Phía tây nam của Thanh Hồng ngục, một dãy núi phạm vi hơn trăm dặm đứng sừng sững, đá nhọn lởm chởm, người thường không dám tới gần, bởi đây chính là địa bàn của người đứng đầu ma đạo – Thanh Hồng giáo.

Thanh Hồng giáo là ma giáo mấy năm gần đây mới hưng khởi, lại có thể trong khoảng thời gian ngắn thâu tóm mười mấy môn phái lớn nhỏ ở Thanh Hồng ngục, dùng thủ đoạn máu me làm kinh sợ võ lâm, nhảy lên làm người đứng đầu ma giáo, chín môn mười phái ma đạo, bảy mươi hai đảo hoàn toàn thần phục. Bây giờ chỉ cần mọi người nói đến ma giáo, cũng tự hiểu là đang nói tới Thanh Hồng giáo.

Ma giáo giáo chủ võ công cái thế, Tả Hữu hộ pháp song tuyệt vang danh thiên hạ. Hữu hộ pháp ám khí xuất thần nhập hóa, giết người trong vòng một trăm bước; Tả hộ pháp chế độc có một không hai thiên hạ, tam giáo cửu lưu vừa nghe tiếng đã sợ mất mật.

Dãy núi đằng sau Thanh Hồng ngục, suối chảy róc rách, hoa thơm chim hót, giáo chủ một thân áo đen cầm một thanh kiếm dài màu xanh bạc lấp lánh, nơi mũi kiếm sượt qua, cát bắn đá bay, cây cỏ đổ rạp xuống hết. Nhanh như chớp, uyển chuyển như du long, cái gọi là đỉnh của đỉnh, cũng chỉ như thế.

Thu kiếm vào vỏ, giáo chủ nhận lấy chiếc khăn thị nữ đưa tới lau mặt một chút, nhìn Hữu hộ pháp đang ngồi im không nhúc nhích như một cục đá lớn cạnh gốc cây: “Tiểu Hữu à, trong truyện nói ma giáo giáo chủ phải dùng thiên tàm ti xỏ qua ngân châm, âm nhu tà tứ mới giống ma đầu, ngươi nói xem bản tọa có phải cũng nên học thêu hoa một chút không?”

Một cái đinh bay qua ống tay áo màu đen của giáo chủ, đóng ngược cái kiếm vẫn luôn bay là là kia lên thân cây khô, Hữu hộ pháp mặt không đổi đi tới cầm kiếm xuống, giọng nói đều đều: “Giáo chủ trong truyện kia tự thiến.”

Giáo chủ nghẹn lời, đang muốn nói gì đó, đột nhiên một tên thuộc hạ chạy như bay đến, thở hồng hộc quỳ trước mặt giáo chủ cách đó một trượng: “Khởi bẩm giáo chủ, có chuyện lớn không lành xảy ra, Tả hộ pháp có chuyện rồi!”

Tả hộ pháp tên là Độc Cô Tả, chính là nhi tử của Hoa Đà Độc Cô, thuở nhỏ si mê với thảo dược, có điều tính tình lại trái ngược hẳn với vị phụ thân thích cứu người của hắn, Độc Cô Tả thích giết người bằng thuốc độc. Trước đó vài ngày nói là lên núi hái thuốc, chuyến đi này… đã mười mấy ngày chưa thấy về, giáo chủ cảm thấy không ổn, liền phái người đi tìm, vừa đi tìm đã xảy ra chuyện lớn.

“Tả hộ pháp lên núi hái thuốc, trên đường trở về gặp lũ bất ngờ, hồng thủy làm sơn đạo bị xói lởi, kể cả vài huynh đệ của Tả hộ pháp cũng không thấy bóng dáng.” Người báo tin giàn giụa nước mắt nói.

Lũ bất ngờ nguy hiểm thế nào mọi người đều hiểu rõ ràng, cho dù có võ công cao cường đến đâu cũng không thể nào ngăn nổi thiên tai, Tả hộ pháp đương nhiên là lành ít dữ nhiều, ngay cả thi thể cũng khó mà tìm về được.

Giáo chủ rầu rĩ không vui chừng mấy ngày, cuối cùng cũng thoát ra khỏi nỗi buồn mất đi Tả hộ pháp, lại bắt đầu sốt ruột. Đại hội ma giáo chín môn mười phái còn có ba tháng nữa là sẽ bắt đầu, đại hội những năm qua, đều dùng độc dược của Tả hộ pháp và ám khí của Hữu hộ pháp hù dọa họ một phen. Bây giờ không có Tả hộ pháp, lấy gì dọa đám người ô hợp kia đây?

“Giáo chủ võ công cái thế, chỉ cần làm vài chiêu là có thể đè ép họ.” Hữu hộ pháp Thẩm Hữu bất đắc dĩ khuyên.

“Không được!” Giáo chủ không nghĩ ngợi gì mà bác bỏ ngay lập tức, ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói, “Tiểu Hữu à, ngươi không hiểu, dựa vào vũ lực để được tôn trọng, đó chính là chiêu bài của võ lâm chính đạo, chúng ta là ma giáo, phải quỷ quái một chút!”

Thẩm Hữu giật giật khóe miệng: “Vậy theo giáo chủ, chúng ta phải dùng thủ đoạn gì mới quỷ quái?”

“Ngươi xuống núi đi, trong vòng hai tháng phải tìm tới một cao thủ tuyệt độc thế thân Tả hộ pháp!” Giáo chủ không tha, đuổi Hữu hộ pháp xuống núi, nói với hắn, nếu không tìm được thì không cần về làm gì nữa.

Thẩm Hữu đứng ở chỗ rẽ nơi sơn đạo, quay đầu lại nhìn dãy núi ma giáo nguy nga, lại thở dài thườn thượt. Cao thủ tuyệt độc trong thiên hạ, tìm ở đâu ra bây giờ.

Theo lý thuyết phải hỏi thăm tin tức, lợi dụng người không liên quan tới tam giáo cửu lưu là thích hợp nhất, nhưng mục đích lần này của Hữu hộ pháp là tìm người tới lừa gạt họ, đương nhiên không thể tìm những người này giúp đỡ, vì vậy, Thẩm Hữu vác một túi quần áo nhỏ trên vai, bước lên con đường tìm kiếm Tả hộ pháp mới.

Cái gọi là cổ độc không ở một mình, thiên hạ này có thể sóng vai cùng Độc Cô Tả chỉ có Miêu Cương Cổ vương. May mà Thanh Hồng ngục cách Miêu Cương không xa. Thẩm Hữu liền cố gắng đi càng nhanh càng tốt, trước đi một chuyến tới Miêu Cương, lặng lẽ bái phỏng Miêu Cương Cổ vương, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ từ ông.

“Ngươi nói gì, Độc Cô chết rồi?” Cổ Vương ôm một cái bình đựng đầy cổ độc, đứng chết trân tại chỗ.

(cổ = sâu)

Thẩm Hữu vội vàng xông tới từ xa, giúp ông cầm lấy cái bình gốm suýt chút nữa đã bị đánh rơi xuống đất. Trong bình đều là sâu độc cực kỳ buồn nôn, mỗi con đều có thể chui vào cơ thể, chỉ cần Cổ vương run tay đánh rơi cái bình, hai người họ hôm nay cũng phải bỏ mạng ở đây.

“Thi thể Tả hộ pháp đến tận giờ vẫn chưa tìm ra được, giáo ta bây giờ cần gấp một cao thủ thiện độc, kính xin Cổ vương chỉ điểm giúp đỡ.” Thẩm Hữu đặt cái bình xuống một nơi an toàn, quay người hành lễ với Cổ vương, thái độ rất thành khẩn.

“Hu hu hu…” Cổ vương râu tóc bạc phơ đột nhiên đau lòng tới khóc ra tiếng, “Lão hủ chỉ có một người tri kỷ này, sao có thể đi trước lão hủ một bước chứ? Hu hu…”

Thẩm Hữu ở lại chỗ của Cổ vương ba ngày, Cổ vương bỗng dưng mất một đối thủ nên vô cùng bi thống, gấp gáp thế nào cũng không chịu giúp đỡ, thậm chí bắt đầu hỏi hắn: “Có phải là ngươi đố kị Tiểu Tả được ân sủng của giáo chủ mà hại chết hắn không?”

Hữu hộ pháp vã mồ hôi lạnh đầy người, vội vã cáo từ, Cổ vương biến ảo không ngừng, không biết một ngày nào đó sẽ lại dùng cổ trùng giết người, nơi này không thích hợp ở lại lâu.

Thẩm Hữu tay trắng trở về, đành phải thử vận may ở Trung Nguyên.

Buộc ngựa lại trước cửa quán trà, bưng một chén trà thô lên, Thẩm Hữu lại thở dài. Tốn không ít thời gian ở Miêu Cương, một tin tức hữu dụng cũng không có, bây giờ không còn nhiều thời gian, nếu còn chưa tìm được, hắn nhất định phải trở về giáo.

“…Mấy ngày trước ta sai người mua dược ‘Tề Thiên độc vương’, quả thực là danh bất hư truyền.” Trong góc quán trà vang lên một hồi bàn tán.

“Ố, thật sự lợi hại đến vậy?” Những người xung quanh đều lại gần nghe chuyện.

“Lại còn không thật sao, hồi trước có người của Lý gia trang mua, toàn bộ bên trong trang đều chết hết!”

Mọi người vô cùng thán phục, Thẩm Hữu thính tai lắng nghe, Tề Thiên độc vương? Nghe có vẻ rất lợi hại, sao hắn chưa từng nghe nói đến nhỉ?

Đại hội sắp tới rồi, có còn hơn không, Thẩm Hữu không muốn bỏ lỡ cơ hội này, liền hỏi thăm đám hán tử kia về tung tích của “Tề Thiên độc vương”.

Đám người kia liền nói cho hắn biết, Tề Thiên độc vương ở trấn trên phía đông, cách nơi đây ba mươi dặm, hắn cũng chưa từng đi tới chỗ đó.

Lộ trình ba mươi dặm, đối với Thẩm Hữu cưỡi tuấn mã đến chỗ đó cũng không có gì to tát, chỉ nửa ngày đã tới nơi.

Nơi này cũng không phải là thôn trấn như hán tử kia nói, mà là một cái thành không nhỏ, ở nơi tập hợp các ngả đường, có rất nhiều người đang đi lại từ nam chí bắc.

Người trong thành từng nghe tới danh hào của “Tề Thiên độc vương” cũng không nhiều, nhiều lần khó khăn trùng trùng mới biết được hắn ở đâu, tìm một hồi, cuối cùng cũng tìm được độc vương trong truyền thuyết ở một góc phố đông đúc.

Người trong chín môn mười phái cũng không phải là người tốt lành gì, kẻ ác đương nhiên là phải ác, ma giáo muốn thống lĩnh họ, thì phải ác hơn. Một Tả hộ pháp hung tàn đương nhiên là không thể thiếu được, nhưng bây giờ thời gian đã không kịp, Thẩm Hữu âm thầm quyết định, coi như thủ đoạn của “Tề Thiên độc vương” này có thường thường cũng phải mang hắn về ứng phó một thời gian.

Nhưng đến khi Thẩm Hữu nhìn thấy người thật, nhất thời liền bỏ qua suy nghĩ này.

Chỉ thấy ở nơi khúc quanh của phố lớn, có một nam tử mặc đạo bào màu xám trắng, đang đứng trước một cái sạp nhỏ mà hét to: “Thuốc chuột, thuốc chuột, ba đồng một thang, mười đồng một gói đi!”

Trong tay nam tử là một cái cờ dài nửa trượng, bên trên là bốn chữ lớn rồng bay phượng múa “Tề Thiên độc vương”.

Thẩm Hữu chưa từ bỏ ý định, lại gần dò hỏi: “Ngươi chính là ‘Tề Thiên độc vương’?”

“Không không, ta không phải là Tề Thiên độc vương.” Tề Thiên Tá cười vung tay.

Thẩm Hữu dấy lên hy vọng trong lòng: “Vậy Tề Thiên độc vương ở đâu?”

“Chính là cái này!” Tề Thiên Tá móc một gói giấy vàng từ hầu bao ra, “Tại hạ tên là Tề Thiên Tá, đây là thuốc chuộc đang được phối chế tốt nhất nên đặt là ‘Tề Thiên độc vương’, khách quan tới mua một gói chứ?”

Nhất thời mặt Thẩm Hữu trầm xuống.

Tề Thiên Tá thấy người đến mua thuốc chuột này tướng mạo anh tuấn khí độ bất phàm, cho là gặp được kẻ nhiều tiền, thấy khách nhân có vẻ bất mãn, vội vàng dùng bản lĩnh toàn phần mời mọc: “Khách quan ngươi yên tâm, thuốc chuột của ta ăn tuyệt đối ngon, chuột ngửi mùi xong không thể không ăn, không tin ngươi nếm thử mà xem.”

Mặt Thẩm Hữu càng đen hơn, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

“Chính là hắn!” Đúng lúc này, một đám cầm gậy côn dao bầu nổi giận đùng đùng đi tới, đạp đổ sạp hàng Tề Thiên độc vương.

“Mấy vị, có chuyện gì cũng phải từ từ,” Tề Thiên Tá vẫn một khuôn mặt cười dịu dàng, “Có chuyện gì vậy?”

“Có chuyện gì à,” hán tử dẫn đầu bắt lấy cổ áo Tề Thiên Tá, “Ngươi không nhận ra ta?”

Tề Thiên Tá bị hán tử kia kéo lảo đảo một chút, ngẩng đầu nhìn đại hán mặt đầy râu quai nón đen sì kia, mặt không đổi sắc nói: “Khách quan có chút quen mắt.”

“Đương nhiên là quen rồi!” Đại hắn quật Tề Thiên Tá ngã xuống đất, “Lần trước mua đại lực hoàn ở chỗ này của ngươi, chẳng có tác dụng gì cả, còn không bằng lần trước đó! Một lần phải ăn nhiều mới sùi bọt mép, ngươi nói có phải là ngươi bán đại lực hoàn giả cho ta không?”

Nói xong, mấy người xông lên đánh hắn.

“Anh hùng, chuyện gì cũng phải từ từ! Á á!” Tề Thiên Tá một bộ dạng chết cũng không nhận, nếu không phải đã xem từ đầu đến cuối, Thẩm Hữu sợ cũng cho rằng hắn vô tội.

Mắt thấy cây đao sắc kia sắp chém lên khuôn mặt trắng nõn của Tề Thiên Tá, Thẩm Hữu quỷ thần xui khiến thế nào mà lại ném một cục đá tới.

“Vèo——” đao bị cục đá làm cho chệch hướng, chém vào sọt thuốc bên cạnh.

Tề Thiên Tá nhanh nhẹn nhân cơ hội bò lên, lại bị người đằng sau đánh cho một gậy, nhất thời bị ngã xuống đất, miệng ăn đầy bụi.

“Vụt vụt vụt ——” Liên tiếp vài tiếng xé gió, tất cả bọn người đang muốn đánh lên người Tề Thiên Tá đều thấy đầu gối nhũn ra, phịch phịch ngã quỵ trên đất.

Mấy mãng phu nhất thời sửng sốt.

Tề Thiên Tá giãy giụa bò dậy, nhìn vẻ mặt như thấy quỷ của mấy người kia, mặt không đối sắc vỗ vỗ quần áo: “Đã nói rồi mà, ta chính là Tề Thiên đại tiên, được ông trời che chở.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play