Sương Sươngnhìn mặt đối phương liềnnhớ tớiïchuyện cũ trước đây.
Nămđó Phụ Hoàng nàng thànhỊlậpmột Thái học viện,⇂ngoại trừThái Tử ca ca củanàng còn có thêm rấtnhiều}quý công tử trong kinh.
Dĩ_nhiênlà mấy công tử cótiền ở thànhĩKim Lăng nàykhông thể nào so sánhnổi với các quý công)tử`xuấtthân từ danh môn vọngtộc, nhất cử nhất độngcủa bọnĨhọ đều toát lênphong thái quý tộc, màỔ⁏Tương Đình từ thànhḹKim Lăngtới cũng có may mắnđược vào học trong Tháihọcîviện, làm bạn học vớiThái¦Tử, nhưng ở đó hắnhết sức mờÏnhạt, giống nhưmột con vịt chui vàogiữa bầy thiên nga.
Thỉnh thoảngỉSươngSươngljsẽ qua Thái học việntìm Thái Tử ca cacủa nàng,imỗi lần nàng xuấthiện đều hấp dẫn rấtnhiều ánhljmắt, khi đóἱSương Sươnggiống như một con phượnghoàng cao ngạo, nàng khôngcầnἶnói bất cứ lời nàocũng cóľthể dễ dàng đoạtđược sự yêu[mến của mọingười, nàng hưởng thụ sựyêu mến đó, nhưng đồng(thờicũng có⁏lúc cảm thấy đặcbiền phiền chán.
Bởi vì ỔTương Đình.
Đếnɨsinh nhật năm mườilăm tuổi đó nàng mớibiết Ổ TươngƚĐình thíchЇnàng.
Ổ TươngĐình đưa cho nàng mộtmón lễ vật mừng sinhnhật,¹là một khối ngọc bội,nhưng bên trên^còn khắc mộtbức tượng nhỏἶcủa nàng.
Ổ TươngĐình không tự mình đưa,mà đưa qua cung nhânïtrongcung của nàng.
SươngŀSương vừa nhìnthấy lễ vật đó liềnhơi sửngjsốt, sau đó cườithành tiếng, trong một vàiphương diện thì nàngÍtương:đối thôngminh, nàng biết Ổ TươngĐình ái mộ nàng, nhưngnàngỉkhinh thường loại ái mộấy.
Nàng bèn tiện tay^đưa ngọcbội cho Đại cung nữbên ngườiîmình.
Chẳng qua nàng chỉtiện tay thôi, cũng khôngnghĩ tới nha đầuíkiaísẽ đeongọc bội ở bên hông,rồi khi đi qua chỗTháiĺTử ca ca đưa chútđiểm tâm, lại bị ỔỉTươngĐình nhìn thấy.
Đại²cung nữ trởlại có nói với SươngSương: “Công Chúa, hôm nay•Ổthế tử cản nô tỳƗlại,hỏi tại sao ngọc bộinày lại¹ở trên người nôtỳ?”
Chỉ là lá gancủa Ổ Tương Đình thậtlớn,ḽlại dám len lén xuấthiện trước mặt nàng, ngaytrước‡mặt bao nhiêu⇂cung nhân hỏithẳng nàng về chuyện ngọcbội, điều đó khiến SươngɨSươngvừa tức vừa xấu hổ:“Ngọc1bội gì? Bổn cung khôngbiết.”
Ổ TươngḽĐình mười bảy tuổiâm trầm mà xinh đẹp,bởi vì đang trongİthời kỳvỡ|giọng nên số lần nóichuyện đều rất ít.
Đây làlầnľđầu tiên hắn chủ độngtới tìm Sương Sương, chínhlà hếtfsức mạoĨphạm.
“Ngọc bội đólà do tự tay takhắc.” Ổ Tương Đình nhẹïgiọngnói, nhưng giọng nói củahắn cóŗchút khó nghe.
Sương Sươngnhướn mày,Ítrợn mắt nhìn hắn:“Liên quan gì đến Bổncung, ngươi còn dámḹchắn đườngBổn cung,một lần nữa thìđừng trách Bổn cung trịtộiịngươi.”
Đó cũng là lần đầutiên bọn họ chính thứctrò chuyện, SươngtSươngἴcũng không ngờlà sau đó Ổ TươngĐình còn bám nàng giốngĨnhưmột con chó vậy, đếnPhụ Hoàng cũngƗbiết chuyện, còntrêu chọc}nàng.
“Tương Đình chỉ lớnhơn con hai tuổi, đứabé kia hiểu chuyện,ɪquan trọngnhất là có¹thể chịu đượctính xấu của con, GiaNinh,ỉcon thấy thế nào?”
Sương Sươngnhìn Phụ Hoàng mình chămchú: “Phụ Hoàng,ítính⁞tình nữ nhixấu khi nào?”
“Lại còn khôngxấu? May ra chỉ cóĬmìnhTương Đình là có thểnhịn con, ngay đếnĨtrẫm còncó lúcįgiận đến mức muốnphạt con nữa đó.”
Sương Sươngnghe được lời này}thì tronglòng càng thêm chán1ghét ỔTương Đình hơn, nàng nghĩthầmḽnhất định nàng phải tìmcách nào khiến cho ỔTương hoàn toànἶchết tâm.
“Gương mặtἷnày củangươi giống với một cốnhân|mà ta từng quen biết.”Hắnḻcất giọng buồn bã.
Nội tâmSương Sương lộp bộp, khinghe được nửa•câu sau củađối‘phương, sắc mặt nàng liềntrở nên trắng bệch.
“Thật tốtịvìnàng đã chết, nếu nhưnàng không chết, ta sợmình sẽ,hoàiınghi ngươi là nàng.”
ỔTương Đình dùng chính làhai từ “Thật tốt”.
Hắn↾vẫn cònrất hận nàng.
Sau khi ýthức đượcȊđiều này, Sương Sươngkhôngḷdám thẳng thắn thừa nhậnthân phận nữa, nàng cảmthấy nếu nhưivào giờ khắcnày nàng,nói ra thân phậnthật sự của mình, chắcïchắnchỉ một khắc sau thithể của nàng sẽ xuấthiện trênἰsôngìTần Hoài.
Khi nói racâu kia, trong mắt ỔTương Đình hiện lênɨhận ý,Sương Sương có thể nhìnra được.
Ổ Tương»Đình nói xongthìỉdắt Sương Sương đi tớimép giường, Sương Sương vừanhìn thấy giườngỉliền muốn trốn,nhưng nàng căn⍮bản không trốnthoát.
Ánh mắt Sương Sương dần↾dầnhiện lên nỗi sợ hãi,chờ tới khi một cánhtay bịįỔ TươngľĐình trói lạibằng xiềng xích ở đầugiường, nàng đã sợ°đến mứctrào nước mắt.
Ổ Tương Đìnhnhìn thấy nước mắtỊcủa nàng,thếïnhưng lại nhếch miệng cười,đây là lần đầu tiênkể từ khiİSương Sương gặplại Ổ Tương Đình,ŀđối phươngmới cười với nàng.
Hắn đưaÍtay cởivạt áo của Sương Sươngra: “Là không thể cởiy⍮phụcịcủa ngươi? Hay là khôngthể…”
Sau khi Ổ Tương Đìnhcởi vạt áo³của Sương Sương,môi của hắn tiến sátlạiɉgần môi của Sương Sương.
“Khôngḽthểhôn ngươi sao?”
Giọng nói lạnhlùng trầm thấp của hắnrơi vào↿trong lỗ tai SươngSương.
“Đều…ľĐều…”
Sương Sương muốn nói đềukhông thể, nhưng ánh↿mắt ỔTương Đình bất chợt trởnên lạnh lẽo, nàng sợđến[mứcſkhông nói ra được câutiếp theo.
Ánh mắt hắn lạnhnhư băng, giốngînhư đang nhìnmột vật chết, lúc hắnnhìn nhữngĨhoa nương khác, ánh¹mắtluôn dịu dàng hơn hẳnso với lúc nhìn SươngSương, hắn[còn có thể cườivới những»hoa nương kia, nhưngvới nàng thì không.
Ổ‹Tương Đìnhvén áo ngoài của mìnhlên, giọng nói lạnh lùng:“Dùngĭmiệng hayţcái khác, tự quyếtđịnh đi.”
Nếu đặt vào lúcSương Sương vẫnĪcòn là CôngChúa, nhất định nàng sẽkhông hiểu những⁞lời này, nhưng(ởThược Kim Quật ngây ngườibốn tháng, sao nàng cóthể khôngĮhiểu.
Thế nhưng việc nàyquả thực làǰquá sỉ nhụcngười khác, sắc mặtἶSương Sươngthoắt cái tái nhợt, miệngnàng run rẩy nhìn đốiphương,jbởi vì đốilphương đã từngthích nàng, cho nên nàngđã từng ảo}tưởng, ảo tưởngrằng dù nhìn qua đốiphương tỏ vẻ chán²ghét mình,fnhưnghẳn là cũng sẽ đốixử với mình không tệđi.
Có lẽ}trước đây đã đượcđối phương nâng lênitận trời,nên bây giờ bịĮđạp xuốngđất, mới đột nhiên bừngtỉnh, nhớ tới thân phậnhiệnịgiờ của mình.
Nàng là]hoa nươngSương Sương, là hoa nươngmà Ổ TươngiĐình bỏ ranăm nghìn lượng vàng đểmua cả đêm, nàng khôngĩcònľlàGia Ninh nữa.
Công Chúa vứtbỏ đi kiêu ngạo, bịngười taįdẫm vào bùn đấtthì có thể coi là(CôngChúa nữa sao?
Nàng nhắmíhai mắt,cúi đầu cam chịu.
***
Ổ Nhịthiếu gia thành Kim Lăngbỏḽra năm nghìn lượng vàng,muamột hoa nương mỹ miều,chuyện này đã]trở thành đềtài nóng hổi của toànthành Kim Lăng trong suốtĺmấy)ngàyqua. Nói Ổ Nhị thiếugia thật đúng là mộtcông tửɩphong lưu, cũng nóirốt cuộc thì hoa nươngkiatđẹp đến mức nàoἴmới cóthể khiến Ổ Nhị thiếugia bỏ ra năm nghìnlượng{vàng như vậy.
Bên ngoài bànluậnljsôi nổi, nhưng người ởbên trong ThượcἲKim Quật lạiâm thầm châm chọc mỉamai.
“Năm nghìn lượng vàng mua(mộtđêm,ɉcòn tưởng là thích nàngta đến mức nào cơchứ? Cuốiἰcùng chẳng phải đếnbảy ngày rồi cũng khôngthèm quay*lại nhìn sao.”fTuyết Tàmcười lạnh, phe phẩy quạttròn trong tay: “Bây giờngày,ngày rúc trong phòng, thậtđúng là^trò cười, hơn nữanghe nói ngàyɨhôm sau Ổthiếu gia còn không cảthưởng tiền.”
Cùng ngồi nói chuyệnἷchungmột chỗ)với Tuyết Tàm còncó mấy vị hoa nươngkhác, mộtĪvị hoa nương nghenói vậy cũng cười: “TuyếtTàm muội muội,ŧngươi cũng:không thểnói như vậy, không chừngỔ thiếu gia bận việcthôi,ḷhơn nữa Ổ thiếu giacũng đâu có(tới Thược KimQuật.”
Tuyết Tàm ngheìthế nhưng lạicười càng sâu: “Uyển Đồngtỷ tỷ, ngươi nói vậyÏcũngkhông đúng rồi,lvị ân kháchđầu tiên có ai màkhông tớiĬliền một tháng, nếukhông thì hoa nương chúngta cũng đâu cóÍlệỉphải ngừngtiếp khách khác trong vòngmột tháng chứ.”
Thược Kim Quậtcó°một thông lệ.
Trong suốt mộttháng kể từ khi(khai baohoa nương sẽ↿chỉ tiếp duynhất vị ân khách đầutiên của mình, không tiếp⇃bấtkỳ khách nhân nàorkhác, dùlai lịch có lớn đếnđâu thì(cũng phải chờ tớitháng thứ hai.
Sương Sương làngười được mua vớiïmức*giá caonhất từ trước đến nayở Thược Kim Quật, nhưngđồngĭthời cũng là hoa nươngđầu tiên mà suốt bảyţngàyvị ân khách↾không quay trởlại.
Có người nói đêm đóSương Sương đắc tội ỔἰNhịthiếu gia.
***
Thuỷ Hương bưng nước‡từngoài cửa vào, nàng tađi rónĩrén, thấy người trêngiường vẫn còn nằm thìkhông nhịn được màἱnói: “SươngƚSươngtỷ tỷ, tỷ vẫn cònchưa dậy sao?”
Từ sau đêmhômɨđó, Sương Sương cứ luônuể oải không có tinhthần,thơn nữa cũngíkhông ăn đượccái gì, thường xuyên buồnnôn lại nôn ói.
Thuỷ Hươngfkhôngrõ bị làm sao, nàngtamuốn đi mời Tạ đạiphu, nhưng•Sương Sương cự tuyệt.
“Khôngcần mời, ta chỉ buồnnôn mà thôi.”
Tâm bệnhỉtrong lòng,SươngŗSương tự rõ nhất.
Thuỷ Hươngđặt nước lên trên bàn,điἴtới mép giường.
Trong phòng chỉthắp một ngọn đèn, ánhnến yếuỊớt chiếuľsáng lên giường.
SươngSương mặc y phục trắngnằm trên giường, nàng nằmɪyênkhông nhúc nhích, ánh mắtcứ luôn/nhìn chằm chằm lêntường.
Chỉ trongɪvòng mấy ngày ngắnngủi, Thuỷ Hương cảm thấynhư Sương Sương đãЇgầy đimột vòng.
Nàng²ta ở nơi nàycũng đã được mười mấynăm,Înhưng chưa từng thấy ainhư Sương Sương, không phảichỉ là tiếpƚmộtἲvị khách thôisao, có cần phải kiểucách thành như vậy không?
Hơnḻnữavị khách nhân kia lạilà người mà]người khác mongcũng không°với tới Ổ Nhịthiếu gia.
“Sương Sương tỷ tỷ,hay là tỷ ngồiɩdậy ănchút gì đi.”jThuỷ Hương nói.
SươngSương nghe vậy nhưng cũngchỉĩlắc đầu: “Ta không cókhẩu vị.”
Thuỷ Hương đang muốntiếp tục khuyênḽnhủ*thì cửa bịngười ta gõ, sau đócó người đẩy cửa điĩvào.
“SươngSương, sao giờ này ngươivẫn ngủ chứ? Ổ»thiếu giatới, ngươi:mau dậy mặc yphục trang điểm đi.”
Người tớilà Đỗ Nương.
Đỗ Nươngḻđi tớibên mép giường SươngţSương, giọngnói có chứa mấy phầnvuiɪvẻ: “Rốt cuộc thì cũngtới.”
Sương Sương nghe được tênỔ Tương Đìnhjthì xoay[người nhìnĐỗ Nương, giọng nói còncó mấy phần run rẩy:į“Hắntới? Hắn tới làm gì?”
Nàngvừa nghe được tên của↨đốiphương liềnĺnhớ tới ác mộngđêm hôm đó, Ổ TươngĐình đã hoàn toàn]phá huỷlòng kiêu ngạo của nàng.
ĐỗſNươngtrợn mắt nhìn Sương Sương:“Hắnïcó thể tới làm gì?Tất nhiên là để gặpngươi rồi, vẻἵmặt này củatngươikhông có lấy một chúthuyết sắc, lát nữa nhớįđánhphấn vào.” Nói tới đây,Đỗ Nương quay sang bảoThuỷľHương: “ThuỷḽHương, ngươi đi tìmTạ đại phu lấy đandược về đây.”
Sau khiĪThuỷ Hươngrời khỏi, Đỗ Nương mớithấp)giọng nói: “Sương Sương, bâygiờ)ta không ngại nói thẳngvới ngươi, ngươi cũng chỉcó thể ngồi⇃đây tự áitự,tủi thân được một thángnày thôi, nếu như ngươiịcóbản lĩnh thì trong vòngmột tháng này phải dụdỗ được]Ổɨthiếu gia, kể từbây giờ luôn bao ngươi,không để ngươi tiếp²những kháchnhân khác. Nếu làm đượcnhư vậyªthì Đỗ Nương tacũng²bội phục ngươi, nhưng nếunhư ngươi không dỗ được,còn chọc choÏỔ thiếu gianổi giận,³vậy thì tháng sauhãy chuẩn bị tinh thầnïmàtiếp những khách nhân khácđi, đừng có tiếp tụcbày raἳdáng¦vẻ này nữa. Lưuphú thương đã nói hyvọng người khách tiếp¹theo sẽlà ông ta, chi baonhiêu tiền cũngjđều được.”
Thuỷ Hươngquayïlại liền phục vụ SươngSương trang điểm, thay yphục.
Thuỷ Hương nhớ¸lại dáng vẻcủa Sương Sương,khi trở vềsau đêm hôm đó, hốcĬmắtđỏ bừng, lệ nóng vòngquanh, sắc mặt trắng bệch,điều khiến(Thuỷ Hương_chý ý nhấtlà môi Sương Sương đỏmọng, hình như cònἳcó chútsưng phồng.
Sau khi quay vềnàng cũng không đểĨThuỷ Hươnghầuïhạ nàng tắm rửa, nhưnglúc Thuỷ Hương vào đưay phục có]nhìn thấy.
Cả ngườiSương Sương vẫn trắng‘nõn sạchsẽ.
***
Trước khi Sương Sương vào(cửa,nàng nhìn sang Thuỷ Hươngở bên cạnh: “Ngươi khôngcần vào,ịđi uống tràrđi.”
Vốn dĩThuỷ Hương còn đang muốnnhìn Ổ Tương Đìnhĭở khoảngcách gần một chút, dùnàng ta vẫn còn nhỏ,ỉnhưngcũngímuốn gần quan được banlộc. Sau này nàng tacũng phải treojbiển hành nghề,nếu như Ổ thiếu gia_cóthể mua nàng ta thìÎtốtquá.
Nhưng không ngờ là SươngSương lại không cho nàngta vào°theo, Thuỷ Hương khôngfthểlàm gì hơn ngoài từbỏ, trong lòng cũng¹không nhịnđược mà lẩm bẩm.
Nhất địnhlà Sương Sương sợ Ổthiếu¦giaἶthích mình đây mà.
***
Sương Sươngbước vào cửa liền thấyỔ Tương Đình²ngồi bên cạnhbàn.
Hắn đang uống rượu, nghethấy[động tĩnh ở cửa nhưngἰánhmắt cũng không nhìn sangSương Sương bên này.
Nàng cắnrăng, chậmIrãi đi tới bêncạnh&đối phương: “Ổ thiếu gia.”
Nàngnhẹ giọng gọi.
Lúc nàyịỔ TươngĐình mới chịu nhìn nàngmột cái, sau đó lạithuľhồiítầm mắt.
Thuỷ Hương đi quaphòng bếp lượn một vòng,khi quay trởĨlại thì nhìnthấy có người đang muốnđưa rượu,vào phòng Ổ TươngịĐình,nàng ta vội vàng ngănlại: “Tỷ tỷ, để tagiúp ngươiĪđưa.”
“Sao tự nhiên ngươilại chămŗchỉ vậy? Thế nào?Muốn nhìn cảnh tỷἴtỷ ngươivà Ổ thiếu gia ânái sao?”
Thuỷ Hương cười cười:“Khôngïcó, khôngľphải là Sương Sươngtỷ tỷ chưa ăn gìsao, ta vàoἷxem thử xemnàng có đói bụng haykhông, nếu đóiǰta sẽ mangļchútđồ ăn vào. Kính nhờtỷ tỷ, để ta đưagiùm đi‹mà.”
Nàng ta gỡ mộthạt ngọc traiťở trên đầuxuống đưa cho đốiìphương, dùsao nàng ta vẫn cònđồ trang sức của ỔthiếuIgia, tốt hơnƪcái này nhiều,chờ lát nữa thay làổn.
Quả nhiên mộtįhạt ngọc trainày đã mua chuộc đượcđối phương, trước khijđi vào³ThuỷHương còn cố ý chỉnhtrang lại một phen, đeođồ trangĩsức Ổ Tương Đìnhcho Sương Sương lầnÍtrước, xongxuôi mới bưng rượuḹtiến vào.
Vừađi vào nàng ta liềnsửng sốt, sau đó thầmkhinh⇃thường Sương Sương.
Vì lúc)này SươngSương đang ngồi trên đùiỔ Tương Đình,ỉdường như cònuống một chút rượu, sắcmặt hơi ửng đỏ, chóngłmặtɪdựavào trong ngực Ổ TươngĐình, hai mắt gần nhưkhông thểḹmở ra.
Thuỷ Hương đitới, giọng nói nhu hoà»hơnngày thường gấp nhiều]lần: “Ổthiếu gia, Thuỷ Hương châmrượu cho ngài.”
Ổ Tương Đìnhvốn¸đang cúi đầu nhìn ngườiĩtrongngực, nghe vậy cũng chỉtuỳ tiện gậtĨđầu.
Thuỷ Hương khôngcam lòng, nàng ta cốý ăn mặc như vậy,ἶnhưngǁngaycả một ánh mắt củađối phương cũng không nhậnđược, lúcĺrót rượu bèn cốý gây ra tiếng độngthật*lớn, bộ diêu trên•đầu layđộng thành tiếng.
Thanh âm nàyvừa vang lên, cuối cùngcũng,khiến Ổ Tương Đình nhìnnàng[ta một cái.
Khi Thuỷ Hươngvẫn còn đang(kích động thìnghe được giọng nói ôntồn của đối phương: “Bộìdiêutrênǰđầu ngươi nhìn có chútquen mắt.”
Thuỷ Hương cúi đầu:“Là Sương‹Sương tỷ tỷ choThuỷ Hương.”
Thuỷ Hương đang muốn đáplời)thì bỗng nghe được tiếngkêu của¡Sương Sương vốn đangsay rượu, hìnhĪnhư nàng tỉnhlại, đầu tiên là mơmàng nhìn xung quanh, sau↿đóliền nhìnivề nơi khiến mìnhđau đớn.
Ổ Tương Đình đangnắm cổ²tay nàng.
“Ngươi buông ra!”
GiọngSương Sương rất hung dữ,nhưng lại vìŧđang say¸rượu nêngiọng nói mềm nhũn.
Ổ TươngĐình nhìn Thuỷ Hương: “Phiềnvịĭmuội muội này đi rangoài, tốt nhấtrđừng để choai khác tiến⇃vào.”