Một đường này Thẩm Vũ rêu rao khắp nơi, tất nhiên là vô số người nhìn thấy. Tuy nàng đã dùng khăn gấm che mặt lại nhưng dáng vẻ kia rõ ràng là thê thảm, cho nên vẫn bị người ta nhìn thấy. Thẩm Vũ bị Hoàng thượng đuổi ra khỏi Long Càn cung, ngay lập tức tin tức này liền lan truyền khắp hậu cung. Không ít phi tần có tâm tình vui sướng khi người gặp họa, mong chờ xem chuyện này thế nào.
Chung quy con đường thăng vị của Thẩm Vũ quá lợi hại, cho dù không có gì cản trở nhưng cũng đã đắc tội hơn phân nửa phi tần trong cung, khiến họ đố kỵ đỏ mắt.
Nội điện Long Càn cung lâm vào sự yên tĩnh giống như chết vậy. Bởi vì khí lạnh bao phủ quanh thân Hoàng thượng, nên khiến cho các cung nhân đứng hầu một bên căn bản không dám lộn xộn. Đỗ Viện phán ho nhẹ một tiếng, ông hơi nhấc chân bước về phía trước một bước, khom người nói với Hoàng thượng: "Hoàng thượng, nếu không có việc gì thì vi thần xin cáo lui!"
Tề Ngọc không nói gì, không đồng ý cũng không cự tuyệt. Tuy thâm tâm Đỗ lão đầu không chắc Hoàng thượng có ý gì, có điều nơi này ông không thể ở lại được nữa, trực tiếp đứng dậy rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Vẻ mặt Lý Hoài Ân đau khổ tột cùng, đừng để lại một mình hắn đối mặt với Hoàng thượng mà, thật là đáng sợ!
Hoàng thượng nhíu chặt mày, rõ ràng là đang lâm vào trầm tư. Hắn khẽ nheo mắt lại, tựa như nhớ tới điều gì đó. Hắn cầm bút lông bên cạnh lên, bắt đầu viết thánh chỉ. Lý Hoài Ân lén rướn cổ lên, hai mắt trộm nhìn, chỉ nhìn thấy mấy chữ đầu, rồi trở nên hãi hùng khiếp vía.
Xong đời rồi, bây giờ Hoàng thượng muốn chơi một trận lớn rồi! Tiếp nối Thẩm Kiều, lại một lần nữa Thẩm gia có phi tần bị biếm vào lãnh cung rồi.
Lý Hoài Ân đặt thánh chỉ vào trong ống tay áo, lê đôi chân một bước thành ba bước chầm chậm đi về phía Kỳ Hoa điện. Nhớ trước đây lúc phong Thẩm Uyển làm Uyển Tu viện, cũng là hắn tới tuyên chỉ. Lúc ấy còn cảm thấy Hoàng thượng ban Kỳ Hoa điện tráng lệ huy hoàng như vậy cho Uyển Tu viện, vẫn là niệm tình ý, hiện tại nghĩ lại hoàn toàn không phải!
Lúc Lý Hoài Ân tiến vào nội điện, Thẩm Uyển đã tỉnh lại, nhưng mà lông mày nhíu chặt, rõ ràng là trong lòng đang có phiền não. Nàng nằm trên giường, hai mắt thẫn thờ nhìn màn trướng trên đỉnh đầu, nghe thấy có người thông truyền, nàng mới quay đầu nhìn về phía Lý Hoài Ân.
"Lý Tổng quản, xin lỗi. Hôm qua thân thể của bổn tần bị tổn thương, cho nên bây giờ không xuống giường được. Ngươi tuyên chỉ đi, nếu không được thì trở về nói với Hoàng thượng, dù sao ta đoán rằng trong ý chỉ này cũng không phải là điều gì tốt đẹp!" Thẩm Uyển khẽ nhếch khóe miệng lên, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười nhạt, chỉ là sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, làm cho người nhìn cảm thấy chua xót.
"Không sao, chỉ có mấy câu, ta sẽ đọc xong ngay thôi, hay là Uyển Tu viện cứ nằm nghe đi!" Lý Hoài Ân vội vàng lên tiếng giải vây. Tuy nguyên tắc tiếp chỉ cần phải quỳ xuống đất, có điều Hoàng thượng không nhìn thấy, hắn thay Hoàng thượng thương hương tiếc ngọc một lần vậy.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thẩm Uyển là Chính Nhị phẩm Tu viện nhưng lợi dụng con nối dõi hoàng thất mà tranh giành lợi ích cho bản thân, đổi trắng thay đen, uổng công cho người làm mẫu thân, khiến cho Đại Hoàng tử thân thể suy nhược, vì thế biếm lãnh cung, một tháng sau dọn vào." Lý Hoài Ân ho nhẹ một tiếng, tốc độ tuyên chỉ hơi nhanh, giống như làm thế thì có thể giảm bớt thống khổ cho Thẩm Uyển vậy.
Hắn đưa thánh chỉ cho cung nữ đứng hầu một bên, nhẹ giọng trấn an Thẩm Uyển vài câu: "Uyển Tu viện, Hoàng thượng vẫn là niệm tình, để người bồi dưỡng lại thân thể cho tốt rồi mới dọn đến Lãnh cung."
Thẩm Uyển không khỏi cười khẩy, giống như không cho là đúng, nàng nhỏ giọng nói: "Lý Tổng quản nói đùa, Hoàng thượng luôn là người không niệm tình nhất. Đoán rằng một tháng tĩnh dưỡng này, xem ra là do nể mặt A Vũ rồi. Hoàng thượng muốn lưu lại bậc thang cho A Vũ, để cho A Vũ đi tìm người làm lành trước phải không?"
Thẩm Uyển nói lời cuối cùng xong thì "Phì" cười ra tiếng, hoàn toàn không có dáng vẻ nên có của một người phải dọn đến Lãnh cung. Chỉ là hiện giờ thân thể của nàng vẫn quá suy yếu, cho dù chỉ hơi dùng sức để cười thôi, mà cũng khiến cho nàng cảm thấy đau đớn cả người. Nàng không khỏi nhíu mày lại, chút ý cười trên mặt biến mất rất nhanh, gần như không còn nữa, trở thành thống khổ.
Lý Hoài Ân nghe Thẩm Uyển nói như vậy, trong thâm tâm lặng lẽ tán thưởng nàng. Hoàng thượng hạ đạo thánh chỉ này rõ ràng còn có đường cứu vãn. Hắn cũng không tước đoạt phân vị Tu viện của Thẩm Uyển, cũng không lập tức bắt Thẩm Uyển dọn đến lãnh cung, chính là vì cho Thẩm Vũ thời gian dịu xuống rồi đi tìm hắn để cầu tình.
Nhớ trước đây Thẩm Kiều gãy vài đoạn xương sườn, Hoàng thượng căn bản không để tâm, sai người kéo thẳng vào Lãnh cung.
Thẩm Vũ còn chưa tới Cẩm Nhan điện thì đã có người ra nghênh đón. Đám người Lan Hủy đều ở đó, hốc mắt Thẩm Vũ sưng đỏ tất nhiên là không thoát khỏi đôi mắt mọi người, trong lòng mọi người đều rùng mình. Nhìn bộ dạng này, chẳng lẽ Thục phi nương nương bách chiến bách thắng chịu thiệt thòi ở Long Càn cung hay sao?
Trong lòng Lan Hủy thật sự vô cùng kinh ngạc, vô thức nhìn về phía Minh Tâm. Minh Tâm lén lắc đầu với Lan Hủy, ý bảo nàng cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Vũ nghiêng đầu nhìn một vòng theo bản năng, khi nhìn đến thân ảnh Minh Âm thì đôi mày thanh tú của nàng liền nhíu chặt lại. Mới vừa rồi khi Minh Âm đối diện với tầm mắt của nàng, rõ ràng là dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi.
Bước chân nàng ngừng lại, khẽ hỏi Minh Âm: "Có phải bên Uyển Tu viện xảy ra chuyện gì không?"
Minh Âm khẽ gật gật đầu, Thẩm Vũ nhẹ nhàng khịt mũi, quay đầu nói với Lan Hủy: "Bảo người mang chậu nước tới, hầu hạ bổn cung rửa mặt chải đầu."
Khi nàng nói chuyện, khăn gấm trên tay vẫn giữ trên mặt, không chịu để xuống. Hơn nữa nàng mới vừa khóc, nói chuyện giọng mũi rất nặng, làm cho người nghe cảm thấy vài phần uất ức.
Mọi người theo sau nàng tiến vào nội điện, đôi mắt Thẩm Vũ sưng rất to. Lan Hủy vội vàng sai người đến Ngự Thiện phòng luộc quả trứng gà mang tới, bận rộn một lát cuối cùng cũng xong. Lột bỏ vỏ trứng, đặt bề mặt lòng trắng trứng non mịn bóng loáng lên hốc mắt Thẩm Vũ, nhẹ nhàng lăn qua lăn lại.
Thẩm Vũ nhận lấy trứng gà tự mình ấn lên đôi mắt. Minh Ngữ đứng phía sau nàng, cầm lược giúp nàng chải lại búi tóc có chút tán loạn.
"Rốt cuộc Kỳ Hoa điện xảy ra chuyện gì?" Thẩm Vũ đã bình tĩnh lại, sắc mặt cũng khôi phục lại vẻ hờ hững, ngữ khí trầm ổn hỏi.
Minh Âm ngẩng đầu lên, trộm nhìn nàng một cái, mới thấp giọng nói: "Nô tỳ dựa vào ý chỉ của nương nương, cố gắng hết sức trông chừng bên người Uyển Tu viện không rời một tấc. Chỉ là tới lúc luân phiên dùng bữa, nô tỳ sai một tiểu cung nữ canh giữ bên cạnh. Khi nô tỳ đến trước bàn cơm chuẩn bị ăn, thì mới nhớ rằng canh giờ này nên lấy nước cho Uyển Tu viện uống, vì thế nên liền vòng trở về. Không ngờ vậy mà lại nhìn thấy một cung nữ lén lút đứng trước mép giường, còn tiểu cung nữ do nô tỳ phân phó trước đó lại không thấy bóng dáng đâu."
Minh Âm tận lực thuật lại theo trật tự một cách rõ ràng và chậm rãi, thỉnh thoảng nàng cau mày, giống như cẩn thận nhớ lại sự tình phát sinh lúc ấy vậy.
"Nô tỳ quát lớn một câu thì cung nữ kia xoay mặt lại. Nô tỳ thấy trên tay nàng ta bưng một chén nước thuốc, hiển nhiên là muốn thừa dịp không có người ép Uyển Tu viện uống, cho nên nô tỳ liền lập tức xông lên đoạt lấy. Người này không phải người bên ngoài, chính là Thanh Nhi ngày đó chúng ta đã từng gặp. Sau đó nô tỳ đợi tiểu cung nữ kia trở về thì thấy trên tay nàng ấy bưng thau đồng, nói là Thanh Nhi sai nàng ấy đi lấy để cho Uyển Tu viện rửa tay!" Chỉ dăm ba câu Minh Âm đã giải thích rõ ràng chân tướng trong đó.
Rõ ràng là Thanh Nhi cố ý đuổi tiểu cung nữ kia đi, sau đó nhân cơ hội ép Thẩm Uyển uống thuốc. Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, người bình thường cũng không thể nghĩ được, mới đi bưng một chậu nước mà bỗng nhiên Thẩm Uyển đã biến thành bộ dáng như thế kia. Hơn nữa nếu thuốc tốt, trì hoãn vài canh giờ sau mới phát tác, đến lúc đó không biết chừng lại rơi xuống đầu ai nữa.
Tay Thẩm Vũ vẫn luôn khảy khảy trang sức trong hộp, giống như đang tìm kiếm đồ trang sức gì đó vậy. Thật ra ánh mắt của nàng vốn không đặt trong hộp trang sức, rõ ràng chỉ là động tác vô ý thức mà thôi.
Minh Âm thấy dáng vẻ này của nàng, có chút đắn đo khó đoán, rồi mới bổ sung thêm vài câu: "Nô tỳ đã phái người đưa chén thuốc kia đến Thái Y viện nhờ người kiểm tra thực hư rồi. Còn Thanh Nhi, nô tỳ không dám gióng trống khua chiêng làm lớn lên, sợ động đến chủ tử sau lưng nàng ta, thì cái mạng của nàng ta sẽ không còn nữa. Đúng lúc đó Uyển Tu viện tỉnh lại, nô tỳ liền trói nàng ta nhốt trong phòng chứa củi, để người đáng tin cậy trông giữ rồi."
Thẩm Vũ lại cúi đầu trầm mặc một lát, rồi đột nhiên nàng đậy nắp hộp trang sức lại, đưa trứng gà trong tay cho cung nữ bên cạnh, quay mặt lại thì đôi mắt đã không còn sưng nữa.
"Còn tin tức gì nữa không?" Thẩm Vũ vừa nghe thấy Thẩm Uyển đã tỉnh lại, trong lòng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Minh Âm khẽ lắc đầu, nàng vội vàng trở về, cho nên chưa kịp thám thính tin tức gì. Sau khi Thẩm Vũ hỏi những lời này, ngược lại thì sắc mặt Lan Hủy có chút biến đổi.
"Nghe nói Lý Tổng quản đã tới Kỳ Hoa điện, chắc là đến tuyên chỉ, chỉ là không biết ý chỉ kia là tốt hay xấu nữa!" Lời nói Lan Hủy ẩn chứa hàm ý, vẻ mặt mang theo vài phần lo lắng.
Khoảng thời gian gần đây, bởi vì hai vị chủ tử qua lại gần gũi, cho nên các cung nhân của Kỳ Hoa điện và Cẩm Nhan điện đều thân thiết với nhau. Thỉnh thoảng có ngọn gió thổi cỏ lay, thì đối phương liền biết rất nhanh.
Thẩm Vũ vừa nghe những lời này thì nhíu mày lại, nhưng nàng cũng không nôn nóng đến Kỳ Hoa điện, ngược lại còn đi thẳng vào nội thất. Lúc mọi người theo vào thì thấy Thẩm Vũ đã đá giày thêu trên chân xuống, bọc chăn gấm quanh người, rõ ràng là muốn nghỉ ngơi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Thục phi nương nương đây là làm sao vậy? Thật sự không quan tâm đến Uyển Tu viện sao?
Thật ra Thẩm Vũ cũng không nghĩ nhiều, chỉ là nàng vừa mới khóc to quá sức, cho nên cả người đều rơi vào trạng thái vô cùng mệt mỏi. Vừa rồi Minh Âm đã nói cho nàng nghe nhiều manh mối nhưng nàng không có cách nào xâu chuỗi lại được, có lẽ đầu óc bị đình trệ rồi. Nàng muốn ngủ bù, sau đó lấy trạng thái khỏe khoắn để đối mặt với những việc này.
Mãi cho đến buổi tối, tin tức Hoàng thượng nhận được cũng không thể làm cho hắn hài lòng. Sau khi Thẩm Vũ trở về Cẩm Nhan điện thì vẫn luôn không có động tĩnh gì. Thẩm Uyển nhận thánh chỉ bị biếm Lãnh cung, cũng không hề nóng nảy chút nào, vốn không nằm trong dự đoán của hắn là Thẩm Uyển ngay lập tức lê lết thân thể bệnh tật đi cầu xin Thẩm Vũ, làm cho những việc mà hắn phỏng đoán đều không xảy ra.
Hắn không khỏi thầm cắn chặt răng, trong lòng thật sự phiền muộn, loại cảm giác này hắn chưa từng trải qua. Vì cãi nhau với người khác nên lòng cứ luôn lo lắng không yên, có thể nói là một thể nghiệm mới!
"Thu xếp đi!" Hoàng thượng từ từ đứng dậy, nhỏ tiếng ra lệnh cho Lý Hoài Ân.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ hậu cung đều im ắng, chỉ có Thọ Khang cung, trên dưới đều đèn đuốc sáng trưng. Thái hậu hoàn toàn không ngờ tiểu Hoàng tử mới sinh ra có tính tình như vậy, vẫn luôn khóc nháo không ngừng, giống như là làm thế nào cũng không thoải mái vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT