễ nói chuyện! Xem ra phải nhân cơ hội này để Hoàng thượng ban thưởng nhiều bảo bối chút, lưu lại sau này dưỡng già. Hắn cứ ảo tưởng như vậy, sau đó bỗng nhiên nhớ lại sáng sớm nay hắn vừa mới bị Tề Ngọc trừng phạt không được ăn cơm sáng bởi vì chút việc nhỏ, lập tức bị đánh trở về bên trong hiện thực.

Ha hả, Hoàng thượng chỉ dễ nói chuyện với một mình Thục phi nương nương mà thôi, hắn đây căn bản là si tâm vọng tưởng!

“Đúng rồi, sắp tết rồi, trẫm muốn đưa vài thứ cho nàng!” Bỗng nhiên Tề Ngọc tựa hồ nhớ tới cái gì, nhìn Thẩm Vũ cười đến mi mắt cong cong, thuận miệng nói ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play