Trên yến hội

Nhóm VÂn Cảnh đi một mạch tới Côn Lôn, sớm đã có sứ giả tới nghênh đón. Sứ giả thấy cũng gặp Vân  Cảnh ở đây vội vàng cung kính cúi đầu nói, “Nhị điện hạ tới đúng lúc lắm. Bệ hạ có chỉ, mời Trào Phong Vương và nhị Điện hạ theo tiểu nhân dời bước tới vườn Ngàn Cá chép”

“Vườn Ngàn Cá chép ư?”

“Bẩm Nhị điện hạ, Bệ hạ thiết yến ở vườn Ngàn Cá chép, đặc biệt bảo tiểu nhân ở đây đợi, Bệ Hạ phân phó, nếu nhị điện hạ tới cũng dẫn đến vườn Ngàn Cá chép ạ”

“Mẫu Hậu khỏe không?” Vân Cảnh cũng không phải người làm theo cảm tính, keeiur gì hắn cũng vội vã muốn gặp Vân Uyển nhất những vẫn cố nhịn xuống, bình tĩnh tiến đến dự tiệc.

“Bẩm Nhị điện hạ, Vương Hậu hôm qua nghe nói điện hạ trở về Côn Lôn, tinh thần đã tốt hơn trước nhiều rồi ạ”

Lúc nói chuyện đám người Vân Cảnh đã đi tới vườn Ngàn Cá chép. Vườn này tên Ngàn Cá chép, tên cũng như ý nghĩa, trong vườn có nuôi hàng ngàn loại cá chép đuôi đỏ, bên cạnh là đầm trồng đầy trúc xanh, u tĩnh thanh nhã. CÁ chép đỏ này khác với cá chép đỏ trông coi Dao Trì, tuy là cá chép thường, số lượng tăng vọt tới khổng lồ khác hẳn loại cá đỏ khác, cá chép đỏ dưới nước chảy róc rách thay phiên nhau múa. Nếu không phải thời buổi hỗn loạn, giờ phút này yến hội chắc chắc sẽ ồn ào náo nhiệt, tiếng tán thưởng mãi không dứt.

Sứ giả mang theo Trào Phong Vương Phong Ngọc sau khi ngồi, lúc này mới dẫn Vân Cảnh và Tất Phương đi tới bên cạnh Vân Tuyền. Cho tới giờ khắc này, Vân Cảnh mới phát hiện ra, người tới yến hội lại gặp nhiều là Vua Cửu tộc và thánh thú Cửu tộc. Trong đó có gặp ngẫu nhiên Toan Nghê Vương Hỏa Giác và thánh thú Trọng Rõ Chim tộc Nghê Toan, Bệ ngạc Vương Mộc Pháp, Ly Vẫn Vương Thủy San và thánh thú BẠch TRạch tộc Ly Vẫn, cùng với thánh thú Quỳ Bò tộc Tù Bò. Vân Cảnh để ý tới, ngồi vào vị trí phía sau, Phong Linh được sức giả mang tới chỗ khác, vẫn chưa được ngồi cạnh phụ vương Phong Ngọc của nàng ta. Mà Nhai Tí Vương Tinh Hồn cũng không đưa thánh thú Hồn Độn tộc ông ta tới, đứng đằng sau ông ta là một nam tử áo đen tuấn tú, tuy có đôi mắt hoa đào câu hồn, biểu hiện lại nghiêm túc vô cùng. VÂn Cảnh khẽ nhíu mày, người này sao có vài phần giống hắn thế…

“Tam ca đại giá quang lâm, thật cảm kích lắm. Con ta có nhiều mạo phạm, hy vọng tam ca thứ lỗi cho” Vân Tuyền biết Vân Cảnh giờ phút này nhất định là đang nghi hoặc trong lòng, lợi dụng ánh mắt có ý bảo hắn yên tâm chớ sốt ruột, rồi vô cùng phong độ đứng dậy, cười nói một trận với Phong Ngọc.

“BÁt đệ khách sáo rồi, phải là ta cảm tạ điệt nhi đã dẫn đường thay ta và Linh Nhi mới đúng chứ”

“Tam ca cũng chớ khách sáo với ta, xin mời ngồi, không ngoài đại ca, tứ ca, Lục ca, chúng ta cuối cùng còn lại sáu huynh đệ tái tụ họp rồi” Vân Tuyền cất giọng cảm khái. Trong miệng ông đại ca, tứ ca và Lục ca, phân biệt với Tù Ngưu Vương Kim Can bị huyền Mặc tộc giao long làm thương nặng đang tĩnh dưỡng, cùng với chuyện phát sinh trong lãnh địa tộc Phượng Hoàng với Bồ Lao Vương Thổ Thân, thêm BÁ Hạ Vương Nguyệt cơ liên thủ phản loạn cùng Huyền Mặc.

“TẤt Phương, vì sao Bệ hạ lại triệu tập các vị thúc bá tới, mà phụ vương ta thì…” Vân Cảnh hạ giọng gọi Tất Phương tới bên cạnh, hắn khó hiểu, nếu tính cả sáu tộc liên thủ lại, thì cũng đúng là thống lĩnh cửu tộc Nhai Tí Vương Tinh hồn làm chủ việc này chứ.

“Nhị điện hạ hồ đồ rồi, trăm năm thay phiên, một năm trước, thì đã tới lượt tộc Phụ Hý đảm đương chức Thống lĩnh rồi”

Vân Cảnh mím môi, không nói gì. Chỉ ngắn ngủn vài thập nhiên, lại xảy ra nhiều biến cố đến vậy. Nếu giờ phút này mà bàn chuyện nhi nữ tình trường, phụ vương hắn lại không thể để cho hắn tùy hứng nữa, hoặc là đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên trên người Tuyết Cầu.

Vân Tuyền nhìn quanh bốn phía, lúc này mới nặng nề mở miệng, “hiện thời tộc giao long đang chiếm Cánh Đồng Tuyết Hoang, vẫn chưa độc chiếm được bất cứ lãnh địa của tám phương tý nào, chỉ là bộ tộc hắn có một mãnh thú không biết tên, nếu tập trung tấn công bộ tộc, thì lấy tình trạng tộc Tù Bò trước mắt chỉ e là khó chống đỡ nổi”

“Đúng vậy, chúng ta đã coi thường tên nhóc miệng còn hôi sữa Huyền Mặc kia rồi, không ngờ hắn còn có một vương bài như thế” Bệ Ngạn Vương Mộc Pháp một thân chính khí nghiêm nghị, nhìn chăm chú mắt lóe sáng, quả nhiên là uy nghiêm vô cùng.

Vân Tuyền gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ông lập tức nhìn về phía Hỏa Giác đang có vẻ nóng ruột, trầm giọng nói, ‘hiện thời ta lo lắng nhất là… Ngũ Ca, Lục Ca vốn ở lãnh đại Đông Bắc còn có thêm huynh và đại ca có thể kiềm chế, mà hiện giờ đại ca đã bị thương nặng, nếu Lục ca không để ý đến tình nghĩa huynh đệ, đột nhiên làm khó dễ, tình thế sẽ lầm vào nghiêm trọng ngay”

“Hừ, Lão Lục nếu không bận tâm tới tình cảm huynh đệ của ta và hắn, ta cần gì bận tâm tới hắn, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi” Hỏa Giác quả thật không được một kích lập tức trợn mắt đập bàn một cái.

Mọi người bắt đầu ồn ào lắc đầu, chợt Tinh Hồn hừ lạnh một cái, đôi mắt ánh lên tia sát khi, khóe miệng cũng mang theo tia cười máu lạnh, “Ha ha, chuyện cho tới bây giờ, ngươi định kiên trì thủ hộ vì công, chứ không muốn chủ động tấn công sao?”

“Ngươi không động ta, ta không động ngươi. Ta cần gì phải để cho tộc nhân hơi tý gặp phải tai ương chiến hỏa chứ” Hỏa Giác mặc dù tính tình nóng nảy chút nhưng cũng không làm mất mặt một lãnh tục của tộc nhân biết đối nhân xử thế.

Hóa ra đứa con rồng thứ chín, mỗi người một vẻ, không chỉ là bề ngoài, mà cả cá tính cũng khác xa nhau thực sự. Chẳng hạn như tộc Tù Bò ham vui bạt mạng, hiếu chiến thích giết, Tộc Trừng mắt thì âm mưu quỷ kế vô cùng, tộc Trào phong thì tính tình ôn hòa không thích đấu tranh, Bồ Lao tộc nói chuyện lúc xa lúc gần, tộc Nghê Toan thì dễ nóng giận ít vui mừng, tộc Tự Quy có uy lực lớn vô cùng, có thể một địch lại trăm, tộc Bệ Ngạ thì chính khí nghiêm nghij, khinh thường tính âm mưu quỷ kế, và tộc Li Vẫn thì chuyên tìm cách phòng thủ và không lực phản kháng.

Vì thế nếu nói có dã tâm xưng bá, làm chủ nhất mà luận về thực lực thì chắc chắn phải là tộc Tự Quy Mạc Chúc.

“Ta đây làm Nhị ca cũng thực không để ý giúp đệ chút, dù sao nếu nói kiềm chế, lãnh địa trung ương và Lục đệ lãnh địa Đông Bắc vỗn cũng là láng giềng gần, vây Ngụy cứu Triệu, thừa dịp lúc hắn chuyên tâm đánh người, ta sẽ tới nhổ cỏ tận gốc, trực tiếp giải quyết mối họa lớn trong lòng chẳng phải là tốt lắm sao. Chỉ là vất vả cho Ngũ đệ ngươi phải tận lực xuất binh rồi, ha ha” Thực ra mưu kế  Tinh Hồn không phải không được, thậm chí cả Vân Cảnh cũng thấy kế này rất hay. Nhanh, chuẩn, ác, mà lại vào thẳng chỗ chính, quyết đoán như thế, e là chỉ có Tinh Hồn mới nghĩ ra được. Nghĩ đến đây, VÂn Cảnh lại hơi nhíu mi, kế này có quá nhiều chuyện xấu, nếu thật muốn tiến hành, sợ là…

“Vân Cảnh điệt nhi thấy mưu kế của Nhị Bá phụ thấy thế nào?” Tinh Hồn mắt sáng quắc như sao, đảo qua toàn trường thì phát hiện biểu hiện thay đổi của Vân Cảnh, lúc này thoáng không vui mở miệng hỏi, cũng có ý cảnh cáo Vân Cảnh, khiến cho một tiểu bối như hắn chớ có chất vấn khiêu chiến quyền uy của trưởng bối.

“Cảnh Nhi, có chuyện gì cứ nói thẳng, nếu có ý, phụ vương cũng không trách con nửa câu” Ý Vân Tuyền rất rõ, nếu Vân Cảnh không thể nói ra nguyên cớ, khiến cho người ở đây chấp nhận, ông cũng không vì tình phụ tử mà để Tinh Hồn muốn gì thì cũng được.

“Nhị bá phụ, ý kiến thì không dám, tuy nhiên Vân Cảnh có một chỗ nghi hoặc muốn mời các vị bá thúc phụ giải đáp giúp cho” Vân Cảnh bình tĩnh đứng dậy, hướng bốn phía chắp tay, tao nhã mở miệng nói, ‘Nhị bá phụ nghĩ kế quả thật hay lắm, nhưng chuyện xấu thì có ba chỗ”

“Ba chỗ nào?” Sắc mặt Tinh Hồn sầm xuống, tuy ông ta cũng suy xét tới chuyện xấu trong đó, nhưng lại vì quá mức tự tin nên vẫn chưa thèm để vào mắt.

“Hiện thời tộc Tự Quy đang liên thủ với tộc giao long, trong lãnh địa còn có bộ phận cao thủ tộc Phụ Hý ta. Thứ nhất, nếu ấn theo lời Nhị BÁ phụ nói, để Ngũ Bá phụ chủ động gây sự, dẫn tới Lục bá phụ phát binh tấn công, nói vậy, lấy thực lực tộc Tự Quy, nhất định sẽ không dốc toàn lực lượng. Nếu thế, Nhị bá phụ gọi là nhổ cổ tận gốc ấy thì chẳng phải trong nháy mắt không uy hiếp được họ rồi. Thứ hai, tộc Tù Bò ở phía Bắc là chỗ ở Cánh đồng tuyết Hoang của tộc giao long, nếu họ trực tiếp theo tình hình trước mắt không đề phòng cũng không công kích lãnh địa phương bắc mà đi đến lãnh địa Trung ương của Nhị Bá phụ, hơn nữa gậy ông đập lưng ông, dồn binh lực vây quanh đi tấn công tộc Trừng mắt tộc Tự Quy, Nhị bá Phụ, vậy người định làm thế nào?”

“Chuyện này…” Tinh Hồn do dự nửa ngày mãi vẫn chưa tìm ra câu phản bác.

Ánh mắt Vân Cảnh chợt lóe lên, nói tiếp, “Cuối cùng, thứ cho Vân CẢnh mạo phạm, Nhị Bá phụ cảm thấy nếu giảo hoạt như tộc giao long, cùng đối đầu với tộc Trừng Mắt, xác xuất thắng có mấy phần?”

Tinh Hồn hơi giật mình, lập tức ngửa mặt lên trời cười to nói, “Giỏi cho Vân Cảnh, nói ha ba câu đã vạch trần sơ hở bên trong, quả thật đúng như lời ngươi nói! Bát đệ, đệ sinh ra đứa con giỏi quá ha. Nếu Quyết Nhi có thể gả cho tộc Phụ Hý đệ, nói vậy cũng là phúc khí của nó đi, ha ha!” Nói xong, ông ta đảo mắt đen qua, thưởng thức vuốt cằm nhìn Vân Cảnh cười.

Quả nhiên là thế, Vân Cảnh lại vì lời nói Tinh Hồn mà thấy lòng bất an, xem ra đúng như hắn đoán, yến hội lần này không phải chỉ đơn giản thảo luận về tộc giao long. Hiện giờ hắn sợ là đâm lao phải theo lao rồi.

Mà những người khác cũng bị khí phách và kiến thức của Vân Cảnh thuyết phục, gật đầu ào ào khen ngợi. Vân Tuyền ánh mắt càng cười, vô cùng hài lòng với biểu hiện trấn định tự nhiên của Vân Cảnh mà máu nóng sôi trào.

Chợt cảm thấy một luồng sát khí ập tới, Vân Cảnh vốn đang cúi đầu trầm tư bỗng ngẩng đầu, trùng hợp chạm phải ánh mắt của nam tử áo đen đứng sau Tinh Hồn, hóa ra là ánh mắt ẩn giấu khí lạnh kia là của tên nam tử không biết tên này. Vân Cảnh đè nén bất an trong lòng lại, hắn nhìn kỹ nam tử một lượt, vốn đang chú ý tới đôi mắt hoa đào xinh đẹp, hiện giờ chợt phát hiện ra trên trán hắn còn có một vết sẹo mới rất rõ. Vết sẹo hồng nhạt như không giống sẹo, mà như phụ nữ dán hoa lên vậy, làm sục sôi khi hắn nghiêm túc lại xen lẫn nhu hòa.

Vân Cảnh chỉ cảm thấy người này cực quen mắt, song không cách nào nhớ nổi mình tới tột cùng đã gặp qua người này lúc nào, mà người này mới lần đầu gặp mặt thì đã nổi lên sát ý nồng đậm với hắn rồi.

“Nhị ca,  vị công tử đằng sau huynh sát khí nặng quá ha” Ly Vẫn Vương Thủy San vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng giờ phut này lại mỉm cười nhẹ giọng mở miệng, chỉ thẳng nam tử áo đen sau tinh Hồn. Người tộc Li Vẫn từ trước tới nay luôn lấy phòng bị để bổ cứu thực lực của mình, bởi vậy tộc người ông ta vẫn sâu sắc hơn mấy phần.

“Ha ha, ta đang định giới thiệu nó cho bọn đệ đệ biết đây này. Nếu nói Huyền Mặc nắm Trương Vương bài trong tay, thực ra chúng ta cũng có một Trương Vương bài mà nó không cách nào tưởng tượng nổi đâu” Nói xong, Tinh Hồn liền vung tay lên, để nam tử áo đen phía sau tự mình chậm rãi đi ra, chính thức đi tới trước mặt mọi người, “Cũng để tự ngươi giới thiệu bản thân đi, ngươi là người nào”

Nam Tử áo đen gật gật đầu, mặt không chút đổi đứng giữa đương trường, lá trúc xanh tươi rào rạt bốn phía, mà người này lại thon cao tuấn nhã như lá trúc vậy. Nếu không có sát khí nặng bao quanh chút, thì Cầm Tinh này chẳng thua gì mỹ nam tử Vân Cảnh. Nhưng thấy hắn trầm mặc một lát, rồi mới cất lời, “Tại hạ Huyền bội, có thù không đội trời chung với yêu nghiệt Huyền Mặc tộc giao long”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play