Thẩm Vũ nhẹ nhàng lui về sau một bước, sắc mặt càng thêm âm u, khuôn mặt không chút cảm xúc nhìn Thẩm Kiều, giống như nhìn loài giun dế thấp hèn vậy.
Nàng cười lạnh với Thẩm Kiều một cái, khẽ nói: "Hình như tỷ tỷ hiểu lầm gì rồi, lần này ngoại trừ tỷ ra, thì những người đi theo Hoàng thượng đến hành cung đều được thăng vị. Nhìn bổn cung có đẹp không? Triều phục Hoàng hậu kia mới thật sự là đẹp mắt đấy! Đáng tiếc, tỷ không được nhìn thấy ngày tháng lên như diều gặp gió của ta sau này rồi!"
Thẩm Kiều nghe nàng nói xong, tức nghẹn trong cổ họng, suýt chút nữa thì thổ huyết. Mới vừa rồi có tinh thần nhục mạ Thẩm Vũ như vậy là bởi vì Thẩm Kiều cảm thấy nghẹn trong lòng. Bây giờ nghe thấy tất cả mọi người đều được thăng vị, chỉ có một mình nàng ta bị vứt bỏ ở nơi Lãnh cung người quỷ chẳng phân biệt này, dường như khí lực cả người đều bị rút hết, ngay cả hơi sức châm biếm Thẩm Vũ cũng không còn nữa.
Thẩm Vũ thấy đôi mắt nàng ta vừa rồi còn tràn đầy phẫn hận, bây giờ bỗng nhiên mất đi thần thái, giống như là đã buông xuôi vậy.
"Một mạng đền một mạng, tỷ tỷ, ngươi nợ ta, trước giờ chỉ có cái mạng này của ngươi! Đáng tiếc ta không thể tự mình tiễn ngươi lên đường, càng không thể lưu lại vết thương trên người của ngươi. Chà chà, rốt cuộc ngươi vẫn còn lời chán!" Thẩm Vũ từ từ cúi người xuống, nhẹ nhàng tiến đến bên tai Thẩm Kiều nói vài câu, rồi lập tức đứng lên lui về phía sau hai bước.
Mùi gay mũi vẫn rõ ràng như vậy, Thẩm Vũ không muốn nhìn nàng ta thêm một chút nào nữa, liền xoay người rời đi.
Dường như bây giờ Thẩm Kiều mới phản ứng lại lời nói của Thẩm Vũ, bắt đầu ho kịch liệt và thở gấp. Mấy đoạn xương sườn bị gãy, đau đến mức khiến cho lúc này nàng ta chỉ muốn chết đi cho xong. Bỗng nhiên đôi mắt trừng lớn, hai tròng mắt giống như muốn rớt ra vậy, cuối cùng một dòng máu từ khóe miệng chảy ra, nàng ta mới dễ chịu đôi chút.
Thẩm Kiều từ từ giơ tay lên, sờ sờ vết máu nơi khóe miệng, cuối cùng thân thể không cử động được nữa, chỉ một động tác này cũng đã hao hết toàn bộ sức lực của nàng. Nàng biết, hôm nay Thẩm Vũ đến đây, đơn giản là muốn tiễn nàng đoạn đường cuối cùng, có lẽ dương thọ này sẽ sớm kết thúc thôi!
Cửa vừa được đẩy ra, hai quản sự đã chờ bên ngoài, lúc nhìn thấy hình dáng của Thẩm Vũ, trên mặt tràn đầy ý cười.
"Nha đầu nương nương muốn gặp, hiện tại đã sắp xếp xong, ở phòng phía tây sát vách, bây giờ người có muốn đi gặp không?" Cô cô béo ú vừa nói vừa vặn hai tay theo bản năng, sắc mặt càng thêm cẩn thận, sợ lại chọc giận Thẩm Vũ lần nữa.
"Cùng đi đi, bổn cung cũng có chuyện muốn nói với hai người các ngươi!" Thẩm Vũ khẽ gật đầu một cái, vẻ mặt vẫn không chút cảm xúc, không có thay đổi gì nhiều so với trước đó.
Mấy người đi vào phòng phía tây, giữa phòng có một tiểu cung nữ đang quỳ. Nàng ta vẫn luôn cúi đầu trước ngực, không nhìn rõ sắc mặt. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng ta vội vàng ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy Thẩm Vũ bước vào, nàng ta liền dùng đầu gối đi về phía Thẩm Vũ.
"Thục phi nương nương, cầu xin người cứu nô tỳ! Nô tỳ theo Thẩm Kiều vào Lãnh cung, không ngờ hoạn quan dơ bẩn lòng lang dạ sói kia, vậy mà lại đối đãi với nô tỳ như thế!" Khi cung nữ kia còn cách Thẩm Vũ hai bước chân thì tự động ngừng lại, không ngừng dùng sức dập đầu.
Trán chạm vào nền đất, phát ra tiếng "Bộp bộp" nặng nề, làm cho lòng người xót xa, chỉ chốc lát sau, trên trán cung nữ kia rơm rớm máu.
Minh Tâm nhận được ánh mắt ra hiệu của Thẩm Vũ, vội vàng ngăn cung nữ đang dập đầu kia lại, nhẹ nhàng kéo nàng ta lên, hiển nhiên muốn đỡ nàng ta đứng dậy. Cung nữ kia vậy mà lại quật cường lắc đầu, vẫn khiêm tốn cúi đầu chạm đất, cả người phủ phục trên mặt đất.
"Nếu không phải gặp được Thục phi, nô tỳ đã chuẩn bị thắt cổ rồi. Nếu đám cẩu thiến kia không bị trừng phạt, nô tỳ có chết cũng không yên lòng!" Cung nữ này vừa nói vừa ngẩng đầu lên, theo bản năng nhìn chằm chằm công công gầy còm kia một cái, ánh mắt không cam lòng và phẫn hận, không khỏi khiến người ta hãi hùng khiếp vía, hiển nhiên là có huyết hải thâm thù.
Công công gầy còm kia đột nhiên nhìn thấy sắc mặt nàng ta như vậy, cũng sợ tới mức lui về phía sau một bước. Có điều hắn ở Lãnh cung này, còn thủ đoạn thâm độc tàn nhẫn nào mà chưa thấy qua, tất nhiên sẽ không bị nàng ta dọa sợ.
"Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, là ngươi tự nguyện đối thực với Tiểu Anh Tử, sao có thể để ngươi đổi ý, bây giờ trừng mắt nhìn ta cũng vô dụng!" Công công gầy còm hừ lạnh một tiếng, không khỏi cãi lại.
Thẩm Vũ nghe hai người này nói, trong lòng đã đoán được bảy tám phần, nàng phất phất tay cho hai người kia tạm thời lui ra ngoài.
"Nương nương." Tiểu cung nữ kia thấy hai người họ đi rồi, nước mắt liền tuôn trào, há miệng vừa mới nói một câu, thì đã khóc không thành tiếng. Phần oan ức này dù là ai nhìn vào thì cũng đều cảm thấy khó chịu.
Tình cảnh mới vừa rồi của nàng ta, mọi người ở đây đều nhìn thấy, bị một thái giám dùng loại đồ vật kia tra tấn, nhất định là sẽ muốn chết cho xong, chỉ tưởng tượng thôi mà đáy lòng của mọi người cũng cảm thấy ghê tởm rồi.
"Căn bản nô tỳ không muốn đối thực cùng với loại người này, hắn cũng hơn ba mươi rồi. Nô tỳ chỉ mới mười lăm, chỗ này nào phải nơi tiểu cung nữ như nô tỳ có thể lên tiếng. Bọn cẩu thiến đó, tuy không phải là nam nhân nhưng dục vọng vẫn luôn sôi sục. Thấy các chủ tử đó bị biếm, tuy ngứa ngáy trong lòng, nhưng chung quy lại không có can đảm. Dù sao cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, chỉ có cung nữ như nô tỳ là xui xẻo, có mấy người bị tra tấn đến mức thần trí đã không còn tỉnh táo rồi." Nàng ta vừa khóc vừa nói cảnh ngộ mình gặp phải. Nàng ta cũng không phải là đại cung nữ bên cạnh Thẩm Kiều, bị sắp xếp vào việc xui xẻo như vậy, nào biết sẽ vào đây cả đời đâu chứ!
Thẩm Vũ khẽ nhíu mày lại, cho đến bây giờ, nàng cũng không nghĩ tới Lãnh cung lại có cảnh ngộ như thế, nghe mà khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.
Sắc mặt Minh Tâm trở nên tái nhợt như tờ giấy. Nàng hầu như không thể tưởng tượng được cuộc sống ở Lãnh cung sẽ như thế, rốt cuộc làm thế nào mà có thể chịu đựng được vậy.
"Nha đầu ngươi cũng là đồ ngốc, lúc hầu hạ bên người Thẩm Kiều, không tiếp cận làm thân với một vài cô cô, đương nhiên chuyện xui xẻo này sẽ rơi xuống đầu ngươi. Còn người ép buộc ngươi đối thực, nhất định là cá mè một lứa với hai quản sự kia, căn bản họ sẽ không cứu ngươi!" Minh Âm lặng lẽ liếc mắt nhìn Thẩm Vũ, ho nhẹ một tiếng, hơi nâng cao giọng nói với cung nữ kia.
Tiểu cung nữ kia vốn cảm thấy uất ức trong lòng, bây giờ bị Minh Âm mắng như vậy, cũng cảm thấy có lý, càng lo lắng cho tương lai của mình, gào khóc càng lúc càng thương tâm.
"Nhanh nín đi, bổn cung có thể giúp ngươi!" Thẩm Vũ khẽ nói một câu, tiểu cung nữ kia đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt mừng rỡ.
"Thục phi nương nương đúng là Quan Thế Âm Bồ Tát chuyển thế, nếu có thể giúp nô tỳ báo thù, nô tỳ dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không tiếc!" Tiểu cung nữ lại dập đầu "bộp bộp" lần nữa, nước mắt vui sướng tràn đầy khắp mặt.
Thẩm Vũ khẽ nhếch khóe miệng lên, khuôn mặt lộ ra vài phần cười nhạt, lên tiếng nói: "Không cần ngươi lao vào nước sôi lửa bỏng, chỉ cần thay bổn cung sắc những dược liệu này, theo liều lượng cho Thẩm Kiều uống đúng hạn mỗi ngày. Ngày nàng ta chết, chính là lúc ngươi báo được thù!"
Thẩm Vũ đưa mắt ra hiệu cho Minh Âm, Minh Âm liền lấy dược liệu được gói kỹ trong bọc giấy từ ống tay áo ra đưa tới trước mặt tiểu cung nữ kia.
Tiểu cung nữ rõ ràng là hơi do dự, Thẩm Vũ đã nói vô cùng rõ, thuốc này dùng để lấy mạng, chẳng khác nào muốn nàng tự tay giết chết Thẩm Kiều. Nhưng mà khi nàng vừa nghĩ đến tên cẩu thiến ghê tởm kia, thì nàng lập tức nhào người về phía trước, dùng sức ôm lấy gói thuốc, giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng vậy.
"Nhất định nô tỳ có thể làm được, nhưng cái lão cẩu thiến kia không ngừng cản trở, còn có vài người tới quấy rầy nô tỳ, e là sẽ kéo dài thời gian!" Tiểu cung nữ nhắc tới những người đó, vẻ phẫn hận trên khuôn mặt càng sâu. Nàng dùng móng tay bấu chặt lấy gói thuốc, giống như muốn bóp nát dược liệu bên trong vậy.
"Đương nhiên bổn cung sẽ giải quyết cho ngươi. Từ nay về sau, không ai dám quấy rầy ngươi nữa!" Thẩm Vũ nghiêm túc nói, cam kết với nàng ta.
Tiểu cung nữ rơm rớm nước mắt gật gật đầu, giấu kĩ gói thuốc trong lồng ngực, rồi quay về phía Thẩm Vũ dập đầu một cái thật to mới ra cửa.
Một lúc sau, hai quản sự kia bị gọi vào trong. Vừa đến trước mặt Thẩm Vũ, hai người liền cùng nhau quỳ rạp xuống bên chân nàng, bắt đầu khóc lóc kể lể không ngừng.
"Nương nương, người đừng tin lời xằng bậy của đồ lẳng lơ kia, đều là nàng ta nói hươu nói vượn mà thôi!" Hai người gào tới gào lui, hầu như đều là mấy câu nói này.
Thẩm Vũ hừ lạnh một tiếng, khẽ nói: "Hai người các ngươi cho rằng chủ nhân Lãnh cung này là ai?"
Hai người đang kêu khóc lập tức im bặt, liếc mắt nhìn nhau một cái, mới nhỏ giọng trả lời: "Khắp thiên hạ đều là của Hoàng thượng, Lãnh cung này tất nhiên cũng không ngoại lệ!"
"Phải không? Thì ra các ngươi còn biết. Có điều bổn cung định bẩm với Hoàng thượng muốn mạng chó của hai người các ngươi, các ngươi cảm thấy Hoàng thượng có cho không?" Thẩm Vũ nghe bọn họ trả lời xong, không khỏi cười lạnh một tiếng, giống như bỗng nhiên nổi hứng, cất cao giọng hỏi.
"Thục phi nương nương tha mạng!" Dù sao hai người họ cũng là chấp chưởng Lãnh cung nhiều năm, lập tức đoán được tâm trạng Thẩm Vũ không tốt, không giảo biện nữa, lập tức cầu xin tha mạng.
"Bổn cung không muốn xem hai kẻ hề các ngươi tiếp tục diễn kịch nữa, nghe cho rõ lời bổn cung nói đây. Thứ nhất, không được để bất cứ kẻ nào quấy rầy tiểu cung nữ vừa nãy nữa, cũng không được phép hà khắc với nàng ta, đặc biệt là lão thái giám kia! Giúp bổn cung nhắc nhở hắn một câu, nếu hắn còn muốn giữ lại cái đầu, thì đừng làm xằng làm bậy nữa! Thứ hai, bổn cung đi rồi, không cho bất kì cung nhân của các cung khác tiến vào, đặc biệt là muốn gặp Thẩm Kiều. Nếu tối hôm nay Thẩm Kiều bị giết, thì hai người các ngươi có thể sẽ cùng chết theo nàng ta!" Ngữ điệu Thẩm Vũ có chút nhanh hơn, từng câu nói ra khí thế vô cùng, hiển nhiên hiệu quả khiến người ta kinh sợ rất tốt.
Hai người kia đều vội vàng gật đầu đồng ý, không dám chậm trễ chút nào.
"Tục ngữ nói tân quan tiền nhiệm tam thanh hỏa [1], sau khi bổn cung thượng vị, trên tay dính không ít mạng người. Tuy thân phận hai người các ngươi có chút thấp hèn nhưng tốt xấu gì thì cũng kiên cường hơn chó đôi chút. Nếu muốn vội vàng đi đầu thai, thì cứ việc để lời nói của bổn cung vào tai này ra tai kia là được!" Thẩm Vũ đưa tay lên nhẹ nhàng chỉnh chỉnh búi tóc của mình, nở một nụ cười lạnh.
[1] Tân quan tiền nhiệm tam thanh hỏa (新官上任三把火): ý nói quan viên mới nhậm chức trước tiên sẽ làm vài việc có ích để tạo thiện cảm với dân chúng, còn sau này thì chưa chắc.
"Nô tài (nô tỳ) không dám, nhất định nghe theo lời phân phó của Thục phi nương nương!" Hai người kia vội vàng dập đầu tỏ lòng trung thành, chỉ mong Thẩm Vũ có thể buông tha cho bọn họ.
Hiện giờ trong lòng Hoàng thượng, địa vị của Thục phi nương nương là độc nhất vô nhị, đừng nói hai mạng người, ngay cả ngôi sao trên bầu trời, Hoàng thượng cũng phải nghĩ cách hái xuống. Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ trong đầu bọn họ mà thôi.
Thẩm Vũ không hề tốn nhiều lời, liền ra khỏi Lãnh cung ngồi kiệu liễn hồi cung. Dọc đường đi còn rêu rao khắp nơi, không ít chủ tử trong cung đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Trong tay Hiền phi đang cầm kim chỉ thêu hầu bao, sau khi nghe xong cung nữ bẩm báo lại, trên mặt lộ ra vài phần cười lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT