“Phụng mệnh Vua Hán, tru diệt phản tặc!”

“Giết chết phản tặc!”

Đô Kiên không chút sức lực ôm lấy vai trái bê bết máu dưới sự hộ vệ của mấy trăm tộc binh hoảng sợ lùi về sau, trong ánh mắt trợn trừng vì khó tin của hắn, Lý Man xoay người chỉ thanh gươm đầy máu tươi vào đội hình công thành của quân Nam. Lập tức đám cừ súy Cửu Chân cũng hô to một tiếng, không biết lấy từ đâu ra vô số vải đỏ cột lấy bên tay rồi dẫn quân lính như chẻ tre tràn vào bên cánh Việt quân, mặc sức tận tình chém giết.

“Chết tiệt. Tại sao lại đánh người nhà?”

Keng!!! Xoẹt!!!

“Mày làm gì? AAA….”

Quân lính vốn đang tập trung đối phó với Hán quân làm sao ngờ được việc viện quân vốn rất thân thiết bên mình bất ngờ đổi thành kẻ thù không đội trời chung? Chỉ trong giây lát bọn họ đã bị quân lính của Lý Man đẩy ngã một mảng. Nhiều người thậm chí còn đang ngơ ngác giương cung cài tên bắn lên tường thủy trại đã bị kẻ vốn phải là đồng bào của mình ôm ngã vật ra đất, chưa kịp ú ớ kêu đau đã thấy tên kia giơ cao lưỡi gươm đâm mạnh xuống… Mãi đến lúc đám cừ súy, quân hầu kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì quân của Lý Man đã trộn lẫn khắp cả tiền tuyến, trên chiến trường đã hỗn loạn tưng bừng, nơi nào cũng có người Nam đánh người Nam, dân Việt giết dân Việt, khó ai phân biệt được kẻ đang đứng kế bên mình là địch hay là ta nữa.

“Chó chết thật, là người một nhà, đi ra.”

“Xách ra chỗ khác, mày là bọn nào? Chết đi, hây!”

“Giết, giết chết phản tặc, Đại Hán uy vũ!!!”

“Xuy hào! Thu quân!!!!!”

Thế trận biến hóa trong tích tắc thật sự là một cú đả kích quá lớn đối với sĩ khí quân Nam. Dù cho ai cũng thấy đám phản quân sẽ đeo vải đỏ trên tay, xong vì quân Việt sớm chiến đấu theo từng bộ tộc nên chẳng ai buồn hô hào bảo bê nhau nữa, sau một hồi quần thảo hỗn loạn, ngay cả Đào Kỳ cũng không tài nào chỉ huy nổi nữa đành phải xuy hào ra lệnh các tộc tự quần tụ lại với nhau thành từng cụm một để phòng hờ quân Lý Man trà trộn vào gây loạn. Thế nhưng điều đó cũng đánh dấu cho việc thế công của quân Việt đã hoàn toàn bị cắt đứt, cục diện chủ động của chiến trường lần nữa rơi vào tay kẻ thù.

“Ha ha ha, ha ha ha!!!! Thời khắc đã đến, phản công!!!!”

Trên tường lầu, Cảnh Thư giang tay cười lớn, hòa cùng tiếng cười của y là tiếng trống trận đùng đùng ngập tràn cả không gian, từng hồi trống là từng thanh chùy khổng lồ đang không ngừng nện vào tâm khảm dân Việt. Bọn họ biết quân Hán sắp tấn công, xong bọn họ đang hỗn loạn không sao chịu nổi, đến bản thân còn không biết nên ứng đối ra sao với những tên điên mặt mũi trang phục không khác gì mình lại đang vung đao chém giết mình ở trước mặt.

Rầm Rầm Rầm!!!!!

Đợi trống trận vừa tròn ba hồi, bức tường thủy trại liền ầm ầm đổ sụp xuống, để lộ ra một quãng không rộng hơn hai mươi bộ cùng một tầng khói bụi mù mịt như che kín cả đất trời.

“Xuất kích!!!!! Hây hấp!!!” Lữ Húc hét to.

“Hí í í í…”

Ngay khi tầng bụi mù này còn đang tung bay trong nắng trưa oi ả, tầng tầng bóng đen đã theo từ trong tường trại lao ra, bọn chúng nhanh như ma quỷ, mạnh mẽ như một ngọn lửa thoáng chốc vung bốn chân tráng kiện rầm rập nện cho mặt đất chấn động không ngớt.

“Kỵ binh, là kỵ binh giặc!!”

“Chúng giấu kỹ thiệt mà...”

Theo sau đám quân kỵ Đại Hán xuất hiện, chiến trường vốn đã sớm rối rắm càng thêm hỗn loạn tưng bừng. Kỵ binh từ hai bên cánh đánh bọc sườn đâm vào chỗ yếu hại, từ đó chia cắt quân đội ra thành nhiều mảnh mặc người xâu xé bao giờ cũng là chiến thuật chủ lưu mà quân Hán sử dụng không biết bao nhiêu lần. Đừng tưởng ngày ấy Nội Thị quân dưới trướng của Quý Lan thành công cắt đứt thế xung phong của gần ngàn “Mã gia tinh kỵ” liền có nghĩa quân Lĩnh Nam không e ngại kỵ binh, thật ra lúc đó quân Nam cũng đã phải bỏ ra một cái giá không hề nhỏ mới đạt được kết quả rực rỡ như vậy, bởi kỵ binh bao giờ cũng là mối đe dọa trực tiếp đến từ quân thù.

Trên thế gian này ngựa là một loài động vật có vai trò quan trọng trong việc biến đổi hoàn toàn bộ mặt của chiến tranh. Ngựa, chúng mạnh mẽ, chúng linh hoạt, chúng gan dạ, hơn thế nữa chúng còn rất ngoan ngoãn, thông minh nghe lời chủ nhân, cũng rất trung thành. Bắt đầu từ thuở con người chưa đủ khéo léo phải dựa vào chiến xa để điều khiển chúng cho đến khi dân du mục đầu tiên leo lên lưng chúng hô phong hoán vũ, ngựa đã không ngừng nỗ lực trở thành lực lượng cốt cán trên chiến trường. Nhờ có chúng mà biết bao mưu lược, kế sách mới đủ sức hoàn thành, biết bao nhiêu chiến thuật ra đời, sẽ không hề nói ngoa tý nào nếu coi ngựa chiến chính là một phần tất yếu không thể thay thế, là điểm sáng trong nghệ thuật chiến tranh của loài người, mà cách vận dụng chúng cũng được con người không ngừng khai thác sử dụng.

Quân kỵ, kỵ sĩ, kỵ binh chính là đỉnh phong của chiến mã, sớm đã được biết bao thế hệ các nhà quân sự lỗi lạc trên thế giới nhào nặn, miệt mài suy tư nghiên cứu để có thể phát huy toàn diện nhất sức mạnh của tiềm tàng của chúng. Sớm nhất người ta chia kỵ binh thành hai loại, trọng kỵ cùng khinh kỵ. Trọng kỵ, người cùng ngựa đều mặc giáp nặng, trên chiến trường trọng kỵ chính là một cây chùy mạnh mẽ không ngừng nện, rồi lại nện vào hàng ngũ kẻ thù cho đến khi chúng chịu không nổi phải vỡ cả ra, mặc cho bộ binh theo sau nuốt chửng. Khinh kỵ, khi thì ở xa, lúc ở gần, khi tản ra chiếm đầy đồi núi, lúc tụ lại tựa như một lưỡi dao cạo sắc bén không ngừng đung đưa tùng xẻo lấy thể lực kẻ thù, cắt thế trận của chúng thành từng lát từng lát mỏng cho đến khi không còn gì nữa mới thôi. Thử nghĩ xem trong lịch sử thế giới có biết bao nhiêu cánh quân nổi tiếng, trong số đó có đến quá nửa chính là kỵ binh: Hetairoi của Alexander, Cataphract của Babylon, Sipahi của Ottoman… hoặc kinh điển nhất chính là kỵ binh Mông Cổ và Wing Hussar của Phần Lan, có cái tên nào mà không phải là vua của chiến trường? Có cái tên nào không phải là tử thần gieo rắc sợ hãi trong tâm khảm của kẻ địch?

Cho dù đến khi sức ngựa không còn đủ để chống lại hỏa lực bao trùm ở thế giới cũ của Khải Minh đi nữa thì hình bóng cùng chiến thuật của chúng vẫn như cũ hiện hữu trong chiến tranh hiện đại: xe thiết giáp thay thế trọng kỵ, phi cơ tiêm kích thay thế khinh kỵ, kỵ binh trở thành nền tảng của cả bộ máy quân sự đơn giản như vậy đấy.

Lại nói, ở thời điểm này, nhờ vào việc làm chủ vùng đồng cỏ nuôi ngựa rộng lớn ở phía Bắc nên tuy chưa đến mức hoàn mỹ chia rõ rệt như đời Đường với Huyền Giáp trọng kỵ nức tiếng thiên hạ của phủ Thiên Sách thì kỵ binh nhà Hán vẫn đã nghênh đón những bước tiến dài của mình. Đỉnh điểm nhất có thể nói tới việc Hán Đế Lưu Tú nhờ vào Đột Kỵ Ô Hoàn nam chinh bắc chiến, thống nhất Trung Hoa.

Nơi Hán kỵ đi qua, chân gãy tay cụt, đầu người lăn lóc, bộ trận nghiêm dung còn không thể chính diện tranh phong chứ đừng nói đến quân đội mười phần hết tám, chín hỗn loạn như quân Việt. Nếu không phải địa hình Lĩnh Nam lắm sông nhiều rạch, đồng bằng ít lại thiếu chỗ rộng rãi thoải mái cho quân kỵ hoạt động thì chỉ cần số lượng kỵ binh khổng lồ của nhà Hán đưa sang thôi cũng đã đủ để Vua Bà đau đầu.

Thế nhưng chẳng cần số lượng khổng lồ bao nhiêu, kỵ binh giặc Hán vẫn thật sự gieo rắc không ít tang thương cho dân Việt. Lần này chúng vừa mới xuất đầu lộ diện liền không thèm phân trái phải gì ráo, nhất nhất theo sau hai tên Vương Quảng, Lữ Húc cùng với lá cò đỏ rực chẳng khác nào một mũi tên bắn ra, vẽ lấy một đường thẳng đâm sâu vào trung tâm chiến trường mà lao thẳng đến đài cao phía sau. Hiển nhiên đây chính là kế sách của Cảnh Thư, cũng là lá bài tẩy của hắn: nhân lúc quân Nam bị quấy thành một mớ lộn xộn liền bất ngờ đưa kỵ binh tinh nhuệ thực hiện đột tập, giết giặc trước giết vương, bắn người phải bắn ngựa, một lần tấn công thẳng nhằm tiêu diệt bộ chỉ huy của quân Việt. Sau đó có thể hoặc thừa cơ quay ngược cùng với Hán binh tiền hậu giáp kích, hoặc nếu được tiếp tục liều lĩnh đâm thẳng đến tận sâu bên trong Cấm Khê để bắt lấy đầu não kháng chiến của tộc Việt: Trưng Trắc - Trưng Nhị.

Bọn chúng bất ngờ xuất hiện, bất ngờ hành động thực sự vượt qua ngoài ý định của mọi người. Trên đài chỉ huy Nàng Thục cùng Nàng Chủ bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều có thể thấy được vẻ bất ngờ khó tin trong mắt người đối diện.

“Như vậy… vậy mà… không ngờ…” Thánh Thiên nuốt nước bọt, có chút gian nan không đầu không đuôi nói ra.

“Ừm.”

Thục gật gật đầu tỏ ý mình hiểu được lời cô gái đối diện muốn truyền tải, nàng nhắm hờ mắt lại, hít một hơi thật sâu để bình ổn lại tâm trạng chập trùng của mình.

Đợi nàng Thục lần nữa mở mắt ra, Quân kỵ Đại Hán đã hoàn toàn thoát ly khỏi thủy trại. Hơn ba ngàn kỵ binh như một cơn lốc đỏ thẫm quấy theo trùng trùng bụi mù điên cuồng lao tới, theo sau tất nhiên cũng có không ít bộ binh.

Thục rút lá cờ màu đỏ bên kệ cờ ném cho một tên quân báo đã leo sẵn lên ngựa lệnh:

“Đi, mau báo lại tình hình ở đây cho Vua.”

Tên kia cúi đầu nhận cờ, hô một tiếng dẫn theo năm - sáu người quất roi ra ngựa phi một mạch về phía trại trong dưới ánh mắt chằm chằm của Thánh Thiên.

“Được rồi, chuyện đã đi đến nước này chúng ta buộc phải dốc toàn lực thôi. Chủ, em cũng nên chuẩn bị ra trận thôi.”

Lời của Bát Nạn nhanh chóng kéo cô phó soái quay lại với chiến trường đầy khói lửa. Thánh Thiên cắn chặt bờ môi xinh, chắp tay làm lễ rồi không nói tiếng nào xoay người bước vội xuống dưới cửa đài, nơi đã có sẵn mấy trăm quân tộc Việt chờ sẵn.

“Kỵ binh giặc đến rồi, chúng mày còn quấn lấy tao không buông làm gì? Mau tránh ra!!” Một tên lính Việt vừa nâng thuẫn đỡ lấy một nhát chém từ binh sĩ của Lý Man, vừa gào thét, không ai có thể ngờ quân Hán lại chọn lúc hỗn loạn nhất để đột phá, càng không ai có thể ngờ chúng mặc kệ đám hàng quân, lạnh lùng xuyên tới đây.

“A? Cái gì? Không..?” Hiển nhiên đối thủ của hắn cũng không ngờ đến trường hợp này, một đám quân lính buộc vải đỏ hoảng hồn cảm nhận mặt đất rung động, lại kinh hoàng nhìn ngó kỵ quân đang ầm ầm lao tới, miệng lưỡi cứng ngắc không thể nói nên lời.

“Tộc trưởng Man, làm sao đây?” một tên tù trưởng hướng về Lý Man quát hỏi.

“Hừ!” Lý Man rút thanh gươm ra khỏi một cái xác mà y vừa chém giết, quay đầu nhìn tường trại phấp phới cờ Hán, trong lòng tính toán. Nếu lúc này mà hắn rút lui quân sĩ thì hoàn toàn có thể đảm bảo được phần lớn lực lượng của mình, xong nhìn vẻ mặt cao ngạo đang chăm chú quan sát mình của tên Cảnh Thư, Lý Man hiểu tên Trung Lang đang muốn hắn dùng máu tươi của quân Việt để chứng tỏ lòng trung thành của mình, hoặc dĩ trong mắt hắn, tộc Việt vốn chẳng có bất kỳ giá trị gì, chết thì chết thôi, miễn sao chiến lược của hắn thành công là được. Lý Man thức thời phối hợp thì ghi thêm một công, còn dã sử nếu hắn nhát gan rút lui, hừ hừ, trong loạn quân quân Hán cũng sẽ chẳng quan tâm giết nhiều hay ít thêm người Nam đâu? Hiểu rõ như thế nên Lý Man gằng giọng quát:

“Kệ mẹ chúng, mày cứ lo việc của mình, cùng lắm sau này ta cho mày gấp đôi bồi thường!”

“Hừ, nhớ lấy!” Tên kia hiển nhiên cũng là hạng người hung ác liền lập tức gật đầu đáp ứng.

Tuy nhiên cũng có nhiều tên vốn không tài nào quyết tâm đến thế bèn vội vã kêu gọi binh lính của mình lại hòng tìm cách sống sót trước làn sóng kỵ binh đang ập tới.

“Nâng thương, nâng thương…”

“Quỳ xuống, đứng cao quá sẽ bị đụng bay mất bây giờ!”

“Tụ lại một chỗ, như thế mới chịu nổi sức càn của ngựa.”

Kinh nghiệm chống lại kỵ binh Hán của dân Việt vốn có không ít, vì thế khi đối mặt với tủa thần đến gần cả đám lập tức hô to gọi nhỏ, kéo theo là muôn ngàn vạn trạng hành động: có kẻ ngồi chòm hỏm xuống nâng mâu lên cao, có kẻ quay lưng dậm chặt cán thương chĩa lên trước, cũng có nhiều tên ba bảy hai mốt tụ lại thành một gò đất nhỏ, thuẫn bài đơn sơ che chắn xung quanh…

Những kinh nghiệm này dùng để đối phó kỵ binh quả thực không sai, xong bởi vì quân Việt không hề thống nhất chỉ huy, lại đang nội chiến hỗn loạn tưng bừng nên tạo thành tình trạng mạnh ai nấy làm khiến trận hình của họ vốn đã không mấy vững chắc càng tỏ ra lỏng lẻo không sao tả nổi. Thậm chí nhiều nơi còn không thể lập nổi đội hình chống kỵ mà phải tiếp tục chém giết lẫn nhau.

“Gia tốc, gia tốc, chuẩn bị đột phá!”

Vương Quảng vừa nhấp nhô trên lưng ngựa vừa nâng cao kim thương gào thét, đối với trận hình rời rạc như vậy hắn quả thực chả buồn nghĩ đến trọng chỉnh đội hình làm gì.

“Hây hây!!!!!”

Hán kỵ nắm vững cương ngựa, hai chân kẹp chặt bụng chiến mã, đầu cúi thật thấp để làm giảm lực cản, hàng đầu nhoài người ra trước giơ lên thương mâu chuẩn bị cho đợt va chạm mãnh liệt sắp tới.

Rầm rập rầm rập tiếng vó ngựa ngày càng gần như từng tiếng sấm rền không ngừng hủy diệt lấy sĩ khí Việt binh, ngàn thớt chiến mã chạy chồm tới nhanh chóng khiến nhiều tên xanh cả mặt mày, chẳng dám đối mặt vội vàng cúi đầu nhắm mắt chờ đợi thời điểm phán xét.

UỲNH!!!!!!!

Kỵ binh cuối cùng cũng phải va vào chiến trường, ngay lập tức chiến trường hỗn loạn liền bị chúng như dao sắc chẻ táo một nhát gọt thẳng thành hai. Quân Việt không sao cản nổi thế đột phá dũng mãnh của quân Hán tựa như xác pháo văng tứ tung, có tên ngồi chồm hổm ôm thương chưa kịp phản ứng đã cảm thấy hai tay mất hẳn cảm giác, đầu bị lực tông cực mạnh hất bật ngửa ra sau, máu tươi ròng rã cùng óc trắng theo mắt mũi tràn cả ra ngoài chết đến không thể chết hơn. Có kẻ hoảng sợ ngay lúc nguy cấp vội vàng bỏ vũ khí nhoài sang một bên né tránh con chiến mã dữ tợn, xong lại chẳng thể nào né được mũi thương lạnh lùng từ trên tay Hán quân như sớm chớp đâm xuyên ổ bụng hắn, kéo hắn theo sau một quãng dài trước khi xác hắn bị thứ gì khác va phải tuột sang ven đường, cuối cùng bị vô số kỵ binh phía sau dẫm đạp lên trên. Đương nhiên cũng có cá biệt một số Hán kỵ không thể nào né tránh nổi rừng thương dày đặc bị đâm bắn ngược ra sau, xong hiển nhiên trước đó bọn chúng cũng đã tàn sát không biết bao nhiêu kẻ chặn đường.

Kỵ binh Đại Hán không hổ danh là thần khí của chiến tranh lạnh, chớp mắt, quân sĩ dưới trướng Lữ Húc đã ầm ầm đâm xuyên qua không biết bao nhiêu lớp quân Nam. Tích tắc sau đó, Hán kỵ như dòng lũ rền ầm ầm lướt qua để lại một con đường đầy máu tươi cùng chân tay cụt ngổn ngang.

“Tiếp tục!!!”

Vương Quảng nhìn phía trước lại có từng đội Việt quân đang vội vã tập kết liền nhếch mép khinh thường, hàng ngũ như thế đừng nói một, hai lớp, cho dù có tới hàng trăm lớp bọn chúng cũng chẳng xá gì. Xong bên cạnh hắn tên lão tướng Lữ Húc lại có suy nghĩ khác hẳn. Hắn nhìn đoàn quân xanh ở phía sâu trong trận hình quân Việt đang vội chạy đến bên này, trong đầu cấp tốc suy nghĩ, đánh thì chắc chắn bọn hắn không e ngại thế nhưng như thế sẽ bị hao tổn không ít thời gian lẫn nhân lực, nếu không may bị đám man quân kia cuốn lấy khiến kế hoạch tập kích bị thất bại thì quả là mất nhiều hơn được, vì thế y quay sang tên mấy thân vệ kế bên thầm thì to nhỏ.

Đám thân vệ vâng mệnh cố bức tốc lao lên trước một đoạn, hít một hơi sâu mở miệng gào thét bằng tiếng Nam:

“Trước mặt nghe rõ, không muốn chết lập tức tản ra.”

“Mau mau tránh đường, chớ cản trở!”

“Láo… láo toét, tụi bây... cản chúng lại cho tao.”

Vốn đã hỗn loạn khó có thể kiềm chế lại bị màn huyết tinh thô bạo mà Hán Kỵ vừa mới trình diễn phía trước nên đa số quân lính Việt cũng đã sớm mang tâm lý sợ hãi. Theo vó ngựa rầm trời ngày càng kéo lại gần, theo mặt đất rung động ngày càng dữ dội, rốt cuộc có người không chịu nổi sức ép hốt hoảng “A!” một phát quay người bỏ chạy. Một người kéo theo trăm người, lập tức lớp tường chắn của quân Nam tựa như tuyết gặp lửa hồng ào ào tan rã, để lại mấy mươi tên lì lợm nhất vẫn cắn chặt răng đứng đón quân thù như hồng thủy kéo tới.

“Sát!!!!!”

Vương Quảng đi đầu vung kim thương trong tay thô bạo xé rách ngực một tên ngoan cố chống cự, sau đó hờ hững dùng chuôi thương đánh gạt một nhát đao chém tới đầu tọa kỵ để con chiến mã tiếp tục húc văng tên man binh cản đường. Sau lưng hắn Lữ Húc cùng đám kỵ binh cũng tả xung hữu đột hết sức đáng sợ, trong sát na đã phá hủy lớp thứ hai của Việt quân còn nhanh hơn lớp trước, thậm chí tốc độ của chúng không những không vì bị cản trở nên chậm lại mà còn hoàn toàn đạt đến tốc độ tối cao, quân Việt chỉ kịp nhìn thấy vô số bóng mờ lướt qua cùng với đầy đất máu tươi thi thể không còn một chút trọn vẹn.

“Aaa, không, không thể cản chúng được…”

“Chạy, chạy mau!”

Kéo theo sau đó, Vương Quảng cùng Lữ Húc quả thực như đang vào chỗ không người. Hán kỵ dưới sự dẫn dắt của hai tên chiến tướng không ngừng đâm trái bẻ phải giữa muôn trùng quân Việt lại như chiến thần không có đối thủ, chúng đi đến đâu kéo theo một tầng bụi mù đầy mưa máu tới đó, cũng sâu sắc đả kích sĩ khí mà quân Nam vất vả lắm mới gầy dựng lại được.

“Chết tiệt, chỉ tại đám chuột nhắt này.”

Phương Dung cắn răng nhìn thế trận dần dần mất đi kiểm soát, giọng đầy căm phẫn thốt ra. Hiển nhiên tuy Hán kỵ mạnh mẽ khó ai sánh bằng xong vẫn đâu phải đạt đến mức độ quỷ khốc thần sầu như thế. Nếu không phải đám Lý Man làm càng làm quấy, nàng tin chắc quân Nam tuy cũng có thiệt hại xong chắc chắn sẽ có thể chặn lấy được Hán kỵ chứ không thể như bây giờ, tựa đám cát rời mặc người phá nát.

“Quân súy, chúng sắp tới đây rồi?”

Thiều Hoa vừa vung côn đánh bay một tên phản quân, vừa nhíu mày quay sang Sáng hỏi dò.

Nếu lúc này còn có cánh quân nào của dân Nam còn có thể giữ vững trận hình thì đó chắc chắn là Lĩnh Nam quân. Ngay từ đầu khi Lý Man làm phản, Lĩnh Nam quân đã sớm xuất động, bọn họ dựa theo ngàn người làm chuẩn sớm đã chia ra bốn nhánh quân như bốn lưỡi hái không ngừng di chuyển xung quanh trợ giúp Việt binh tiêu diệt phản quân. Thế nhưng bởi vì biểu hiện uy dũng của họ nên cũng từ đầu Lý Man đã sớm đặt trọng tâm ở đây, xung quanh từng nhánh Lĩnh Nam quân lúc này đều có vô số phản quân xuyên thoa qua lại ngửa mặt gào thét chửi rủa. Tất nhiên là gào thét, bởi bọn chúng cũng rất e ngại đám tinh binh này, chẳng dám giáp lá cà quá gần.

Sáng mặc kệ đám phản binh đang ồn ào kêu to gọi nhỏ, Quân súy Lĩnh Nam quân yên lặng nhìn kỵ binh Hán kéo theo bụi mù nhanh chóng lướt đến phạm vi của mình, rồi lại hơi hơi lơ đãng nhìn về phía sâu bên trong doanh trại Lĩnh Nam mới gật đầu lệnh như quát:

“Toàn quân tiến lên, chặn đứng kỵ binh Hán. Kẻ cố ý cản đường, cố ý làm loạn… Giết!”

Tù tù tù tù!!!!!!!!

Tù chiến của Lĩnh Nam quân lần nữa vang lên là lúc bốn nhánh quân của họ đồng loạt biến động, tựa như bốn cái móng vuốt sắc bén của chim Lạc bẻ cong hướng về đầu sóng nơi bọn Hán kỵ phải đi qua, bọn họ vừa động lập tức lại khiến biết bao ánh mắt chú ý tới, thậm chí có phần khiến đám Hán kỵ đang hùng hổ đằng xa có chút chột dạ hoảng sợ, vội vàng ngó sang. Dù sao quân Lĩnh Nam cũng mạnh vượt quá bình thường, Lữ Húc thật sự lo lắng Hán kỵ sẽ chịu không ít thương vong cho mình, đang lúc hắn suy tư thì bên cạnh có tiếng hô:

“Tướng quân, để tôi dẫn năm trăm quân chặn chúng lại.”

Chương Thần hai mắt đỏ lửng cắn răng xin chiến, rồi chỉ đợi cái gật đầu khẽ của Lữ Húc, tên Kỵ Đô Úy đã hét vang nâng thương dẫn năm trăm kỵ quân theo sau bẻ vòng thẳng đến Lĩnh Nam quân, vì công, vì tư, hắn đều muốn xé nát đám giáp xanh này.

“Mở cổng, giáp công, chớ để bọn chúng chặn đường hai vị tướng quân.”

Bên này Thủy Trại, Đặng Hồng cùng Lưu An, Mã Phòng cũng đồng thanh hô to, đợi cửa trại vừa ầm ầm hé ra, bọn chúng liền dẫn theo mấy ngàn Hán binh lao ra tham gia vào vòng chiến. Nhờ có đám loạn quân dẫn dắt, quân Hán dễ dàng lấn sâu vào hàng ngũ quân Nam, chỉ qua mấy hơi thở đã vượt xa hơn trăm bộ, tiến gần đến đoàn quân giáp xanh, cũng mạnh mẽ cắt đứt mối liên kết giữa Lĩnh Nam quân cùng Lạng Sơn quân.

“Lui lại, trọng chỉnh đội hình nghênh chiến chúng!”

Đào Kỳ dùng đinh ba hất tung mấy tên xâm lăng, gào khan cả giọng kêu gọi quân Nam lấy lại tinh thần, đến lúc này chàng đã không thể nào đủ sức tính toán gì được nữa đành phải phó mặc cố gắng giữ lấy sinh lực cho phe mình.

“Tụi bây làm gì đấy? xông lên, đừng cho đám đó làm phiền kỵ binh!”

Bên kia Đào Kỳ vô kế khả thi, bên này Lý Man cũng rất bất bình khi thấy Lĩnh Nam quân đang hùng hổ ép lên, dần dần có xu thế phá vỡ vòng vây của mình để đối đầu kỵ binh Đại Hán. Hắn hiểu mình tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra được nên càng điên cuồng hò hét thúc đẩy binh lính xông lên trước, đồng thời chúng còn không ngừng xua đuổi quân sĩ của các tộc khác về phía trận hình quân Lĩnh Nam để giở trò cũ dùng biển người làm loạn quân trận.

Thế nhưng, đối mặt với hắn là một đoàn quân cực kỳ khó chơi. Sáng đợi cho hàng đầu tiên của Lĩnh Nam quân lạnh lùng dùng thương cây đâm xuyên thân thể đám phản binh rồi mới gọi to hô lệnh khiến cung binh bắn mạnh ở cự ly gần.

Roạt roạt roạt!!!!!

Tức khắc, phía trước Lý Man liền có một hàng rào đỏ do máu và thịt tạo thành, tên phản quốc hốt hoảng dùng tay căng ngang ra hiệu cho quân lính đừng vội xông lại, rồi dùng ánh mắt hết sức e dè nhìn về phía đoàn quân giáp trụ dày đặc này. Quân lính dưới trướng hắn vốn không nhiều lại là con bài không thể nào coi thường cho hắn gầy dựng thế lực của mình, cho nên tên hàng tướng hết sức cẩn trọng. Đánh không lại, chặn cũng không xong khiến Lý Man có chút không biết làm sao… Chợt, hắn nhìn mặt đất chi chít cung tiễn, linh quang nhất hiện hô to:

“Không cần áp sát chúng, quăng tên, bắn tên, làm chậm chúng lại là ổn.”

“Dạ!”

Mặt Nguyễn Sáng như giựt giựt từng đợt khi nhìn lác đác từng nhúm tên bay tới, trong lòng không khỏi có cảm giác gậy ông đập lưng ông. Cách bắn tên áp chế đối thủ kiểu này bọn họ vừa khiến quân xâm lược chịu không ít thiệt thòi thì giờ đây lại bị tên cáo già Lý Man học theo y chang, không những vậy có phần còn trò giỏi hơn thầy, uyển chuyển hơn nữa kia. Thậm chí Lý Man chẳng cần quan tâm cung tiễn bắn trúng hay không chỉ cần phóng một đợt tên lại lui ra sau một tý, miễn sao bảo đảm Lĩnh Nam quân vì phải phòng tên bắn nên không thể không kìm hãm tốc độ lại là được, còn lại chính là làm sao cho quân lính dưới trướng lúc nào cũng phải nằm ngoài tầm bắn của cung thủ Lĩnh Nam.

Dù sao đi nữa, chiến pháp của Lý Man cũng đã gặt lấy thành quả, Lĩnh Nam quân dưới… bụi tiễn phá hoại đã không thể nào tiến kịp chắn đường Hán kỵ được nữa đành phải trơ mắt nhìn chúng lướt qua bên mình, không, chính xác là nhìn đa số quân kỵ lướt qua, bởi vì Chương Thần cùng năm trăm Hán kỵ đã đổi hướng lao đến.

“Tên kia làm rất tốt, ha ha.” Cảnh Thư thích thú nhìn chiến trường mà cười, cảm giác chiến thắng đã ở gần hơn bất cứ lúc nào hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play