“Chạ, Chạ, dậy đi nào.” Ả Chàng vừa cài lại khuy áo, vừa vươn tay lay cô em gái.

“Ưmmmm…” Hai mắt Ả Chạ vẫn còn đóng kín, vươn người uể oải ngồi dậy, miệng cố mãi vẫn không sao đóng lại được phải ngáp tới ba bốn lần, nàng nói bằng giọng hết sức nũng nịu:

“Hai, trời chưa sáng mà?”

“Đã đến giờ rồi.” Ả Chàng đã hoàn toàn thay bộ đồ luyện tập, nhìn cô em vẫn còn đang say ngủ nói. Thấy Ả Chạ vẫn như người trong mộng chẳng có phản ứng gì, nàng bật cười nói thêm:

“Không dậy sớm thay đồ, chậm giờ luyện tập lại bị tên nhóc Đô Tam Lang cười cho bây giờ.”

“A!” nghe đến bị tên nhóc trạc tuổi chê cười, Ả Chạ bừng tỉnh hẳn, nàng như một con người khác, bật ngay dậy vớ lấy cái áo màu đất treo đầu giường, vội vàng cài nút. Vừa thay áo nàng vừa không khỏi cảm thấy trong lòng hậm hực ủy khuất. Các nàng phải dậy sớm mệt mỏi thế này, tất cả cũng chỉ vì tên nhóc họ Đô kia.

Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.

Ý chỉ: người học văn thường khiêm tốn e dè, sẽ không bao giờ tự thổi phồng mình lên là người giỏi nhất, ngược lại, giới luyện võ sẽ luôn khoe khoang cậy tài, hoặc tìm mọi cách để vươn lên, vượt qua đối thủ, mục tiêu: đệ nhất thiên hạ.

Câu thành ngữ này tuy không phải phản ánh hoàn toàn thái độ cùng tâm tính của người luyện võ, xong nó cũng có được độ chính xác nhất định. Nhất là đối với những thiếu niên còn trẻ người non dạ như Đô Cán, câu thành ngữ này càng là đúng vào trong tim, trong thịt.

Thân là cậu ba trong nhà họ Đô nức tiếng xứ Cửu Chân, từ lâu cậu đã cho rằng ngón xà mâu nhà mình chính là thiên hạ đệ nhất, dù đánh ngang đánh dọc, ra Bắc vào Nam đều không có đối thủ, càng là võ công độc môn, ngoại trừ trong nhà ra không ai có thể biết được. Vì thế, vốn tính ngựa non háu đá, nghé con không sợ hổ, Đô Cán mới dám cả gan làm bậy, xua quân lao ra đón đánh giặc Bắc, âu cũng là vì cậu muốn diễu võ dương oai cho nhà mình.

Thế nhưng rồi thiên hạ rộng lớn, người tài chắc gì đã là người tài nhất? Khi ngay cả Lạc Hầu Đô Dương, cha cậu còn không dám liều lĩnh như cậu con út của mình, thì hành động của Đô Cán quả thực là tự tìm đường chết. Lúc đó nếu không phải Chấn Bắc tướng quân Đào Kỳ ngang trời xuất thế chống đỡ, ắt hẳn cậu đã phải nếm mùi tài cao chưa đạt, mồ đã xanh ươm.

Cũng nhờ trận đấu kinh điển đó, Đô Cán mới chính thức nhận ra được tài nghệ của mình quả thật còn chưa đâu vào đâu, càng thêm thắc mắc vì sao đại tướng quân Đào Kỳ lại có thể có hiểu biết sâu sắc như vậy về phép đánh xà mâu của nhà mình. Vì thế cậu quyết tâm tìm gặp chàng, muốn xin chỉ giáo võ nghệ, giúp bản thân tịnh tiến.

Khi hắn mở miệng ngỏ lời cùng Chấn Bắc tướng quân, người sau nhìn hắn thật lâu, tựa như đang đánh giá lời của cậu nhóc này có bao nhiêu chân thật cùng quyết tâm, rồi chàng phán:

“Muốn rèn thêm phép dùng xà mâu? Dễ thôi, vào Lĩnh Nam quân đi!”

“Hả?”

Đô Cán khó tin nhìn Đào Tam Lang, vốn cậu đã chuẩn bị tinh thần bị Đào Kỳ từ chối, sẽ viện lý do không chịu chấp nhận dạy mình. Không ngờ, Đào Kỳ không đồng ý cũng chẳng bác bỏ, lại quăng hắn vào trong một nhánh quân để tập luyện, mà theo Đô Cán biết, nhánh quân này cũng không có bao nhiêu liên hệ cùng nhà họ Đào hay nhà họ Đô, mà thực sự chỉ là một nhánh quân đội trực thuộc quyền chỉ huy của Nhị Vương. Đã vậy, nhánh quân này cũng chỉ mới thành lập, tức là kinh nghiệm của họ còn quá non, độ phối hợp chắc… cũng còn khá tạp nham, hay ít nhất theo Đô Cán nghĩ là như thế.

“Bỏ đi, anh không chịu thì thôi vậy.”

Đô Cán lắc đầu, cúi mặt thật thấp bảo, hiển nhiên đây chỉ là Đào Kỳ khéo từ chối mình mà thôi.

“Sao, thế nào? Cậu muốn mình yếu mãi thế này á? Hay cậu ngại cực khổ? Sợ?”

Đào Kỳ đọc được từng luồng ý niệm coi thường từ khóe mắt của cậu nhóc, chàng cười mỉm, hỏi khích lấy.

“Ai nói?” Đô Cán cãi lại. “Vào thì vào chứ sợ gì?”

“Được, thế thì cứ quyết định như vậy đi.” Đào Kỳ vui vẻ bảo, rồi chàng như suy ngẫm điều gì, nhẹ nhàng khoác tay bảo hai chị em Ả Chàng, Ả Chạ đang đi ngang gần đó bảo:

“Đúng, thằng nhóc này trông mặt có vẻ lười nhác. Chàng, Chạ, hai cô cũng theo vào Lĩnh Nam quân đi, có gì còn trông coi hắn một chút.”

“Chúng em?” Hai cô chị em thấy mình chẳng làm gì cũng bị kéo vào thì ngạc nhiên đến hai mắt mở to. Hai nàng nhìn nhau, rồi cùng cắn môi nhỏ, đồng thanh nói:

“Thế nhưng chúng em vốn ở trong nương tử quân rồi, nếu làm vậy…”

“Không sao cả, cũng sớm thôi, Vua đã có lệnh tăng cường Lĩnh Nam quân rồi.” Đào Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà sàn nơi trung tâm, giọng khẳng khái nói.

“Lạnh quá…” Ả Chạ nắm hai bên vai, kéo thật chặt như thể nếu nàng làm như vậy, bầu không khí đầy sương sớm sẽ trở nên ấm áp hơn. Tính khí hai chị em nàng vốn không chịu thua kém ai, lại khá hiểu chuyện, vì thế tuy bị ép vào Lĩnh Nam quân, các nàng vẫn hết mực tuân thủ quy định cánh quân này.

Trời còn chìm trong màn đêm, trăng vẫn chưa hẳn chịu khuất bóng, từng tốp Lĩnh Nam quân hì hục xuất hiện, có người vươn vai giãn gân cốt, có kẻ tranh thủ đem vũ khí ra chuẩn bị trước khi có lệnh tập trung, bắt đầu ngày huấn luyện mới. Đây là quân kỷ trong quân, cho dù là những tên lính mới vào như các nàng hay các bách phu trưởng cũng không ngoại lệ. Chẳng phải vì thế mà bao giờ các nàng lần mò đến được sân tập cũng có thể bắt gặp thân ảnh cụt tay đang đứng dưới hàng cờ lớn, im lặng quan sát dòng người tích tụ về. Nguyễn Sáng ở đó tuy rất kiệm lời nhưng bao giờ cũng sừng sững như núi Ba Vì đằng xa khiến cho mỗi tên lính dù mới dù cũ đều cảm giác được một cỗ hào hùng cùng hãnh diện trào dâng.

“Đi, chúng ta ra đằng kia khởi động.” Ả Chàng liếc nhìn Sáng, cũng nhìn thấy một thân ảnh anh thư đang từ tốn đi tới liền kéo tay em gái ra xa.

“Quá đông? Ngợp?” Nàng Thục chắp hai tay sau lưng, từng bước đến bên Sáng hỏi. Tên kia lắc đầu bảo:

“Cũng không, không có gì ngợp không ngợp, năm ngàn người mà thôi, tôi vẫn quản được.”

“Được. Đây là nền móng quân ta, anh đừng để Vua cùng quân sư thất vọng.”

Thục đứng kề bên hắn, đưa ánh mắt nhìn quân Lĩnh Nam trong từng bộ quân trang chỉnh tề, đều một màu nói. Sáng nghe nàng nhắc khéo, nhẹ nhàng gật đầu. Từ sau trận Lãng Bạc, Vua đã sâu sắc hiểu rõ tầm quan trọng của việc nắm giữ một cánh quân tinh nhuệ, không bị chi phối bởi bất kỳ thôn xóm, dòng họ hay Lạc Hầu, Lạc Tướng nào. Xong việc thiết lập một cánh quân như vậy quả thật không hề dễ dàng, không nói đến các tộc trưởng quyến luyến quyền lực, không chấp nhận nhả ra binh quyền, chiến sĩ tinh nhuệ trong tay, ngay cả việc trang bị quân trang, vũ khí cùng tìm kiếm người lãnh đạo cánh quân này cũng đã là một việc hết sức đau đầu. Chẳng phải vì vậy mà dù Lĩnh Nam rộng lớn vô cùng, dưới tay hai vua vẫn chỉ có mỗi một đội Nương tử quân vừa vặn hơn ngàn người.

May mắn sao, Nhị Vương đi đến Cấm Khê trễ, lại mang tới một nhánh quân mới, Lĩnh Nam quân.

Vốn ban đầu mọi người còn có chút lo lắng liệu một nhánh quân thế này có thể làm ra trò trống gì hay không, nhưng sau trận đoạn hậu lần trước, sức mạnh của nó cũng đã bộc lộ rõ ràng. Bởi vì quân quyền tập trung, Lĩnh Nam quân không phải lo lắng có người ngán sau lưng, bọn họ thi triển chiến lược hết sức thoải mái, từng bước gọn gàng, hiệu quả đến nỗi không ai ngờ được. Không những thế, niềm tin của họ dành cho chủ tướng quả thật khiến Vua Bà hài lòng lắm. Dù bị xếp đoạn hậu, dù bị đưa vào những chiếc xe hàng làm mồi nhử, họ cũng không có hai lời phàn nàn, không như những nhánh quân thị tộc khác sẽ luôn viện cớ, tìm cách để tránh nặng tìm nhẹ, luôn khiến Trưng Vương phải tìm cách khích lệ, tưởng thưởng mới chịu ra sức.

Vì thế khi nhìn thấy bảng quân chế cùng phong chức do Trưng Trinh đưa lên, toàn thể tướng lĩnh cốt cán trong Lĩnh Nam gồm Lê Chân, Thánh Thiên, ba anh em nhà họ Đào … đều không có một lời bác bỏ, đều gật đầu đồng ý. Không những vậy, Vua còn khẳng khái tách ra phần lớn nương tử quân cùng một số chiến binh gia nhập vào, khiến Lĩnh Nam quân trong chốc lát gia tăng đến hơn năm ngàn người, giúp nhánh quân này hoàn thiện hệ thống của mình, càng như hổ thêm cánh, mười phần mạnh mẽ. Có thể nói, đây chính thức đã là con át chủ bài của Vua Nam. Hiện giờ quân chế cánh quân này như sau:

Quân súy chủ quản: Nguyễn Sáng.

Quân sư:Đặng Khải Minh

Năm quân phu trưởng quản một ngàn người bao gồm: Hoẵng, Nàng Quỳnh, Thiều Hoa, Âu Mạn, Rắn Lục.

Còn lại bên dưới là các bách phu trưởng, mỗi người quản lý trăm người, dưới nữa là các thập phu trưởng những đội mười người, cùng cuối cùng là các ngũ phu trưởng tổ đội năm người. Các vị trí đâu ra đấy hết sức chặt chẽ.

“Khải Minh ở đâu?”

Thục nhìn trái ngó phải không thấy mục tiêu mình cần tìm, mày hơi nhăn lại hỏi. Mấy hôm nay đến phiên nàng dạy hắn bài binh bố trận, thế mà không hiểu sao hắn lại lặn mất tăm, nếu hắn dám lười biếng, nàng chắc chắn cho hắn no đòn.

“Quân… chủ quân không có ở đây, hai hôm nay cậu ấy đều ở chỗ Nhị Vương” Sáng đáp lời.

“Ồ, vì sao?” Hai mắt Thục sáng lên, cố nén bao nhiêu luồng suy nghĩ hay ho đang bộc phát trong đầu hỏi, thế nhưng nhìn Sáng chỉ lắc đầu tỏ ý không biết, nàng cũng lười chả thèm nói. May mắn lúc này Nàng Quỳnh quân nhung chỉnh tề đi đến, chắp tay chào hai người nói:

“Quân sư đang cùng Trinh dùng phép tính mới, kiểm kê lại đám sổ sách.”

“Phép tính? Là gì?” Thục nhíu mày hỏi: “Tại sao phải kiểm kê lại đám thẻ tre dày cộm đó?”

“Là vầy, cách tính toán đó do Khải Minh cùng Trinh nghĩ ra, hình như thông qua đó họ thấy đám sổ sách này có rất nhiều sai lầm…” nơi đến đây, Quỳnh hơi liếc nhìn xung quanh, hàm răng nghiến chặt nói khẽ:

“Cũng qua đó phát hiện ra một chút… manh mối…”

“Hít.” Sáng cùng Thục nghe lời, hiểu ngay “manh mối” này có nghĩa là gì. Hai người bọn họ dùng ánh mắt sáng rực hỏi:

“Thật?”

Quỳnh khẽ gật đầu, nắm tay nắm thật chặt, bản thân nàng so với ai hết càng nôn nóng muốn biết Khải Minh cùng Trưng Trinh liệu có thể thông qua đám manh mối kia lần mò ra tên Việt gian hay không, càng nóng lòng muốn tìm ra kẻ chủ mưu đã hãm hại hai chị em nàng.

“Được, vậy thì tốt, ta qua đó xem hỗ trợ họ một tay.” nàng Thục nở một nụ cười tươi, hài lòng nói, đoạn nàng không hề chần chờ phi thân chạy đi mất, để lại Sáng dõi mắt nhìn theo. Đợi Nàng Thục đi khuất, Sáng mới khẽ thở dài, giọng lạnh lùng quay xuống quân sĩ bên dưới hô vang:

“Đã đến giờ. Tụ quân, bắt đầu huấn luyện.”

Nàng Quỳnh dùng ánh mắt đầy tinh tường nhìn tên cấp trên cụt tay của mình, miệng hơi cười nàng chắp tay chào, rồi cũng đủng đỉnh đi về phía hơn ngàn quân đang tập hợp. Bởi cách đây vài hôm, nàng cũng chính thức được Vua Bà nhờ vả, trở thành một trong năm quân phu trưởng Lĩnh Nam quân, đồng thời kiêm nhiệm luôn chức phó quân súy.

“Quân sư, Nhị vương, nghỉ ngơi một chút đi.”

Âu Lan nhìn ba thân ảnh vẫn đang miệt mài cầm bút hí hoáy giữa đống da dê dày cộm, giọng đầy quan tâm bảo. Kể từ ngày Nhị Vương nhận rõ phép tính cùng những lỗ hổng trong đám thẻ tre kia, nàng đã như người điên lao đầu vào tính toán, kiểm tra lại đến quên ăn, quên ngủ. Lúc đầu, quân sư cùng Nội còn lần lượt nhau khuyên can Trưng Trinh không nên hao phí sức khỏe đến vậy. Thế nhưng tính tình Nhị Vương vốn trong cứng ngoài mềm, hết sức cố chấp, nàng không nói không rành chỉ đưa ra vài cái tên bí ẩn cùng đám sổ sách liên quan là ngay lập tức khiến hai người kia nhanh chóng trở cờ, không chỉ thôi không khuyên nữa mà còn nối giáo cho giặc, xách tay xắn áo vào tính toán chung. Chuyện này đã diễn ra bốn hôm nay rồi khiến u Lan rất lo lắng bọn họ sẽ kiệt sức ngất xỉu.

“Ai, thật sự là…” nhìn ba người vì mải mê làm việc đến độ hai mắt thâm quầng, chả còn chú ý gì đến lời mình nữa, Lan đành ngao ngán lắc đầu. Nàng khẽ đưa mắt về góc phòng nơi chiếc giường sàn được kê, môi đã sớm trề ra thành cả vũng. Nhìn thân ảnh nàng Thục đang chễm chệ nằm ngủ ngon lành trên đó, nàng cũng đành bĩu môi chào thua. Vốn dĩ nàng còn mong chờ cô đại tướng sẽ khuyên can giúp mình đâu, ai dè vừa đến xem đám chữ số đã lăn ra ngủ đâu, còn tệ hơn cả mình. Thì ra không phải ai cũng là thập toàn thập mĩ, giỏi võ công, thạo chiến lược như Bát Nạn đại tướng quân không ngờ lại không chịu nổi những con số xoay mòng mòng này.

Nhìn bầu trời đã dần sáng, Âu Lan cũng đành thở dài, thân thủ đi đến bên bàn, giúp thu dọn đống da dê hỗn độn. Thế nhưng nàng vừa chạm tay vào đã nhanh chóng hoảng hồn rút lại ngay, bởi vì bên cạnh Nàng Nội bỗng dưng hô lên một tiếng rõ to, hết sức kinh người.

“Là ngươi, hóa ra là ngươi.” Nội dùng ánh mắt đầy căm phẫn, miệng gằn lấy. Lời nàng nói nhanh chóng hút lấy sự chú ý của hai người bên cạnh, cũng đánh thức Nàng Thục đang gật gù trên giường. Thục bật người dậy, dùng giọng vội vàng hỏi:

“Ai, ai? Cái gì?” đợi nàng tỉnh táo đã thấy ba người kia cũng dừng tính toán lại. Chỉ thấy Trưng Trinh cùng Khải Minh đang chau đầu nhìn vào đống da dê bên cạnh Nội, Trưng Trinh lạnh giọng bảo:

“Nếu em cũng tìm ra là hắn, vậy chắc chắn hắn có vấn đề.”

“Nội, lỗ hổng bên tôi cũng dẫn tới hắn.” Khải Minh bảo.

“Vậy chúng ta tức khắc xử lý hắn? Thế nào?” Nội dùng ánh mắt lóe lửa, hằn giọng nói.

“Không thể.” lúc này nàng Thục cũng đã sớm tỉnh táo, nàng đi đến bên đống da dê, chăm chú nhìn vào kết quả của từng người trên đó, trầm tĩnh nói:

“Những thứ này không đủ sức ép hắn lộ mặt, chỉ có thể giúp ta biết hắn chắc chắn có liên quan mà thôi. Nếu làm rộn lên chị nghĩ sẽ đánh rắn động cỏ, hư mất bố trí của quân ta.”

“Vậy chúng ta nên làm sao?” Trưng Trinh dùng hai ngón tay đay đay huyệt thái dương cho đầu óc tỉnh táo một chút hỏi. Thục đứng thẳng người, giọng đầy tinh ranh nói:

“Trước mắt chúng ta mặc kệ hắn, sau đó tìm cách khai thác ra hết tay chân của hắn, chặt bỏ chúng trước, rồi mới…”

TÙÙÙÙÙÙÙ!!!!!!!!

TÙÙÙÙÙÙÙ!!!!!!!!

TÙÙÙÙÙÙÙ!!!!!!!!

“Quân Hán động binh?” Vừa lúc này tiếng tù và cảnh giới lập tức vang vọng khắp quân doanh khiến bọn họ giật mình nhìn nhau.

“Vô lý, hai quân còn đang trong thời gian đình chiến, vì sao giặc động binh?” Âu Lan nhíu mày hỏi, thế nhưng hiển nhiên mọi người ở đây cũng đều thắc mắc như nàng.

Bát Nạn đại tướng quân Vũ Thị Thục đã sớm song đao nơi tay, thân thủ nhẹ nhàng mở ra cửa lớn cho ánh nắng chói chang hùa vào. Nàng dùng tay che lại ánh mắt, khí thế bừng bừng nói:

“Muốn biết chúng nó giở trò gì? Vậy đi, chúng ta ra xem!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play