Biên tập: B3

“A Ninh, nhà ta người đông lắm miệng, ta sợ đến lúc đó bọn họ lại làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của nàng.” Lan Tranh vội vàng giải thích, hình như hắn sợ Gia Ninh tức giận nên ánh mắt còn mang theo vẻ cầu khẩn.

Gia Ninh biết Lan Tranh có nhiều đệ đệ muội muội, vì ngoài chính thê ra thì cha của Lan Tranh còn có mười mấy vị thiếp thất, Lan Tranh là đích trưởng tử, mà phía sau hắn có rất nhiều đệ đệ muội muội. Nàng cũng không biết có chính xác bao nhiêu người, nhưng ngay cả mẫu thân Lan Tranh cũng sinh đến bốn, năm hài tử.

Nàng cẩn thận suy nghĩ, chỉ có thể nói: “Vậy cứ tạm thời như thế đi, nhưng chàng nhớ sắp xếp cho ta và Phụ Vương chàng gặp mặt càng sớm càng tốt.”

***

Vì nàng mà Lan Tranh chuẩn bị phủ đệ rất lớn, hơn nữa cũng có rất nhiều hạ nhân.

Lan Tranh để Tích Linh ở bên cạnh nàng làm nha hoàn thiếp thân.

Nhưng Gia Ninh không có hứng thú xem phủ đệ lớn hay nhỏ, không quan tâm phòng nàng rộng bằng cần nào, bên trong trang hoàng hoa lệ ra sao, nàng chỉ muốn sớm được gặp cha của Lan Tranh, sau đó hỏi xem ông ấy có thể giúp nàng hay không.

Dù sao thì năm đó Phụ Hoàng của nàng cũng có ân với cha Lan Tranh, lãnh thổ của cha Lan Tranh vốn không được rộng lớn như thế này, là Phụ Hoàng nàng tự mình cắt thêm một vùng đất rộng lớn của mình rồi cấp cho cha Lan Tranh.

Thậm chí thuở thiếu thời, cha Lan Tranh cũng là bạn thân của Phụ Hoàng nàng, khi Phụ Hoàng nàng vẫn còn là Hoàng Tử, hai người còn cùng nhau xông pha chiến trường.

Lan Tranh đưa Gia Ninh về nghỉ ngơi xong thì chuẩn bị hồi phủ, trước khi đi hắn còn an ủi nàng: “A Ninh, nàng đừng lo lắng, ta sẽ nhanh chóng sắp xếp. Người trong phủ này đều do ta tự mình lựa chọn, nếu nàng có gì không hài lòng thì cứ nói thẳng với Tích Linh.”

“Ta có thể xuất phủ không?”

Lan Tranh nghe được câu hỏi này thì vẻ mặt trở nên khó xử: “A Ninh, tướng mạo của nàng quá mức nổi bật, mặc dù đang ở lãnh thổ của Phụ Vương ta, nhưng nếu có người xấu, ta sợ…”

Gia Ninh không muốn nghe tiếp nữa, nàng quay mặt sang chỗ khác, hai mắt đã chuyển sang ảm đạm: “Ta biết rồi, chàng nhanh đi nói chuyện với Phụ Vương chàng đi.”

“Nàng đừng giận, ta sẽ đi ngay bây giờ.” Lan Tranh để lại những lời này rồi mới rời đi.

***

Mùa đông ở Tây Nam cũng không giá rét như ở kinh thành, chẳng qua Gia Ninh không quen với cái rét ẩm ướt ở Tây Nam. Nàng ngồi ở trong phòng mà thấy cả người ẩm ướt, Tích Linh đốt chậu than nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh.

Lạnh lẽo thế này cũng không muốn ra cửa, chỉ có thể ngồi trên giường đắp chăn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cây cối ở nơi này không giống với kinh thành, khi vào mùa đông, cây cối ở kinh thành chỉ còn trơ lại cành, mà ở nơi này, dù đến mùa đông nhưng cây cối vẫn xanh um tươi tốt như thường, bông tuyết rơi lên tán cây, giống như hoa lê nở trên cành.

Tích Linh đi từ bên ngoài vào, thấy Gia Ninh vẫn ngồi bên cửa sổ thì mỉm cười đi tới: “Cô nương, hôm nay gió lớn, cẩn thận bị nhiễm lạnh.” Nàng ta cố ý cầm một túi nước nóng đưa cho Gia Ninh.

Gia Ninh nhận lấy, bỏ túi nước nóng đã nguội sang một bên: “Bao giờ thế tử nhà ngươi tới? Hắn nói sao?”

Từ sau hôm đó khi Lan Tranh rời đi, suốt ba ngày liền không thấy tới, nàng sắp không còn kiên nhẫn ngồi đây chờ nữa rồi.

“Hôm nay thế tử sẽ tới, trước đó đã có người báo tin.” Tích Linh cầm túi nước nguội lên: “Cô nương, hay là ta đóng cửa sổ lại nhé, vạn nhất cô nương bị lạnh thì thế tử sẽ đau lòng.”

Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào trong nhà, bông tuyết xoay một vòng rồi rơi xuống người Gia Ninh.

Từ sau khi rời khỏi thành Kim Lăng, sắc mặt của nàng vẫn luôn rất trắng, mày đen môi đỏ chính là màu sắc duy nhất trên gương mặt nàng.

Gia Ninh nghe thấy lời của Tích Linh thì nói: “Nếu như hắn đau lòng ta thì đã nên sớm xuất hiện rồi, có lẽ hắn chỉ đang lừa gạt ta thôi.”

Đợi ba ngày, đến mặt Lan Tranh cũng không thấy đâu, nội tâm Gia Ninh đã sớm rối loạn, nàng suy đoán không biết có phải cha Lan Tranh không muốn giúp nàng hay không.

Tích Linh nghe vậy thì trực tiếp quỳ xuống đất, biểu tình nàng ta hốt hoảng: “Cô nương đừng nóng giận, là nô tỳ nói sai.”

“Ngươi đứng lên.” Gia Ninh nhíu mày, nàng không thích nha hoàn này, tuy bên ngoài Tích Linh này luôn một mực tỏ ra cung kính với nàng, nhưng lại luôn lừa gạt nàng, chỉ biết nói tốt cho thế tử của nàng ta. Nếu như nàng hơi tỏ vẻ không vui, nàng ta liền lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cứ như nàng là một người xấu xa tội ác tày trời vậy, khiến Gia Ninh hết sức tức giận: “Đi ra ngoài đi.”

***

Đến đêm, tuyết cũng ngừng, rốt cuộc Lan Tranh đã tới.

Lúc tới trong tay hắn còn cầm một chiếc hộp gỗ đen bóng, vừa đi vừa nói: “A Ninh, nàng xem ta mang cho nàng cái gì này.”

Vào phòng, hắn liền nhìn thấy Gia Ninh đang đứng ở giữa phòng.

Gia Ninh mặc một thân xiêm áo thuỷ hồng, bên ngoài khoác áo lông cáo màu trắng, một nửa mái tóc dài xoã tung trước ngực, dưới ánh nến, gương mặt đó càng thêm rực rỡ.

Nàng cực kỳ giống một con chim hoàng yến xinh đẹp, được nuôi lớn trong lồng son. Dù bây giờ đã bay ra khỏi lồng, nhưng khi mọi người nhìn thấy nàng, vẫn sẽ cảm thấy nàng thích hợp ở trong lồng son hoa lệ hơn. Dùng châu báu tới chải chuốt bộ lông xinh đẹp của nàng, dùng vàng ròng cho nàng làm đồ chơi.

Lan Tranh hơi khựng lại, mặc dù bọn họ cùng nhau lớn lên, nhưng Gia Ninh của hiện tại càng thêm xinh đẹp hơn nhiều so với thời niên thiếu, giống như một đoá hoa mẫu đơn quốc sắc thiên hương, từ nụ hoa mới chớm nay bung nở hoàn toàn.

Nếu chỉ nói đẹp thôi thì chưa đủ, phong thái cao quý trên người Gia Ninh chính là thứ mà người ngoài không thể nào bắt chước được, nàng vốn dĩ chính là cô nương gia tôn quý nhất thiên hạ, cho dù rơi vào hoàn cảnh khó khăn, vẻ cao ngạo trên gương mặt nàng cũng không hề giảm bớt, thậm chí còn thêm lửa cho vẻ đẹp của nàng.

Gia Ninh là lửa, còn phần lớn cô nương trên thế gian này đều là nước.

Lửa sẽ làm bị thương người nào muốn tiến lại gần.

“A Ninh.” Lan Tranh thấy vẻ mặt Gia Ninh không hề thay đổi, giọng điệu của hắn liền trở nên cẩn thận: “Trời chuyển lạnh rồi, ta tìm cho nàng một khối noãn ngọc, đeo noãn ngọc này trên cổ thì sẽ không thấy lạnh nữa.”

(*) Bê: Noãn ngọc: Ngọc sưởi ấm.

Hắn đi tới, mở hộp ra cho Gia Ninh nhìn, chỉ thấy bên trong hộp có một khối ngọc màu đỏ đang lẳng lặng nằm yên, Gia Ninh nhàn nhạt liếc mắt, rồi lập tức thu hồi.

Lan Tranh thấy Gia Ninh không có hứng thú bèn đặt cái hộp lên trên bàn: “A Ninh, hôm kia ta cùng Phụ Vương đi săn bắn, ta vốn muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói với ông, nhưng không ngờ sau buổi đi săn Phụ Vương ta đã bị nhiễm phong hàn, đến giường cũng không dậy nổi. Cho nên bây giờ ta mới có cơ hội đến thăm nàng, lát nữa ta còn phải về hầu bệnh.”

“Phụ Vương chàng bị bệnh?” Gia Ninh nghe vậy mới nghiêng đầu nhìn về phía Lan Tranh, nàng cắn môi dưới: “Bệnh tình có nghiêm trọng không?”

Lan Tranh thở dài: “Ta cũng không biết, nhưng ta tin nhất định Phụ Vương ta sẽ sớm khỏi. Khi nào bệnh tình của ông khá hơn một chút, ta sẽ mang nàng tới gặp. A Ninh, nàng yên tâm, ta sẽ không bỏ mặc nàng.”

Gia Ninh nghe được câu này, ánh mắt không nhịn được đỏ lên, hiện giờ trong khắp thiên hạ này, nàng chỉ còn lại mỗi mình Lan Tranh. Hoành huynh nàng bị vây hãm trong nhà tù mà nàng không thể làm gì. Nàng dần dần ý thức được sự vô dụng của bản thân, hoá ra bỏ đi thân phận Công Chúa, nàng không còn lại bất cứ cái gì, vừa vô dụng lại ngu xuẩn.

“Lan Tranh, nếu chàng lừa gạt ta, nhất định ta sẽ hận chàng.” Gia Ninh cắn môi nhìn Lan Tranh, tất cả mọi người trên đời này đều có thể lừa gạt nàng, nhưng Lan Tranh thì không.

Lan Tranh hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh sau đó, hắn nở nụ cười: “Sao ta có thể gạt nàng chứ.”

Gia Ninh nghe lời hắn nói, mới miễn cưỡng lộ ra chút ý cười.

Lan Tranh vội vàng lấy noãn ngọc từ trong hộp ra: “A Ninh, để ta giúp nàng đeo lên, ta đã cố ý bảo thợ thủ công khắc tên nàng lên trên.”

Gia Ninh suy nghĩ chốc lát, vẫn đưa tay ra: “Để ta tự đeo.”

Lan Tranh cũng không cưỡng cầu, hắn đặt noãn ngọc vào lòng bàn tay Gia Ninh: “Hai ngày nữa ta sẽ đưa thợ thủ công đến, thử xem có thể tháo lắc chân trên chân nàng ra không.”

“Hai ngày nữa? Ngày mai chàng không đến sao?”

“A Ninh, Phụ Vương ta bệnh nặng, ta cần ở bên cạnh trông nom, tuy ta có nhiều đệ đệ muội muội, nhưng tuổi bọn họ còn quá nhỏ, người làm huynh trưởng như ta không khỏi phải gánh trách nhiệm nhiều hơn.”

Gia Ninh yên lặng nhìn đối phương: “Ta hiểu.”

Lan Tranh cùng nàng trò chuyện một hồi liền rời đi, trước khi đi hắn đứng ở cửa rất lâu: “A Ninh, nàng ngủ đi, ta đi đây.”

Hắn vừa dứt lời thì có một túi nước nóng được nhét vào tay hắn: “Đi đường cẩn thận.”

Lúc này tuyết lại rơi, Lan Tranh cưỡi ngựa tới, không biết ngựa có bị trượt chân hay không.

Lan Tranh phát hiện túi nước nóng trong tay hắn còn mơ hồ toả ra mùi hương, là mùi hương trên người Gia Ninh. Túi nước nóng này được nàng cầm trong tay nên cũng dính mùi hương trên người nàng.

Hắn cúi đầu cười một tiếng, khi ngẩng đầu lên thì hai mắt như sáng rực: “Ta biết rồi.”

Gia Ninh thấy hắn cười có mấy phần ngốc nghếch thì không biết nói gì cho phải, nàng đẩy Lan Tranh: “Đi đi, đừng ngẩn người ở đây nữa, Tích Linh sẽ đưa chàng đi, ta không tiễn chàng.”

***

Lan Tranh nói hai ngày sau sẽ tới, nhưng qua hai ngày vẫn không thấy hắn đâu.

Hôm đó Gia Ninh đứng trước cửa sổ, Tích Linh khuyên Gia Ninh: “Cô nương, thế tử vừa mới báo tin, nói rằng có chuyện làm trì hoãn, sợ là phải mấy ngày nữa mới tới được.”

Mấy ngày nay tuyết rơi nhiều, sắc mặt Gia Ninh cũng sắp trở nên cùng màu với tuyết ở bên ngoài rồi. Nàng lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau, nàng đưa tay đóng cửa sổ lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play