6.

Một trận này, hai người đánh tới đất trời u ám, nhật nguyệt vô quang.

Cùng nhau vào viện.

Khi Tiểu Trương tới trông Cố Kiều, hắn đang nằm rên rỉ trên giường.

“Anh Kiều.”

Cố Kiều nhỏm dậy từ trên giường.

Khóe mắt hắn sưng to, miệng cũng bị rách, trên đầu còn quấn một lớp băng gạc, vẫn có thể thấy được màu thuốc i-ốt mờ mờ.

Tiểu Trương vừa vào đã thấy bộ dạng này của Cố Kiều, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vào.

Cậu ta thả hộp cơm trong tay xuống, nhìn cái mặt như đầu heo của Cố Kiều, tấm tắc lấy làm lạ.

“Anh Kiều, ngày thường trông anh rất giống một người văn nhã, không ngờ lại biết đánh nhau cơ đấy.”

Cố Kiều tức giận: “Tôi không chỉ biết đánh nhau, hồi đại học tôi còn xếp hạng… á quân trong cuộc thi luận võ đấy.”

“Đúng rồi anh Kiều.” Tiểu Trương lấy đồ trong túi ra đưa cho Cố Kiều, thấp giọng nói, “Nói cũng thật là kì quái, Bạch tổng giám của bộ phận quảng cáo nghe nói cũng vào viện vì đánh nhau đấy.”

Cố Kiều hừ một tiếng trong lòng.

“Em vừa mới đi thăm, hình như còn phải cố định xương cổ lại cơ, thoạt nhìn còn thảm hơn cả anh.”

Cố Kiều không khỏi “Hả?” một tiếng.

Hình như lúc ấy hắn cũng đâu xuống tay nặng tới mức ấy.

Người văn nhã khi luận võ đều như thế, phải chú ý tới nơi đánh, tuy rằng thoạt nhìn cứ tưởng rằng đấm nào cũng vào thịt, nhưng thật ra vẫn luôn tránh khỏi chỗ quan trọng, nơi yếu ớt như xương cổ này, Cố Kiều chắc chắn sẽ không ra tay tàn nhẫn tấn công.

Vừa dỗ vừa khuyên Tiểu Trương về xong Cố Kiều liền xỏ dép lê đi tới phòng bệnh của Bạch Phàn.

Bạch Phàn là người có tiền, ở phòng bệnh VIP, Cố Kiều tự biết vết thương của mình không nghiêm trọng, nên chỉ ở phòng bệnh bình thường.

Thực ra hắn cảm thấy bản thân tuy trông rất thảm nhưng không có chuyện lớn gì cả, nhưng để đề phòng, hắn vẫn để bác sĩ chụp phim, xem xem có bị chấn động não các thứ hay không, nếu không sao, chiều nay có thể xuất viện luôn.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Cố Kiều liếc mắt một cái đã thấy Bạch Phàn đang ngồi thẳng trên giường bệnh, trên cổ là một thiết bị cố định, không thể động đậy nổi.

Cố Kiều ho khan một tiếng, giơ tay đóng cửa phòng lại.

“Phàn Phàn.” Cố Kiều lại gần, muốn hôn một cái lên mặt Bạch Phàn, chỉ là khuôn mặt đối phương đã sưng phù lên như đầu heo, Cố Kiều thật sự không thể nào hạ khẩu nổi.

Hắn chậc một tiếng, làm bộ làm tịch nói: “Ai đánh, ai đã đánh cho khuôn mặt đẹp trai của vợ anh thành đầu heo thế này, nói đi, anh đi báo thù cho em.”

Bạch Phàn rất khó chịu: “Cút.”

Cố Kiều hỏi: “Sao cổ em lại thành ra thế này?”

Bạch Phàn: “… Tối qua tôi bị sái cổ.”

Cố Kiều:…

Cố Kiều cười ầm lên.

Bạch Phàn bị hắn cười tới đỏ cả tai, tức muốn hộc máu, cầm gối lên đập vào người hắn, “Cút cút cút mau, đồ cặn bã! Anh con mẹ nó cút đi ngay cho ông!”

Cố Kiều vội vàng kêu “Ai da ai da”, che vai lại giả vờ bị đau.

Biết rõ đối phương chỉ đang giả vờ nhưng Bạch Phàn vẫn không nhịn được mà mắc mưu, lột đồ Cố Kiều ra kiểm tra vai hắn.

Cố Kiều vội ôm lấy cậu: “Rõ ràng biết xong chuyện sẽ đau lòng, vậy mà còn xuống tay nặng tới mức ấy.”

Bạch Phàn trừng hắn: “Không phải anh cũng vậy hay sao.”

Hai tên đầu heo mắt to trừng mắt nhỏ.

Lại cười phụt một tiếng.

Cố Kiều nói: “Chỉ có một mình em thôi.”

Bạch Phàn hỏi lại: “Cái gì cơ?”

Cố Kiều ho khan một tiếng, ngượng ngùng xoắn xuýt: “Em chính là người yêu cũ cuối cùng của anh.”

Bạch Phàn cười lạnh: “Tôi mà tin anh mới là quỷ, đàn ông đều là mấy thằng móng heo cả.”

Cố Kiều lập tức kéo tay Bạch Phàn ấn lên đũng quần mình: “Chẳng lẽ hôm qua em không cảm nhận được một lần nộp lương thực anh tích góp đã ba năm nhiệt liệt tới mức nào sao?”

Bạch Phàn lại đỏ mặt một chút.

Cậu rụt tay lại như bị bỏng, lại ra vẻ không có chuyện gì mà nói: “Liên quan cái lông gì tới tôi chứ, cứ như bây giờ là được rồi, có nhu cầu thì chơi một trận, giữ quan hệ làm bạn giường cũng không tệ.”

Thực ra sau khi đánh một trận với Cố Kiều xong, lửa giận của cậu cũng đã tiêu hết rồi.

Cố Kiều cũng không giận, lập tức ấn Bạch Phàn xuống giường, cưỡi lên: “Bây giờ anh có nhu cầu bức thiết, muốn chơi một trận với em ngay.”

Bạch Phàn không thể nào tưởng tượng nổi: “… Anh con mẹ nó bị t*ng trùng thượng não à, mau đi tìm WC tự mình giải quyết đi.”

Nói xong, Bạch Phàn thế mà lại giạng hai chân ra, ý bảo Cố Kiều cởi quần ra cho mình.

Cố Kiều: “… Em thực sự coi anh là cầm thú đấy à.”

Bạch Phàn đáp: “Không phải anh đã tích góp tận ba năm rồi sao, tôi sợ anh bị nghẹn tới hỏng thôi.”

Cố Kiều: “… Cổ còn không xoay nổi, thao cái gì mà thao, chờ cổ em bình thường lại rồi lại nói.”

Cố Kiều xoay người xuống giường, ngồi lên ghế sofa bên cạnh.

Hắn sờ túi quần nửa ngày, không tìm được bao thuốc lá, mới muộn màng nhớ ra mình đang mặc quần áo bệnh nhân trên người, đương nhiên cũng không thể có thuốc lá trong túi được.

“Trong ngăn kéo có.” Vừa thấy Cố Kiều sờ túi quần là Bạch Phàn đã hiểu hắn muốn lấy gì ngay.

Cố Kiều nhìn cậu cười, mở ngăn kéo ra lấy điếu thuốc lá ra châm.

Hắn rít vài hơi, nhìn dáng vẻ như có tâm sự.

Bạch Phàn ngước mắt lên nhìn hắn một cái: “Anh hối hận vì đã quay đầu ăn cỏ cũ rồi?”

Cố Kiều lắc đầu.

Bạch Phàn nói: “Anh nếu dám hối hận, chiều nay cũng đừng nghĩ tới chuyện xuất viện.”

Cố Kiều bật cười.

Cố Kiều đáp: “Năm đó không phải là em muốn ra nước ngoài sao.”

Bạch Phàn sửng sốt, không hiểu vì sao đột nhiên Cố Kiều lại nhắc tới chuyện cũ này.

Cố Kiều hiểu rõ trong lòng Bạch Phàn đang nghĩ gì, hắn đưa tay dập mẩu thuốc lá, quay đầu lại: “Lí do chia tay, không phải em vẫn luôn muốn biết sao.”

“Rất mất mặt, lí do cũng thật sự rất ấu trĩ.”

“Anh nghe thấy em nói chuyện với bố mẹ, nói tốt nghiệp xong sẽ sang nước ngoài du học.”

Cố Kiều lại nói: “Anh sợ bị em đá, liền quyết định đá em trước.”

Bạch Phàn: “… Chỉ vậy thôi hả?”

Cố Kiều: “Chỉ vậy thôi.”

Bạch Phàn: “…”

7.

Bạch Phàn nhìn Cố Kiều.

“Tôi đã khóc cầu xin anh.”

“Rất thảm, suýt chút nữa anh đã đổi ý.”

“Tôi đã nói tôi sẽ không ra nước ngoài.”

“Không sai, suýt chút nữa anh đã đổi ý.”

“Tôi còn giữ rất nhiều thứ của anh.”

“Rất chân thành, suýt chút nữa anh đã đổi ý.”

Bạch Phàn tức điên người: “Vậy mà cuối cùng anh con mẹ nó lại không đổi ý.”

Cố Kiều chép miệng: “Đây còn không phải là muốn giữ thể diện hay sao, một trái tim thiếu nam yếu ớt đầy tự trọng cần được bảo vệ một chút.”

Bạch Phàn giơ ngón giữa lên với hắn.

“Bảo vệ cái cc nhà anh ấy.”

Cố Kiều khiêm tốn nghe chỉ bảo: “Ngài mắng chí phải ạ.”

Bạch Phàn vẫn rất giận, cổ bị cố định lại rồi vẫn muốn liều mạng với Cố Kiều.

Cố Kiều đưa một tay ra ôm lấy cậu: “Bớt giận bớt giận, không phải anh cũng đã biết sai rồi hay sao.”

Bạch Phàn hừ lạnh một tiếng.

Cố Kiều nói tiếp: “Em yêu anh yêu đến điên cuồng, như si như say, còn thủ thân như ngọc vì anh ba năm, sao có thể đá anh được chứ.”

Lửa giận của Bạch Phàn lại bùng lên.

Tuy đây là sự thật nhưng lời nói từ trong miệng Cố Kiều ra lại như có ý được tiện nghi lại còn khoe khoang vậy.

Cố Kiều nói: “Sao em lại hay giận thế chứ.”

Bạch Phàn nói: “Cho tôi làm anh một lần đi.”

Cố Kiều thủ thế: “Vậy chúng ta vẫn nên đánh nhau một trận trước đã.”

Bạch Phàn tức giận: “Cút đi.”

Bạch Phàn cũng là thực sự tức giận.

Cậu thân là tổng giám của bộ phận quảng cáo, trước mặt người ngoài không nói không cười, khốc suất cuồng bá duệ, nhưng vừa mới tới trước mặt Cố Kiều lại như bị mất lí trí vậy.

Luôn chỉ dăm ba câu đã bị đối phương chọc tức tới giậm chân.

Vẫn giống như cậu nhóc thích giả vờ ngầu lòi ba năm trước.

Trong ngoài đều in hằn ấn ký của Cố Kiều.

Cố Kiều nhìn Bạch Phàn, ánh mắt cực kì chân thành.

Hắn cũng cảm thấy đúng là trước đây mình niên thiếu khinh cuồng, đã làm tổn thương Bạch Phàn, cũng đã làm tổn thương chính bản thân mình.

Ba năm này, Bạch Phàn vẫn ngày đêm nhớ về hắn.

Hắn cũng có khác gì cậu đâu chứ.

“Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi, Bạch Phàn.”

Bạch Phàn đáp: “Em cảm thấy bây giờ nếu đồng ý, thì tiện nghi cho anh quá rồi. Em muốn rụt rè thêm một thời gian nữa.”

Cố Kiều trợn mắt trắng: “Thôi đi, kịch bản rụt rè kia không hợp với em đâu, em vẫn nên làm một trận trên giường với anh thì mới đúng.”

Bạch Phàn mỉm cười: “Vậy anh cút đi.”

Cố Kiều ho khan một tiếng: “Gì nhỉ, mấy ngày nữa có buổi về thăm trường.”

“Chuyện này có liên quan gì tới em đâu chứ.”

“Anh đã độc thân ba năm rồi, năm nào cũng bị cười nhạo cả.”

Bạch Phàn đáp: “Đúng là hả lòng hả dạ, đồ cặn bã nhà anh.”

“Năm nay đi cùng anh đi.”

“Không đi.”

“Em không cảm thấy trọng chấn tên tuổi cặp đôi bá đạo Nam Khai năm đó của hai chúng ta rất thú vị sao?”

“Đúng là khá thú vị.”

Bạch Phàn và hắn đan mười ngón tay vào nhau.

“Vậy lại làm cẩu phu phu một lần nữa đi.”OoO Hoàn OoO

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play