"Minh Tâm, Tu nghi bảo ngươi đi đấy!" Minh Âm làm bộ không nghe thấy, giơ tay đẩy Minh Tâm đứng ở bên cạnh một cái, theo bản năng lui về phía sau hai bước, trên mặt mang theo vẻ không tình nguyện và hoảng sợ.
Minh Tâm quay đầu nhìn nàng một cái, lại nhìn Thẩm Vũ đang cười như không cười, cuối cùng yên lặng mà nhấc chân lên, chầm chậm đi đến phía sau Thẩm Vũ rồi đứng yên. Chủ tớ hai người cùng nhau xoay đầu nhìn về phía Minh Âm, thống nhất mặt trận.
"Minh Âm, ngươi hãy nhận rõ hiện thực đi! Chủ tử để ngươi đi! Ngươi lá gan lớn, hơn nữa đầu óc linh hoạt, trọng trách này không giao cho ngươi thì còn giao cho ai được nữa!" Minh Tâm vắt hết suy nghĩ để khích lệ vài câu, nhưng thái độ không kiên quyết, nghe vào tai thấy có vẻ như nghĩ một đằng nói một nẻo.
Minh Âm khóc không ra nước mắt mà nhìn hai người bọn họ một cái, cuối cùng đành phải chậm rãi đi đến phía sau gã sai vặt, bước thấp bước cao mà đi theo hắn. Ai bảo nàng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, đồng ý giúp Xu Tu nghi, kết quả bây giờ cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, nàng không giúp cũng phải giúp! Ai bảo các nàng là châu chấu buộc trên cùng một cái dây chứ!
Gã sai vặt siết chặt mũ áo choàng, đầu hơi cúi thấp, nhìn qua bóng dáng quả thực giống Thẩm Vũ như đúc. Hơn nữa Minh Âm đã từng cố ý dạy hắn cách đi đứng của nữ tử, gã sai vặt này lại bắt chước rất giống. Bộ dáng nhược liễu phù phong [1] kia, rõ ràng chính là tư thái của nữ tử mà.
[1] 弱柳扶风的: như cành liễu lay động ở trong gió làm lòng người sinh thương tiếc.
Hai người một trước một sau trầm mặc mà đi tới, càng đi đường càng vòng vèo, tim Minh Âm cũng đập càng lúc càng nhanh. Chân nàng đã hơi mềm đi, âm thầm nghĩ đến lần trước Xu Tu nghi đối xử với Kiều Tu dung, có chút không phúc hậu. Không muốn giúp người ta nói ngọt ở trước mặt Hoàng thượng thì nói thẳng là được! Vì sao muốn tìm đường chết mà đi cáo trạng, làm hại nàng bây giờ cũng bị xui xẻo theo!
Một trận gió lạnh thổi qua, hai người lại vòng qua một cái ngoặt. Người đi ở phía trước ngừng lại, nhưng vẫn cúi đầu. Minh Âm cũng dừng bước chân lại, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cách đó không xa là cái đình hóng gió.
Minh Âm khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng tới nơi rồi. Tuy rằng trên đường đi may mắn không gặp phải mai phục, nhưng nàng lại không dám thiếu cảnh giác, càng gần đến cuối lại càng dễ xảy ra chuyện.
Hai người đều nín thở, Minh Âm có vẻ không chịu được không khí vắng lặng lúc này, nàng vội vàng đi nhanh hơn một bước, ghé sát vào bên cạnh gã sai vặt kia.
"Xì xì", bỗng nhiên một trận tiếng ồn làm lòng người phiền loạn vang lên, đánh vỡ bầu không khí an tĩnh quỷ dị này. Hơn nữa âm thanh càng lúc càng gần, Minh Âm nghe âm thanh này, cả người dựng hết lông tơ lên.
Minh Âm theo tiềm thức nắm chặt cánh tay gã sai vặt, không ngừng nuốt nước miếng, mở to mắt nhìn. Bỗng nhiên nàng thoáng nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, tuy không có mặc y phục trong cung, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra đó là thái giám hầu hạ trong cung Thẩm Kiều, lần này cũng đi theo xuất cung.
"Tiểu Đức Tử, đừng chạy!" Minh Âm đánh bạo cất cao giọng hô lên một câu, nhưng giọng hơi run, không thấy khí phách của ngày thường.
Hai tiểu thái giám kia nghe thấy nàng hô lên liền chạy trốn càng nhanh hơn, trong tay mỗi người đều cầm một cái bao tải lớn, hiển nhiên là có chứa thứ gì ở bên trong.
Gã sai vặt ở bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn theo hướng hai tên thái giám kia chạy trốn, hàng mày thanh tú hơi nhíu lại, cánh tay bị Minh Âm bóp chặt hơi giật giật. Không thể không nói, lực tay của nữ nhân này thật lớn!
Một mùi vị tanh hôi truyền đến, mấy chục con rắn hoa chui ra từ những đóa mẫu đơn nở, chúng nó trừng cặp mắt hung ác lên, cái lưỡi hồng hồng trong miệng không ngừng phun ra nuốt vào, đồng loạt bò đến vây quanh chỗ hai người Minh Âm.
"Xì xì" cái loại bò sát vặn vẹo này làm Minh Âm tê dại da đầu, chân tay mềm nhũn. Cái âm thanh khó chịu này càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng vang dội, như là một lá bùa đòi mạng, biểu thị công khai kết cục đáng thương của hai người.
Những thứ này nhìn đã biết là loại rắn kịch độc, bị cắn trúng một phát cũng có thể mất mạng, rõ ràng là Thẩm Kiều không cho phép Thẩm Vũ có thể còn sống mà đi ra ngoài, nàng ta muốn chính là mạng của Thẩm Vũ!
"Làm sao bây giờ? Ngươi nói một câu đi!" Minh Âm không dám lộn xộn, đành phải dùng tay không ngừng bóp chặt cánh tay gã sai vặt, gấp đến độ sắp khóc tới nơi.
Nàng vẫn đang là cái tuổi như hoa như ngọc đó, không muốn bị Thẩm Vũ gài chết ở chỗ này đâu! Ai bảo nàng tìm đường chết mà phản bội Hoàng thượng, lựa chọn Thẩm Vũ chứ, quả thực chính là vụ mua bán lỗ vốn nhất thiên hạ mà!
"Ta còn chưa có gả chồng, ta còn trẻ tuổi như vậy mà! Hức hức!" Minh Âm lúc này đã sớm không thèm bận tâm đến lý trí nữa, nước mắt lã chã kêu rên.
"Đưa cây trâm trên đầu ngươi cho ta mượn dùng!" Gã sai vặt thật sự là không chịu đựng được sự khóc lóc của Minh Âm, hắn lập tức xoay đầu lại, thuận tay rút một cây cây trâm từ trên đầu nàng. Cũng may đối với mấy thứ trang sức vàng bạc này, Thẩm Vũ luôn không keo kiệt, đối đãi với mấy cung nữ hầu hạ bên cạnh như Minh Âm lại càng thưởng không ít.
Cho nên cây trâm hắn rút ra lúc này có phẩm chất hoàn mỹ, cũng không phải là cái loại trâm bạc dễ cong, dễ gãy.
Minh Âm thu nước mắt lại, tựa hồ như nhớ tới lời Thẩm Vũ dặn trước khi đi, âm thầm cắn chặt răng. Nâng tay lên lau nước mắt, chết cũng phải chết thật lừng lẫy. Nàng ngay cả người cũng đã giết qua, chả nhẽ còn sợ đám súc sinh này sao!
Minh Âm lại lần nữa nhìn đám động vật máu lạnh hung tàn kia, lại khụt khịt một chút. Thật đáng sợ!
"Cầm, bên trong cái túi thơm này có hỗn hợp hùng hoàng. Lúc chúng ta đi ra ngoài tập luyện sẽ thường xuyên gặp phải rắn, nên tiên sinh dạy võ cho người làm cho mỗi người một cái. Cái này để lại cho ngươi chắn một chút, lúc ta bắt đầu giết rắn ngươi phải liều mạng mà kêu to lên, để dẫn Hoàng thượng tới."
Thiếu niên kia cởi túi thơm trên eo xuống, cây trâm trên tay lập tức chọc thủng vải bên ngoài, hương liệu lập tức rơi ra.
Thiếu niên thật cẩn thận cầm túi thơm, rải một vòng quanh Minh Âm, lại dùng chân gom hương liệu lại, xác định xung quanh Minh Âm đều có loại hương liệu này che chắn.
Lúc này Minh Âm đã bình tĩnh lại, yên lặng gật gật đầu. Cho dù ở bên cạnh Hoàng thượng bị tra tấn, nhưng nàng cũng là nữ tử nhu nhược chưa từng xuất cung, nào có gặp qua nhiều rắn tụ lại như vậy. Nhưng hiện tại thiếu niên bên cạnh còn nhỏ hơn nàng một tuổi lại rất trấn định bình tĩnh, trong nháy mắt đã lây nhiễm sang nàng.
Có mùi hùng hoàng kích thích, những con rắn đó quả nhiên không dám lại gần hơn, nhưng vẫn vây chặt chung quanh hai người, chậm chạp không muốn rời đi.
Gã sai vặt nâng tay lên vỗ vỗ bả vai Minh Âm, sau đó bước một bước nhanh chóng xông ra ngoài. Những con rắn ở phía trước đều há to cái mồm máu, lộ ra răng nọc bén nhọn, muốn tới cắn hắn. Hắn liền giơ cây trâm vàng trong tay lên, một nhát liền đâm trúng vào đầu rắn. Sau đó liền vung tay, hất con rắn ra thật xa, rồi tiếp tục xử lý con thứ hai lao lên.
"Người đâu mau tới đây, có rắn! Mau tới đây! Không thấy Xu Tu nghi đâu rồi!" Minh Âm hít sâu một hơi, lớn tiếng mà kêu to lên.
Nàng nhìn thiếu niên mặc áo choàng màu xanh biếc, đang xông về hướng một đôi rắn, dùng một cây trâm để mở một đường máu. Máu rắn rất nhanh liền nhiễm đỏ cái áo choàng màu xanh biếc, mùi tanh hôi cũng càng thêm nồng đậm. Mà mùi máu tươi như vậy, tựa hồ kích phát ra sự hung tàn nhất trong cơ thể rắn độc, nên có không ít rắn đến vây quanh thiếu niên kia.
Tiếng kêu cứu của Minh Âm dần dần mang theo vài phần run rẩy và nức nở, cả người nàng đều đang phát run lên.
Sau khi hai người bọn họ đi, Thẩm Vũ và Minh Tâm liền tránh ở sau núi giả, lúc này nghe thấy tiếng kêu cứu của Minh Âm, đáy lòng Thẩm Vũ không khỏi lạnh đi, sắc mặt trắng bệch. Nàng dường như không hề suy nghĩ mà muốn lao ra ngoài. Thẩm Kiều làm sao dám dùng rắn tới đối phó nàng!
Minh Tâm vẫn luôn chú ý động tĩnh bốn phía lập tức phản ứng lại, vội vàng vươn một tay cản nàng lại, một tay thì kéo nàng trở về.
Thẩm Vũ giận dữ trừng mắt lên, chỉ thấy Minh Tâm chu chu môi "suỵt" với nàng một tiếng. Thẩm Vũ theo bản năng liền nghiêng đầu qua nhìn, chỉ thấy Hoàng thượng mang theo một đám thị vệ vọt qua. Tề Ngọc dẫn đầu xông vào đằng trước, cả người bay lên không mà lao qua, mũi chân ngẫu nhiên chạm mặt đất một chút.
Thẩm Vũ nhìn qua núi giả, vừa lúc thấy sườn mặt tái nhợt và nôn nóng của Hoàng thượng lướt qua.
Đợi đám người này đi rồi, mới thấy Lý Hoài Ân thở hổn hển chạy theo phía sau cùng một đội cung nhân. Chờ người xung quanh đều đi hết Minh Tâm mới buông tay ra, thấp giọng nói: "Chủ tử, không thể thất bại trong gang tấc. Hoàng thượng đã đi qua đó rồi, Minh Âm và tiểu huynh đệ kia nhất định sẽ dựa theo kế hoạch mà làm việc, người không thể làm hỏng chuyện này được! Người phải thay bọn họ đòi lại một cái công đạo!"
Minh Tâm vốn nghĩ khuyên nhủ Thẩm Vũ, nào biết nàng vừa nói vừa đỏ hốc mắt, nói xong lời cuối cùng lại run rẩy mà nức nở lên. Nàng không biết bản thân bị làm sao, nhưng nàng thấy hoảng hốt, rất khó chịu! Loại cảm giác muốn cứu người nhưng lại bất lực khiến nàng cảm thấy rất thất bại!
Thẩm Vũ không ngừng hít sâu, cái mũi cũng chua xót. Mới vừa rồi là nàng kiên trì muốn Minh Âm cùng đi qua đó, nàng căn bản không nghĩ rằng Thẩm Kiều vừa ra tay liền là một sát chiêu ngoan độc như vậy! Một chút đường sống cũng không giữ lại! Nàng mới vào cung nửa năm mà thôi, Thẩm Kiều lại gấp không chờ nổi mà muốn mạng của nàng!
Minh Âm quỳ trên mặt đất, thiếu niên kia đã mở ra một con đường, trông như đã có thể rời đi thì bỗng nhiên một con rắn bắt được cơ hội, lập tức cắn ở trên cánh tay hắn. Thiếu niên cũng không hề nháy mắt một cái, đổi cây trâm trong tay sang tay khác, tiếp tục giết rắn.
"Cây trâm lần sau trả lại cho ngươi!" Thiếu niên kia lại giơ cây trâm trong tay lên giết một con rắn, vốn là cây trâm lấp lánh sáng ngời giờ lại bị máu tươi nhiễm đỏ.
Hắn nói xong câu đó thì nhanh chóng chạy đi. Những con rắn cũng đuổi không kịp, bồi hồi một lát liền xoay trở về.
Minh Âm đã kêu đến khàn cả giọng, lúc nàng đang ở trong tuyệt vọng, bỗng nhiên vài tiếng gọi tha thiết ầm ĩ truyền đến.
"A Vũ, Thẩm thị A Vũ!" Thanh âm vội vàng của Hoàng thượng, vào lúc này nghe thấy quả thực giống như là tiếng trời.
Một đội người đông đúc đến, làm những con rắn đó cũng cảm thấy sợ hãi, có không ít con lui lại, nhưng cũng có mấy con thật sự bị đói, vẫn luôn ở trong trạng thái cuồng bạo.
Những thị vệ đó vừa đến liền rút đao bên hông ra, vung hai ba cái liền giải quyết hết mấy con rắn còn dư lại. Tề Ngọc túm Minh Âm đang quỳ trên mặt đất dậy, nhìn thấy không phải là người hắn muốn tìm, thần sắc lo âu trên mặt càng thêm nghiêm trọng.
Hắn ngẩng đầu nhìn quét một vòng, chỉ nhìn thấy thi thể rắn đầy trên đất, chóp mũi còn quanh quẩn mùi máu tươi, lại duy nhất không nhìn thấy bóng dáng người mặc áo choàng màu xanh biếc đâu.
"Xu Tu nghi đâu!" Hắn kéo vạt tay áo của Minh Âm. Chỉ hơi dùng sức nhưng có thể nhìn thấy gân xanh trên mu bàn tay, loại cảm giác mất đi này, đã lâu rồi hắn chưa trải qua.
Minh Âm chưa kịp khôi phục lại tinh thần, nhưng trước đó đã diễn luyện qua vô số lần, nên nàng rất nhanh đã đạt được cảm xúc cần có, nước mắt chưa kịp khô lại trực tiếp rơi xuống.
- --
Dường như tui thấy gian tình của chị Âm rồi😎
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT