Lần đầu tôi gặp Kiệt là ở Silver lúc nửa đêm.
Đó là một chuyện ngoài ý muốn.
Hôm ấy, sau khi kết thúc mười lăm tiếng giải phẫu ngoại khoa dài đằng đẵng, đáng lẽ tôi nên về nhà ngã lăn ra ngủ mới đúng. Tôi bị quỷ mặt người mắng đến nhũn chân, ngón tay cũng sắp đông lạnh không co duỗi nổi. Thật sự, tôi nên lập tức về nhà vùi đầu ngủ mới đúng.
Hôm ấy là lần đầu tiên tôi chính thức thực tập một ca mổ, còn được phân công nhiệm vụ nâng trái tim. Tôi đứng bên cạnh ông bác sĩ có biệt danh là quỷ mặt người, cầm trái tim được cấy ghép lên để ông ta khâu mạch máu. Quỷ mặt người là một người đàn ông lùn tịt lại gầy đét, tôi ước chừng phải cao hơn ông ta hai mươi mấy centimet, thế nên bàn giải phẫu thấp lè tè, giúp ông ta nâng trái tim, từ đầu đến cuối tôi phải khom người thật thấp.
Quỷ mặt người khâu rất cẩn thận, cẩn thận đến mức quá khắt khe. Tôi cầm trái tim được đông lạnh, mười ngón tay buốt đến tê cứng. Tới nỗi sau đó tôi không nhịn được mà bắt đầu hoài nghi, tại sao ông ta lại khâu chậm kinh khủng như vậy.
Nếu không phải ông ta muốn gây khó dễ cho người bệnh, thì chính là muốn khó dễ tôi.
Tôi nghĩ có lẽ là vế sau.
Bởi vì ông ta mắng tôi liên tục.
Trước khi bước vào phòng phẫu thuật tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, biết rõ trong thời gian mổ, thói quen của quỷ mặt người là mắng bác sĩ thực tập để nâng cao tinh thần, nhưng ngay cả tiếng thở của tôi ông ta cũng bắt bẻ, hơn nữa suốt buổi chỉ mắng mỗi mình tôi, điều này chẳng phải định gây khó khăn sao.
Đại khái chắc là ông ta muốn khâu rất nhiều mạch máu, nên mới hủy sạch sành sanh lòng tự trọng của tôi.
Ông ta thành công, lúc cởi đồng phục giải phẫu tôi cũng không dám làm phiền y tá, ra khỏi bệnh viện xong, tôi hận không thể lao ra nằm giữa đường cái, nhưng bỗng nhiên di động vang lên, là “trai bao” muốn hẹn tôi uống rượu, khi ấy rõ ràng tôi mệt chết đi được, nhưng vẫn nói đồng ý trong cơn giận hờn.
2.
Silver là nơi tôi thường đi săn thú, “trai bao” vừa là đối thủ vừa là thằng bạn bất lương của tôi, tôi hạ quyết tâm phải cưa đổ một “em” để xây lại tự tin, nhân tiện trả thù vụ “trai bao” dám chơi xấu để giành cừu lần trước. Bất quá mọi chuyện lại không như mong muốn, vừa ngồi xuống đã thấy hai con cừu nhỏ chủ động tiến đến bàn chúng tôi. Bữa ăn khuya đã được bày đủ, có số lượng, có nhân vật lý tưởng, tôi không việc gì phải hành động.
Vấn đề nằm ở chỗ, tôi khá coi thường chuyện này, vì quá trình suôn sẻ không gợi cho tôi chút tinh thần nào.
Đối mặt với cừu nhỏ đáng yêu, tôi lại ngáp to một cái lộ ra nanh sói.
Sau khi bị “trai bao” phát hiện, hắn nhìn tôi với vẻ bất mãn suốt, còn dùng đầu gối đâm tôi dưới bàn nữa.
Thừa dịp bé cừu không để ý, tôi lại gần bên tai “trai bao” nói khẽ: “Hai con cừu này nói chuyện vui lắm, chúng ta tự mang về nhà ngủ đi?”
“Trai bao” vừa nghe xong liền quay qua nhìn tôi, trừng tôi tóe lửa.
“Trai bao” tùy tiện hơn tôi nhiều, cũng cố chấp và quái gở hơn. “Thích đoạn đầu của màn dạo đầu” chính là một trong số đó. Hắn cho rằng hương vị trước khi lên giường là đùi gà, lên giường bất quá chỉ như ăn nốt chỗ xương gà còn lại, không thể giống nhau được. Hay nói cách khác, phần kích thích nhất trong tiến trình săn thú là cầm thương [1] truy đuổi, chứ không phải nhấm nháp thứ mình bắt được. Dẫn người cưa được về nhà ngủ chỉ là “nghiệm chứng thành quả”, thậm chí để “thực hiện nghĩa vụ” mà thôi.
“Trai bao” biến thái tột cùng, hơn nữa còn khác xa cách tiếp cận thực dụng lại chóng vánh của tôi, nhưng tôi tôn trọng hắn, chỉ còn biết chấp nhận.
Nếu từ năm mười ba tuổi bạn đã kết thân với hồ quần cẩu đảng [2], dẫu người đó là một thằng mắc chứng transvestite [3], bạn cũng phải tôn trọng hắn.
3.
Để xua tan cơn buồn ngủ, tôi lấy cớ vào WC rửa mặt.
Mới chỉ lau mặt rồi ném khăn giấy vào giỏ rác, cửa WC bị đẩy ra, đầu tiên là một tiếng “phịch” vang lên khi ai đó đụng vào tường, tiếp theo mới dần dần nhỏ lại, phát ra rên rỉ như bị thương.
Người vừa vào là một cậu thanh niên tóc nâu.
Cậu ta sải bước đến trước bồn rửa tay, dùng một tay vén tóc, tay kia thì cáu kỉnh vặn vòi nước. Cậu ta cúi thấp người xuống dùng nước lạnh chà xát cổ, dùng lực mạnh như thể có người vừa khạc một cục đàm lên cổ cậu ta, trông cậu ta có vẻ ghê tởm lắm. Cậu ta tạt nước lâu thật lâu mới chịu tắt vòi, rút một miếng khăn giấy, tiếp tục phẫn nộ chà mạnh.
Bình thường tôi không để ý đến những cậu trai tóc dài, nhưng chẳng hiểu vì sao tôi lại tò mò về cậu ta, rất muốn nhìn xem khuôn mặt bị mái tóc dài che khuất kia thế nào. Thế là tôi dán mắt vào cậu.
Lau khô mặt xong, cậu ngoảnh đầu lại định lau cổ áo, phát hiện ra tôi đang nhìn.
Vừa trông thấy tôi, đôi mày được tỉa gọn lập tức nhướn cao, cậu ném cho tôi một cái trợn mắt khiêu khích như kiểu “tôi khó chịu”, khóe môi đang nhếch lên giờ đây lại nhếch cao và dữ tợn hơn, nói chung dáng vẻ trông hung ác lắm kìa. Cơ mà mái tóc dài lại không biết chọn thời điểm, một dúm tóc mềm mại rũ xuống, lòa xòa trên mặt cậu.
4.
Khoảnh khắc đó kéo dài bao lâu?
Có lẽ là khoảng nửa giây, tối đa cũng chưa đến một giây.
Những chuyện ngoài ý muốn sẽ thay đổi định mệnh, thường phát sinh trong những giây phút nhỏ nhặt không đáng kể thế đấy.
5.
Sau khi trở về, tôi không thể khống chế mắt mình cứ mải miết đi tìm cậu. Đêm càng khuya, người càng đông, nhưng tôi vẫn dễ dàng thấy cậu đang bị giam trong một vòng người náo nhiệt.
Trước lúc tôi đi WC chưa thấy những người đó, chắc là họ vừa đến.
Một tên công tử bột toàn thân tràn ngập mùi “ông rất giàu”, xung quanh gã xúm xít năm cậu trai ăn mặc cực mốt, ai cũng chói lóa và trẻ đẹp, càng gần trung tâm thì càng đẹp. Cậu ngồi bên tay phải của gã, theo góc nhìn của tôi, đó là vị trí thuận tiện giở trò nhất.
Tôi dùng mắt đánh giá, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Không chỉ mắt, ngay cả dạ dày và ruột cũng bắt đầu bất ổn.
Quay đầu lại không muốn nhìn, giả vờ lắng nghe bé cừu bên cạnh đang huyên thuyên gì đó, tôi cố tình cúi đầu uống rượu. Nhưng càng ép bản thân nhẫn nhịn thì tôi càng muốn nhìn, cuối cùng, cổ hệt như đang chiến đấu với não, quả thực sắp làm tôi rút gân tới nơi.
Đồng thời, tôi còn phải chịu đựng tiếng cười ồn ã vọng ra từ chiếc bàn kia.
Một “tập đoàn” xa xỉ lại thích huênh hoang, ai ai trông thấy cũng chán ghét, cả “trai bao” cũng cầm lòng không đặng mà quay lại nhìn, ngay sau đó lấy người ở bàn kia làm chủ đề tán dóc.
Dựa vào lời kể của bé cừu bên cạnh, lần đầu tiên tôi nghe được tên Kiệt, từ miệng một con cừu nhỏ khác, tôi mới biết cậu là trai bao cao giá nhất. Gã thiếu gia kia cũng được kể khá nhiều, bất quá tôi không quan tâm, lỗ tai tự động đóng kín.
Rốt cuộc, cổ thắng, não đầu hàng.
Khi tôi quay đầu lại nhìn cậu, cậu cũng đang nhìn tôi.
Cảnh tượng ấy thật kỳ lạ. Tôi vờ khoác tay lên vai cừu nhỏ, ngoảnh lại nhìn cậu, còn cậu nhoài người lên phía trước dập thuốc lá, ngẩng mặt nhìn tôi.
Tôi có cảm giác như cả không gian đều biến mất, giữa đường nhìn của hai chúng tôi xẹt ra một tia lửa điện màu xanh lam. Tôi cũng chẳng muốn lạm dụng kỹ xảo điện ảnh để hình dung cảnh đối mặt của chúng tôi, nhưng trên thực tế nó cũng không khác biệt mấy.
Tôi không kiềm được mà tự hỏi, tại sao cậu lại đẹp đến thế?
Tôi cũng tự hỏi thêm, tại sao lại hình dung cậu bằng từ “đẹp”?
Trong vô thức, tôi lúc đó chỉ nghĩ đến mỗi chữ ấy.
Cậu rất đặc biệt. Gương mặt xinh đẹp nhưng không chút nữ tính, cử chỉ ngả ngớn nhưng không khoa trương. Toàn thân trên dưới đều toát ra loại khí hồng nhạt [4] dụ người phạm tội, nhưng lại thích hợp mặc sắc xanh nhạt như màu của cây con mới nhú hơn bất kì ai khác.
Tôi hoảng hốt nâng ly rượu lên, không ngờ lại bất cẩn làm đổ vào người.
Không giống tôi chút nào.
Không giống người chọn bạn tình còn dễ hơn mua kẹo cao su, không giống kẻ đổi bạn tình còn nhanh hơn thay ra trải giường.
Tôi thầm mắng bản thân vài câu, còn bắt chước chất giọng đau buồn của quỷ mặt người lúc cầm kim khâu, nhưng cũng không thấy trấn tĩnh được bao nhiêu, nhận khăn ăn bé cừu đưa qua, tôi nhân cơ hội quay sang trộm ngắm cậu.
Lúc ấy cậu đang né tránh nụ hôn của gã công tử, dùng tay ôm lấy bả vai đối phương ra vẻ vô cùng thân thiết, nhưng nếu chú ý đến từng động tác nhỏ, thì ánh mắt cậu trước sau đều sát sao bám dính lấy tôi.
Cừu nhỏ bên cạnh dùng ngón tay gõ lên lưng tôi, vì cậu hỏi nhưng mãi không nghe tôi đáp. Tôi chẳng muốn biết cậu ta muốn hỏi gì, bởi tôi nào còn lòng dạ để trả lời.
Tôi thốt ra câu xin lỗi, đứng dậy đi đến quầy bar.
6.
Lách mình xuyên qua đám người đứng trước quầy bar, ngoắc một cậu bồi bàn quen thuộc, tôi tự nhủ, nếu lát nữa quay lại vẫn thấy cậu nhìn tôi, tôi sẽ suy nghĩ phương pháp dẫn cậu rời khỏi nơi này.
Tôi khom người tiến lại quầy bar, vừa đứng thẳng lưng, ở giữa đám đông nhộn nhịp, đôi mắt rung động lòng người ấy vẫn luôn dõi theo tôi, đây chắc chắn không phải tôi ảo giác.
Tôi lại sát tai bồi bàn dặn vội vài câu, lập tức xoay người ra khỏi quán, nấp bên ngoài cánh cửa nhỏ nơi phòng bếp.
7.
Hơi nước ẩm ướt phủ kín trên mặt đất, những hạt tuyết chưa tan đọng dưới ngọn đèn lóng lánh như sao sa. Tôi đút tay vào túi quần, đi qua đi lại trong bầu không khí buốt giá.
Tôi bắt đầu nghiên cứu lại hoàn cảnh của bản thân.
Tôi tự hỏi đã câu được một bé cừu dễ thương, tại sao còn đứng núi này trông núi nọ mà thèm muốn tên trai bao đó, tại sao mặc kệ lạnh lẽo đứng đần ra chỗ này chờ cậu, tại sao lại mất trí như vậy?
Là tôi mất trí, nhưng tôi cũng rất lo chẳng biết cậu bồi bàn nọ có chuyển lời hộ tôi chưa? Cậu có đồng ý ra đây tìm tôi không? Sau khi gặp cậu tôi sẽ nói gì? Nói thế nào? Trực tiếp hỏi cậu có bằng lòng theo tôi về nhà ư? Hay là hẹn cậu lần khác gặp lại nhau?
Từ trước đến nay, tôi rất tự tin trong việc theo đuổi người khác, bất quá đó là lúc bình thường.
Lần này tôi gặp phải tình huống bất thường rồi.
Lần này người tôi chọn trúng lại là trai bao cao giá nhất, một gã trai bao đang bận phục vụ đại gia, trong lúc đối phó với đại gia vẫn luôn dán mắt vào tôi.
Tôi thử thuyết phục bản thân, trai xinh nhiều lắm chơi đến bao giờ mới hết, tại sao lại muốn chọn cậu ta? Cậu ta có đẹp cũng chỉ hơn bé cừu đáng yêu ban nãy đôi chút.... Không, có lẽ là đẹp hơn chút nữa....Có lẽ là đẹp hơn nhiều lắm.... Nhưng thế thì sao? Lên giường sẽ khác nhau à?
Tôi không hiểu mình bắt đầu giống mấy bà mẹ như vậy từ khi nào.
Gió lạnh thổi qua ngõ đập mạnh vào người, cóng sắp chết, tôi nhận ra kiểu chờ lén lút này chẳng những không sáng suốt mà còn ngu xuẩn, thật yếu bóng vía.
Ừ thì đúng, cứ cho là vậy đi, nhưng tôi cũng không có biện pháp nào khác, ngoài việc đút hai tay vào túi quần đứng chống chọi với từng đợt gió lạnh, chờ một người.
Giống một con chó sói đất co đầu rụt cổ canh thịt.
8.
Cửa sau khu bếp bật mở, một bóng dáng màu xanh lá nhạt thấp thoáng.
Tôi di chuyển thân thể cứng ngắc đến đón, còn chưa kịp dùng mắt xác định hoặc há miệng để hỏi, cậu đã nắm tay áo dắt tôi đi khỏi ngõ nhỏ.
Cậu kéo tôi đi càng lúc càng nhanh, đến khi ra đầu ngõ gần như là chạy.
Gió ngoài phố lớn hơn, cũng lạnh hơn. Trên người cậu chỉ có mỗi chiếc áo len mỏng màu xanh lá nhạt, còn tôi là bất chợt nổi lòng ham muốn tìm đến cậu, cũng không mang áo khoác. Rảo bước trên con đường lớn được lát đá, chúng tôi đương đầu với những cơn gió mạnh lạnh thấu xương, run cầm cập không ngừng.
Tôi rút tay ra khỏi túi quần ôm lấy vai cậu.
Cậu ngước mặt lên nhìn tôi, rúc vào cánh tay tôi.
Cấp tốc ngồi vào taxi, hai chúng tôi không ai nói gì, chỉ thi thoảng đánh mắt qua đối phương, nở nụ cười không rõ nghĩa, ai cũng hiểu và chờ mong chuyện sắp xảy ra.
[1] thương
[2] Người xấu cấu kết với nhau
[3] Danh từ chuyên môn gọi là Fetichists, thuộc dạng thích và đam mê mặc y phục của phụ nữ (transvestite). Loại lệch lạc t**h d*c này thường chỉ xuất hiện ở phái nam, tuổi mới lớn và bùng phát ở tuổi dậy thì, khi sinh lý bắt đầu phát triển hoàn chỉnh.
Transvestite do hai từ ghép lại, trans có nghĩa là chuyển đổi và vest là y phục.
Transvestite dùng để chỉ những phụ nữ hay nam giới luôn luôn có cảm giác miễn cưỡng, rất khó chịu hoặc như bị bắt buộc phải mặc y phục của chính mình, thậm chí từ chối mặc nó và chỉ thích mặc đồ của người khác giới. Sự ưa thích này hầu như bị điều khiển bởi một ma lực rất khó tìm ra nguyên nhân. Các nhà t**h d*c học cho rằng nó có thể bắt nguồn từ tính bẩm sinh. Tóm lại, transvestite là người thích mặc y phục của người khác giới.
[4] nguyên văn là “đào sắc” = có 2 nghĩa: màu hồng phấn hoặc quan hệ tình cảm bất chính, màu hồng thường diễn tả tình yêu
[cont]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT