Khi Lâm Chân Ni chạy đến bệnh viện chỉ vừa mất khoảng 7 phút có lẻ. Cô vội vàng kí nhận tên là người nhà của anh. Thật may sao, tình trạng không nguy kịch lắm, Kỷ Lăng đã được đưa vào cấp cứu kịp thời. Thư kí Trần nhìn thấy Lâm Chân Ni đến thì cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thời gian chờ đợi chính là khoảng thời gian làm con người ta cảm thấy sợ hãi nhất. Lâm Chân Ni đi qua đi lại đếm từng phút từng giây. Chỉ cần anh không sao, cô sẽ đồng ý ở lại bên cạnh anh, nhất định không đi đâu nữa. Kỷ Lăng, anh nhất định phải bình an đấy.
Một tiếng trôi qua...
Hai tiếng trôi qua...
Ba tiếng trôi qua...
Bảy tiếng trôi qua...
Khi ánh đèn đỏ trước phòng cấp cứu vụt tắt, trái tim đang đập thật nhanh của Lâm Chân Ni cũng ngay lập tức tưởng chừng như đã ngừng đập trong thoáng chốc.
Vị bác sĩ phẫu thuật chính bước ra, trên gương mặt ông ấy thoảng qua vẻ mệt mỏi làm lòng cô chùn xuống. Lâm Chân Ni vội vàng hỏi: "Bác sĩ, anh ấy không sao chứ ạ?"
"Không sao, phẫu thuật rất thành công. Chỉ có điều, dạ dày bệnh nhân rất yếu. Cô là vợ của anh ta thì phải chăm sóc cho tốt chứ. Cô làm vợ kiểu gì mà không biết chăm lo cho chồng vậy hả? Chồng phải nhập viện cũng không biết điều mà đến. Thật không hiểu nỗi giới trẻ ngày nay" - Vị bác sĩ trung niên phát tiết một hồi rồi bỏ đi, bỏ lại Lâm Chân Ni ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Này thư kí Trần...Vừa rồi, vị bác sĩ kia bảo cái gì mà vợ chồng ở đây hả?" - Lâm Chân Ni bối rối quay sang hỏi Trần An Tư.
"Ah...Lâm tiểu thư, thật ra thì, Kỷ tổng không có cha mẹ. Mà lúc đó, vị bác sĩ kia cứ yêu cầu phải có người thân mới cho phẫu thuật. Tôi...tôi chợt nghĩ tới cô, vì vậy tôi gọi ngay cho cô rồi nói với bác sĩ rằng cô là vợ của Kỷ tổng. Nếu không, tôi e rằng Kỷ tổng sẽ không cầm cự lâu được nữa" - Trần An Tư thở dài giải thích, anh nhìn cô gái ở trước mặt, trong lòng thì âm thầm nghĩ Kỷ tổng thật may mắn khi có một người yêu anh ấy như vậy. Cứ coi như đây là một thử thách cho đôi tình nhân trẻ đi. Kỷ tổng, tôi chỉ giúp anh tới đây thôi.
Lâm Chân Ni gật gù tỏ vẻ đã hiểu, cô rối rít cảm ơn thư kí Trần, nếu không có anh thì cô không biết, liệu Kỷ Lăng có kịp thời được đưa vào bệnh viện hay không. Chợt, cô ngước mắt lên thì thấy bên góc khúc hành lang bệnh viện có một bóng dáng đang lấp ló, gương mặt của cô bé rất khả ái, đôi mắt long lanh trong suốt nhìn thư kí Trần không chớp mắt làm cô cảm thấy rất khó hiểu - "Thư kí Trần, có người tìm anh phải không?"
"Đâu chứ?" - Trần An Tư khó hiểu nhìn Lâm Chân Ni, sau một thoáng, anh nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy một bóng dáng quen thuộc. Trần An Tư vội chào tạm biệt Lâm Chân Ni rồi mau chóng đuổi theo cô gái kia. Lâm Chân Ni chỉ nghĩ đó là bạn của thư kí Trần nên không để tâm lắm. Đợi đến khi có y tá đẩy Kỷ Lăng về phòng hồi sức thì cô nhanh chóng tỉnh táo lại rồi đi theo.
Nắm lấy tay người đang nằm trên giường bệnh, Lâm Chân Ni chợt có cảm giác muốn khóc - "Lăng đầu gỗ, anh thật là hư, không có em chẳng phải anh còn có một cô bạn gái xinh đẹp nữa sao? Tại sao lại không biết tự chăm sóc cho mình vậy hả?" - Nói đoạn, Lâm Chân Ni khổ sở gục đầu xuống cánh tay của Kỷ Lăng, cô như chìm vào trong thế giới của riêng mình mà không hề hay biết, người đáng nhẽ phải đang mê man lại mở to đôi mắt nhìn cô - "Lăng đầu gỗ, anh nói xem, em phải làm như thế nào với anh đây? Em không muốn tiếp tục chờ đợi trong vô vọng nữa. Tại sao đến khi em buông tay được rồi thì anh lại...anh lại thay đổi nhiều đến như thế chứ? Em không chịu nỗi nữa, em mệt quá, nhưng, em thua anh rồi, anh tỉnh lại đi có được hay không?" - Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên cánh tay anh như những nhát dao nặng nề đâm vào trái tim của Kỷ Lăng.
Anh nhẹ nhàng co rụt ngón tay, khó khăn mở miệng, giọng khàn đặc vì bị thiếu nước trong một thời gian dài - "Xin...lỗi..."
Lâm Chân Ni vừa nghe thấy một giọng nói thì thoáng cứng đờ, cô nghĩ rằng mình nghe lầm, nhưng giọng nói ấy lại một lần nữa vang lên - "Thật...xin lỗi, Tiểu...Chân".
"Anh...anh tỉnh rồi" - Lâm Chân Ni không biết phải nói gì được nữa, cô vội giằng tay ra khỏi Kỷ Lăng, anh tự giễu cụp mắt xuống, cô vẫn không tha thứ cho anh sao? Chỉ nhẹ nhàng nhếch môi "Ừ" một tiếng.
"Anh có muốn uống một chút nước không?" - Cô đỏ mặt xoa tay nhìn quanh, tựa như chột dạ, cô không biết anh có nghe thấy những lời trong lòng của cô lúc nãy hay không, vừa rồi cô còn khóc nữa chứ, thật là ngượng ngùng nha. Kỷ Lăng vẫn đang chìm đắm trong sự mất mát của mình, khi nghe Lâm Chân Ni hỏi, anh cũng không để ý lắm đáp lại. Nghe vậy, nhìn quanh trong phòng một lần không tìm thấy nước ấm, Lâm Chân Ni cầm ly nước trống rỗng trên bàn đi lấy nước cho anh.
Nghe tiếng cửa phòng "Cạch" một tiếng đóng lại, Kỷ Lăng mới hoàng hồn. Cô chán ghét anh đến như vậy sao? Ngay cả ở gần anh cũng cảm thấy khó thở, tại sao trái tim của anh lại đau đến như vậy chứ? Có phải, lúc trước, cô cũng có cảm giác như vậy hay không? Lúc này, Lâm Chân Ni vô tội của chúng ta vẫn không biết rằng bản thân lại bị hiểu lầm rồi.
Sau khi Lâm Chân Ni vừa đi không bao lâu, thì lục đục liền có không ít người kéo đến. Ban đầu Kỷ Lăng chỉ để ý đến Lương Hy Nhu và người đàn ông bên cạnh cô, nhưng sau đó nhìn những người xung quanh thì anh chợt phát hiện ra có gì đó không đúng lắm.
"Kỷ Lăng, anh đã khoẻ hơn chưa?" - Lương Hy Nhu đặt trái cây cô vừa mới mua lên trên bàn, quay sang nhẹ nhàng hỏi.
"À khoẻ hơn rồi. Mọi người đây là..." - Kỷ Lăng khó hiểu nhìn gương mặt từng người xuất hiện nơi đây. Khi ánh mắt anh dừng lại trên người Phong Thánh Thiên thì bất tri bất giác loé ra tia lửa.
"Ah, anh ấy là chồng của em, Phong Thế Hạo. Còn kia là em chồng của em - Phong Thánh Thiên. Đây là Tư Thừa Vũ - bạn thân của Phong Thánh Thiên. Còn cô bé kia là Tô Lạp Sa, chắc anh đã biết em ấy rồi, vì em ấy là bạn thân của Lâm Chân Ni" - Lương Hy Nhu dịu dàng giới thiệu từng người cho Kỷ Lăng, khi nhắc đến chồng của mình, ánh mắt của cô tràn đầy nhu tình.
Hình như Kỷ Lăng đã phát giác ra điều gì đó. Anh im lặng chờ cô nói tiếp. Quả nhiên, đầu đuôi mọi chuyện dần dần sáng tỏ. Tô Lạp Sa và Tư Thừa Vũ là một cặp đôi oan gia nhưng đồng thời cũng là anh em tốt của nhau, mà có thật là anh em tốt hay còn điều gì mờ ám nữa thì không ai biết. Tô Lạp Sa là bạn thân chí cốt của Lâm Chân Ni, chuyện của Lâm Chân Ni và Kỷ Lăng, cô đều đem đi kể mồn một hết cho Tư Thừa Vũ nghe. Thật trùng hợp, Tư Thừa Vũ và Phong Thánh Thiên cũng là bạn tốt của nhau. Thế là khi biết Phong Thánh Thiên tìm kiếm một cô gái tên là Lâm Chân Ni, sau khi xác nhận Lâm Chân Ni mà Phong nhị thiếu gia tìm là Lâm Chân Ni mà anh quen biết, Tư Thừa Vũ liền lập tức cung cấp thông tin của Lâm Chân Ni cho Phong Thánh Thiên, biết gì nói đấy.
Sau đó, chính là Phong Thánh Thiên và Phong Thế Hạo muốn đòi lại công bằng cho em gái nhỏ hàng xóm mà các anh luôn yêu thương, cảnh tỉnh cái tên vô tâm họ Kỷ. Thật bất ngờ, vì em gái, Phong Thế Hạo lại phải ngậm đắng nuốt cay hy sinh vợ của mình là Lương Hy Nhu. Ban đầu khi nghe kế hoạch này, Lương Hy Nhu không đồng ý, cô thậm chí còn nghĩ chiêu bài này thật đúng là trẻ con, nhưng sau lại quá phiền vì em chồng năn nỉ cầu xin, thế nên cô đành đóng vai ác một lần vậy. Thật không ngờ kế hoạch lại thành công, đại công cáo thành. Nhưng lại để lại hậu quả nghiêm trọng - Kỷ Lăng nhập viện, mọi người đều ngước mắt lên nhìn trời, tuy kế hoạch có hơi tàn nhẫn một chút, nhưng bọn họ chỉ muốn tốt cho Kỷ Lăng và Lâm Chân Ni thôi nha, bọn họ đều là người tốt vô tội hết đó.
"Thì ra là vậy à?" - Một giọng nói âm dương quái khí vang lên đánh vỡ sự im lặng vốn có trong căn phòng. Mọi người bất giác cảm thấy rùng mình. Sáu đôi mắt lần lượt nhìn về hướng cửa ra vào, một cô gái vẻ mặt âm trầm đang nhếch mép nhìn bọn họ, nói đúng hơn, cô đang nhìn vào hai anh em nhà họ Phong.
Phong Thánh Thiên và Phong Thế Hạo chưa kịp mặc niệm thì đã nghe tiếng rống ầm trời - "Hai cái tên khỉ này" - Một màn gà bay chó sủa diễn ra ngay trong phòng bệnh của Kỷ Lăng. Cả Kỷ Lăng, Lương Hy Nhu, Tô Lạp Sa và Tư Thừa Vũ đều hoảng sợ nhìn cảnh Lâm Chân Ni xắn tay áo rượt đánh hai anh em nhà họ Phong một cách cực kì bạo lực.
"Kỷ Lăng, anh hối hận bây giờ còn kịp đó, thật đáng sợ" - Tư Thừa Vũ suýt xoa hít một ngụm khí lạnh.
"A...Ni tiểu quỷ đau quá"
"Mẹ kiếp...em là thú sao?"
"Đừng có đánh ngay mặt của lão tử..."
"Vợ ơi cứu anh..."
"Tôi sẽ không hối hận" - Kỷ Lăng cười khẽ nhìn bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn đánh nhau kia.
"Được rồi, Chân Ni, bình tĩnh lại nào, dù sao thì hai anh ấy cũng muốn tốt cho cậu thôi mà" - Tô Lạp Sa đến an ủi Lâm cô nương thì bị liếc xéo - "Tớ biết. Nhưng lại hại tớ đau khổ như vậy. Đúng là đáng ghét"
Câu chuyện ầm ĩ này đến khi bác sĩ vào can thiệp đọc nội quy của bệnh viện một lần thì mới chấm dứt. Khi trong phòng chỉ còn có hai người, đột nhiên Lâm Chân Ni rất muốn chạy trốn. Kỷ Lăng nhìn người con gái anh yêu một cách trìu mến - "Tiểu Chân, em còn định chạy?"
"Không...không có..."
"Vậy em đứng ngay cửa để làm gì? Mau lại đây"
"Không lại"
"Mau đến đây"
"Không"
"Em không yêu anh sao?" - Ánh mắt vô tội kia là cái quái gì chứ? Lâm Chân Ni đành phải buồn bực đến cạnh anh.
"Tiểu Chân"
"Vâng"
"Lâm Chân Ni"
"Vâng"
"Chân Ni..."
"Vâng"
"Gả cho anh nhé?"
"Vâng"
"Khoan khoan, em không đồng ý" - Lâm Chân Ni khóc không ra nước mắt, mình cư nhiên bị anh lừa. Cô oán giận trừng mắt nhìn anh chọc cho Kỷ Lăng cười một phen, anh vui vẻ ôm cô vào lòng - "Em vừa rồi đã đồng ý rồi, vậy nên, Tiểu Chân, em chạy không thoát đâu"
Cô mở miệng định phản bác thì anh bất ngờ khoá môi cô lại, gương mặt của Lâm Chân Ni đỏ bừng, cô cố gắng đẩy anh ra nhưng không thể. Anh từng chút một xâm chiếm lấy mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô, khi cô cảm thấy hít thở không thông đến mức muốn ngất đi vì thiếu không khí thì một giọng nam trầm thấp đầy sự dịu dàng thấm vào lòng cô. Anh nói "Tiểu Chân, anh yêu em".
Hoàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT