Edit: Du Quý phi.

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.

Nghe Thụy Phi nói xong, Trang Phi tức đến mức khuôn mặt trắng bệch. Nàng không ngờ Thụy Phi lại vì việc nhỏ này mà không chịu bỏ qua, khiến cho mọi người đều biết, hơn nữa cũng không phải là nàng cố ý mà là Thụy Phi tự làm tự chịu. Do hôm nay Thụy Phi mặc váy dài phết đất, cho nên mới xui xẻo một chút, trực tiếp bị Trang Phi dẫm hai dấu chân lên đó. Như vậy nhìn ngoài mặt thì đúng là Thụy Phi bị Trang Phi đụng phải, Trang Phi bị đuối lý.

Huống chi lời Thụy Phi vừa nói là nham hiểm vô cùng, trực tiếp lấy chuyện liên quan đến tuổi tác ra mà nói. Đây không phải chính là chế giễu Trang Phi lớn tuổi sao!

Trang Phi hít sâu một hơi, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ, cái gì gọi là Diêm Vương tốt gặp tiểu quỷ khó chơi, ý định của Thụy Phi này chính là không muốn nàng được yên ổn. Đối với Trang Phi mà nói, âm mưu thủ đoạn nào nàng cũng đã gặp, cũng dễ dàng hóa giải. Nhưng dạng như Thụy Phi, cả ngày lấy việc nhỏ ra gây rối, không thỏa hiệp cũng chẳng buông tha, cứ bám dính trên người nàng cho dù thế nào cũng không dứt ra được, làm cho Trang Phi thật sự rất đau đầu.

“Thụy muội muội bớt giận, là tỷ sai rồi. Ta dẫm lên làm bẩn váy của muội, ngày khác muội đến cung của ta, ta cho muội chọn một cái mới!” Thụy Phi dùng tay xoa chân mày, trên mặt hiện lên vài phần mỏi mệt và bất lực.

Mọi người quây quanh xem thành một vòng lớn, cho dù thế nào thì người ở ngoài nhìn vào là nàng sai, cho nên nàng chỉ có thể cắn răng, nỗ lực nặn ra một nụ cười cứng đờ rồi ôn nhu nói xin lỗi.

Thụy Phi khẽ hừ một tiếng, lập tức nhấc làn váy lên rồi hất qua một chút, làn váy dài phết đất xoay hướng, vừa lúc che khuất chỗ bị làm bẩn kia.

Nghe Trang Phi xin lỗi xong, Thụy Phi cũng không tỏ vẻ gì, nàng đẩy đám người ra rồi xoay người đi lên vị trí phía trên của mình, để lại cho người xem một bóng dáng vô cùng tiêu sái, không ít người lén che miệng cười. Đây là Thụy Phi không nhận lời xin lỗi của Trang Phi! Thật sự lại đánh vào mặt Trang Phi một lần nữa.

Trang Phi tức giận đến ngứa răng nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể chịu đựng lửa giận mà chậm rãi đi đến vị trí của mình, vẻ mặt cứng đờ, cho dù là ai cũng có thể nhìn thấy.

Thẩm Vũ không khỏi lộ ra vài phần ý cười, quả nhiên sức chiến đấu của Thụy Phi cực mạnh. Tuy rằng thủ đoạn không thể lên được mặt bàn, nhưng với loại người tự cho mình thanh cao như Trang Phi thì rất sợ sự vô lại như vậy. Cho nên mới nói, trên thế giới này, quả nhiên vẫn là ai vô lại nhất thì người đó vô địch!

Trò hay xem xong rồi, hiệp thứ nhất kết thúc với thắng lợi của Thụy Phi. Sau khi mọi người tản ra, Thẩm Vũ nhấc làn váy đi lên phía trước rồi liếc nhìn Thôi Cẩn một cái. Khuôn mặt Thôi Cẩn vô cùng tái nhợt, thoạt nhìn thật dọa người, trong một đêm đã tiều tụy không ít.

“Tuệ Tần muội muội, muội không sao chứ? Ta thấy sắc mặt muội không tốt, có muốn đến chỗ Mục cô cô xin về nghỉ ngơi không?!” Thẩm Vũ đi tới trước mặt nàng ta rồi dừng chân, nhỏ giọng kiến nghị.

Thôi Cẩn vội vàng lắc lắc đầu, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười, ôn nhu nói: “Cảm ơn Xu tỷ tỷ quan tâm, muội không có gì đáng ngại, do tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt thôi! Không làm lỡ việc thỉnh an đâu.”

Nàng ta mới vừa nói mấy câu đó xong đã bắt đầu thở dốc, thậm chí còn lấy khăn gấm ra che miệng lại, khẽ ho khan, nhìn có chút dọa người. Thẩm Vũ không khỏi nhíu mày, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng ta, tái nhợt như tờ giấy, hơn nữa nhìn Thôi Cẩn dường như đang cố hết sức.

“Nếu muội cố chấp ta cũng không ngăn cản muội. Nhưng thân thể là của muội, sau này đau khổ cũng chỉ tự mình chịu, vẫn nên chú ý nhiều chút!” Thẩm Vũ đoán nàng ta cố tỏ ra cứng rắn muốn đến đây thỉnh an chắc chắn là vì Thôi Tú, cũng không muốn nói thêm gì nữa, chỉ để lại hai câu nói rồi xoay người đi đến vị trí của mình.

Rất nhanh đã thấy Mục cô cô đi ra mời các nàng tiến vào nội điện, chỉ là nhìn sắc mặt bà khó coi hơn ngày thường, chắc là chỗ Thái hậu có sai lầm gì. Thôi Cẩn nhìn chằm chằm vào Mục cô cô, đáy lòng có chút thấp thỏm. Thôi Tú là loại người gặp chuyện thì rất dễ khẩn trương, sau đó khiến cho mọi chuyện rối loạn lung tung, hiện giờ ở chỗ Thái hậu, hy vọng nàng ta hiểu chuyển một chút!

Mọi người chia nhau đi về hai bên, cũng không biết là cố ý hay là trùng hợp, lúc Thụy Phi bước qua ngạch cửa bỗng đột nhiên dừng lại, sau đó cả người nghiêng về phía bên trái, vừa lúc ngã lên người Trang Phi. Thụy Phi dùng lực mạnh ngã vào như vậy, cơ bản Trang Phi không dự đoán được, theo quán tính lập tức ngã trên mặt đất.

Thụy Phi còn đè ở trên người nàng, hai người ngã mạnh xuống mặt đất, cũ ngã này của Trang Phi rõ ràng không nhẹ. Nàng giật mình kêu thành tiếng, lại biết mình thất thố nên vội vàng ngậm miệng. Hai người cùng nhau ngã xuống gây ra động tĩnh quá lớn làm người xung quanh giật nảy mình. Hai người dẫn đầu té ngã, người ở phía sau cũng đành phải dừng lại, một đám người vươn cổ lên phía trước muốn tìm hiểu mọi chuyện.

Thẩm Vũ không khỏi chớp chớp mắt, nhìn Thụy Phi nằm ở trên người Trang Phi xuýt xoa nhưng không hề có ý định đứng lên. Cuối cùng vẫn là Lệ Phi không vừa mắt, vội vàng đi tới kéo Thụy Phi lên.

Thụy Phi từ từ bò dậy, chỉ là lúc đứng lên thì chân lại mềm nhũn, quỳ rạp xuống người Trang Phi. Hai đầu gối hung hăng đè trên đùi lại khiến Trang Phi kêu rên âm ĩ một hồi nữa.

Người xung quanh nhìn thấy đều hít sâu một hơi, theo bản năng tự sờ đùi của mình, nhìn thôi mà còn thấy đau càng khỏi nói tới người bị hại là Trang Phi.

Lệ Phi âm thầm ngắt Thụy Phi một cái, ngay cả nàng cũng không thấy vừa mắt, đúng là không nên động vào người có phẩm chất như vậy. Thụy Phi quay đầu, giận trừng mắt nhìn một cái nhưng cũng nhanh nhẹn đứng lên, không hề dong dài. Nhưng lúc cuối, giày thêu của nàng dẫm thẳng lên làn váy của Trang Phi, in lại một dấu giày.

“Trang tỷ tỷ đừng giận, không phải muội sai, chỉ là ngạch cửa Thọ Khang cung quá cao, nhất thời ta thất thần mới té ngã. Làm bẩn váy của tỷ, ngày khác tỷ đến cung của ta, ta cho tỷ chọn một bộ mới ha!” Thụy Phi trả lại lời nói ban đầu cho Trang Phi, vẻ mặt không hề có chút áy náy, ngược lại còn hiện rõ vài phần trào phúng.

Trang Phi quỳ rạp trên mặt đất, dường như không đứng dậy nổi, một nửa là bởi vì cảm thấy thẹn, một nửa còn lại là bởi vì thật sự rất đau. Thân thể ngã không nhẹ, đùi lại bị Thụy Phi cố sức đè xuống, có cảm giác như bị đứt ra vậy.

Trang Phi giãy giụa hai lần nhưng cả người đều không có chút sức lực nào, căn bản là không đứng dậy được. Phi tần phía sau vội vàng tiến lên nâng nàng, kết quả Trang Phi lảo đảo vài lần mới miễn cưỡng đứng vững.

Thụy Phi vịn tay Lệ Phi, thấy Trang Phi đã đứng vững thì lập tức thả tay Lệ Phi ra, dẫn theo đội ngũ bên phải tiếp tục đi về phía trước, tìm ghế dựa của mình rồi ngồi xuống.

Nhưng Trang Phi nhất thời không đi nổi, đội ngũ phi tần đối diện kia đã ngồi xuống hết, một loạt người đều quay đầu nhìn các nàng. Thẩm Vũ đứng ở phía sau Thẩm Kiều khẽ nhướng mày, có chút không kiên nhẫn mà “Hừ” một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: “Giả nhu nhược cái gì, mau đi đi. Bản thân mình muốn làm con khỉ để người khác xem nhưng chúng ta lại không muốn vậy!”

Cuối cùng phải có hai phi tần đỡ cánh tay Trang Phi đi về phía trước, khó khăn lắm mới đưa nàng ta đến chỗ ngồi. Những nữ tử ở trong nội điện đều là phi tần yêu kiều quý giá tay trói gà không chặt, sao có thể đỡ được một người lớn như vậy được! Cho nên một chuyến này, hai người nọ mệt thở hồng hộc nằm trên ghế.

Thụy Phi ngồi ở đối diện, tay cầm chung trà khẽ nhấp một ngụm, đôi mắt nhìn về hai phi tần đang thở dốc, lại nhìn về phía Trang Phi cười cười, khẽ nói: “Trang tỷ tỷ, tỷ cũng nên ăn ít một chút đi, nhìn hai vị muội muội kia đang mệt muốn chết kìa!”

Nàng vừa dứt lời, đã lấy khăn gấm che môi đỏ, cười khẽ thành tiếng. Sau đó giống như lơ đãng mà nhẹ nhàng nói tiếp: “Giống như là kéo heo vậy!”

Khi nói những lời này giọng của Thụy Phi được ép thấp xuống, không nghe rõ ràng, dường như là không nói vậy. Mặt Trang Phi tái đi, lúc đầu còn dự định sau này tính sổ với nàng ta, bây giờ lại không nhịn nổi, lập tức nâng tay đột nhiên vỗ lên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Thụy Phi, ngươi mới vừa nói cái gì!”

Trang Phi đột nhiên lạnh mặt, ngữ khí nghiêm túc mang theo mấy phần hùng hổ dọa người, hơn nữa nàng ta còn bỏ hẳn kiểu xưng hô tỷ muội ngày xưa, vừa nghe đã thấy là hết sức nghiêm túc.

Trang Phi rất ít lộ ra loại biểu tình lạnh lùng này, không ít người đã bị dọa sợ. Thụy Phi vẫn mang dáng vẻ dương dương tự đắc, nàng vươn ngón trỏ khều khều lá trà chìm nổi trong chung trà, từ từ đặt chung trà lên bàn nhỏ, cười lạnh một chút, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ này lại làm sao vậy? Ta đã có thành ý, vô cùng khiêm nhường rồi! Vừa rồi ta nói rất nhiều, tỷ lại hỏi như vậy, tỷ tỷ cũng biết ta là người lắm mồm, câu trước nói gì, câu tiếp theo đã có thể quên. Tỷ vẫn đừng nên hỏi đến thì hơn!”

Ánh mắt hai người va chạm nhau, tất nhiên là một bầu không khí không ai nhường ai. Mục cô cô ho nhẹ một tiếng, Thái hậu đã từ nội thất đi ra mànhững người này lại còn chưa phát hiện ra, thật sự là quá mức không để ý rồi!

“Tham kiến Thái hậu!” Sau khi Mục cô cô nhắc nhở, rốt cuộc mọi người cũng nhìn thấy thân ảnh Thái hậu lão nhân gia, vội vàng đứng dậy khom lưng hành lễ.

Động tác thường xuyên thực hiện trở nên thuần thục, nhưng đối với Trang Phi vừa mới bị ngã xong thì quả thực chính là một loại tra tấn. Nàng ta chậm rãi đứng lên, lúc khom lưng hành lễ, rất nhiều lần bởi vì không được mà suýt nữa ngã xuống.

Tất nhiên Thái hậu đã thu dáng vẻ thê thảm của nàng vào mắt, nhưng cũng chỉ khẽ liếc mắt một cái rồi lập tức bỏ qua.

“Đứng dậy đi.” Thái hậu nhẹ nhàng nói một câu, mọi người đều chậm rãi đứng dậy.

Thôi Cẩn đi từng bước trở về vị trí ở trên nhưng lại không thấy thân ảnh Thôi Tú, trong lòng không khỏi sốt ruột. Nàng nâng mắt lên nhìn về phía Thái hậu, lúc này vừa hay Thái hậu bưng chung trà lên uống, mí mắt cụp xuống nên không nhìn thấy ánh mắt của nàng.

Thôi Cẩn có chút đứng ngồi không yên, Thái hậu nhỏ giọng quan tâm vài câu với Trang Phi và Thụy Phi, muốn làm cho hai người dĩ hòa vi quý. Dù sao cũng đều là chính nhị phẩm, đối nghịch khắp nơi như vậy rất gây chú ý, hơn nữa sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Trang Phi và Thụy Phi đều vâng lời, hôm nay rõ ràng tâm trạng của Thái hậu không tốt lắm, dặn dò vài câu đã muốn cho các nàng lui ra.

Nếu Thái hậu đã hạ lệnh đuổi khách, các phi tần cũng tấp nập đứng dậy chuẩn bị rời đi. Cuối cùng Thôi Cẩn vẫn không nhẫn nại được, lập tức đứng lên cao giọng hỏi: “Thái hậu, xin hỏi buổi sáng hôm nay Tú tỷ tỷ không tới hầu hạ người rửa mặt chải đầu sao?”

Những phi tần định cất bước đều thu trở về, Thẩm Vũ lập tức ngồi lại, còn có trò hay trình diễn, ai đi thì người đó là kẻ ngu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play