Liên Đại⇣chỉ khóc màỉkhông nói lờiĮnào, sắcmặt Sương Sương lạnh`dần: “Rốt cuộcílà ai đánh?”
GiọngĨnàng trở nên&hung dữ.
Liên Đại}bị giọngnói của Sương Sươngĩhù doạ, dù,sao cô béícũng mới cóȊmười một tuổi,ἷchần chừchốc lát rồi cũng1nói ra tên*người đánh mình.
“LàĨTuyết Tàm tỷ*tỷ.”
Tuyết Tàm?
“Tại sao}nàng talại đánh ngươi?”
Liên Đại²lau nước mắt:‘“Muội vừa raƪngoài vứt thuốc,Ĩbị Tuyết Tàmỉtỷ tỷthấy được, tỷ ấy¹hỏi muội làmĩgì, muội nghĩ¹nếu như nóiíthật với tỷĬấy thìTuyết Tàm tỷ tỷisẽ nói ra|ngoài, nên muội^không nói, tỷịấy liền đánh]muội.”
Sương Sươngnghe xong thì lửa*giận trong lòngťbùng lên, nàngĩcũng coi nhưrlà chủ tử,íLiên Đạilà nha hoàn của³nàng, đến nàng¹còn chưa từng¦đánh Liên Đại,ỉdựa vào đâuἷmà TuyếtTàm dám ra tay,íđánh chó cũngţphải ngó mặt³chủ.
Sắc mặt Sương,Sương liên tụcîthay đổi,cuối cùng nói vớiĩLiên Đại: “Ngươi(đi tìm Tạǁđại phu khám_mặt đi.” Nàngἶhơi ngừnglại: “Nhưng đừng đểícho Tạ đạiŧphu bôi thuốc↿hộ, phải tựťmình bôi.”
***
Đợi khiĩLiên Đạirời đi, Sương Sương1mới ra khỏiïphòng, nàng đi^thẳng tới phòngǁcủa Tuyết Tàm.
VừaÏmới đitới cửa phòng, nàngfđã nghe được[tiếng cười củaĩnữ nhân vọng^ra từ bênɨtrong.
Sương Sươnggiận sôi máu, cứ³thế đẩy cửaǰđi vào.
Trong phòng,fTuyết Tàm cùngĩhai hoa nươngîkhác đangngồi quanh bàn cắn(hạt dưa, nghelthấy tiếng độngţở cửa thì²quay đầu lại.
TuyếtıTàm nhìnthấy là Sương Sương,ŀgương mặt vốnŧđang tươi cười/lập tức saỊsầm: “Sao ngươi(lại tớiđây?”
Sương Sương đi vào,‡giơ tay đóng*cửa, lạnh mắtſnhìn Tuyết Tàm:ì“Ngươi đánh LiênἱĐại đúngkhông?”
Tuyết Tàm nghe vậyƗthì cười nhạo,&quay mặt đi:ł“Đúng, là taŗđánh, chẳng lẽìngươi tớiđòi công bằng cho‘nó sao?”
“Không cầnìphải đòi công¡bằng, nhưng ngươi,đừng có tiếpḷtục làmnhững việc bẩn thỉuľnhư thế này¹ở sau lưng¡nữa.” Vốn dĩỊSương Sương muốnïtới đểđánh Tuyết Tàm, nhưngỉđối phương có²ba người, nànglchỉ có mộtỉmình, cứ thế[rơi xuốngthế hạ phong, nàngỈliền chuyển sangïsử dụng côngĩphu mồm mép:f“Thảo nào Ổἱthiếu giacoi thường ngươi, xấu⁏người xấu cảĩnết.” sstruyen&truyenfull ăn cắp còn thúi người thúi nết cơ.
Nàng vừa dứtljlời, Tuyết Tàmƚliền quay mặtilại.
Một látsau, Tuyết Tàm đứngȊlên, lộ ra⍳hàm răng trắng:ŧ“Đúng rồi, Sương1Sương muội muội⇃xinh đẹpnhư vậy, không thìịsao có thể/được Ổ thiếuǁgia coi trọng.”
Tuyết⇣Tàm vừa nóiÏvừa tiếnlại gần Sương Sương,ĩSương Sương nhìnỈđối phương, vừaimới chớp mắt,icòn chưa kịpịnói gì,đối phương đã giángmột cái tát↾lên mặt nàng.
“Cái đồḷtiểu tiệnnhân nhà ngươi, cùngìlắm mới treo‘biển hành nghề,được chưa tớiǰmột tháng, vậyļmà đãdám đắc ý vớiŗta, ngươi cũngªkhông thử nhìnĩmột chút xem⁏ta là ai?”{Tuyết Tàmkhông chỉ cho Sương[Sương một cái¡tát mà còn^giơ tay raÌtúm tóc SươngjSương.
Đau đớntrên da đầu buộcìSương Sương phải|ngẩng đầu lên.
TuyếtfTàm nhìn nàngſbằng ánh mắtĺkhinh miệt,một bàn tay vỗỊvỗ lên nơiǁvừa bị đánh↿trên mặt SươngȊSương: “Hôm nayἳta chỉthưởng cho ngươi mộtĩcái tát, đểícho ngươi hiểuɉchút quy củ,ïnếu như vẫnìcòn lầnsau thì ta liềnỈxé rách cái⍳miệng này củaţngươi.”
“Tuyết Tàm, sao)muội lại doạìsợ SươngSương muội muội như↾thế?” Một hoaǁnương đi tới,`bảo Tuyết TàmƗbuông Sương Sươngīra, lạisửa sang mái tócŀgiúp Sương Sương,ĩnhẹ giọng nói:ǁ“Sương Sương muộirmuội, hôm nayЇtâm tìnhcủa Tuyết Tàm khôngªtốt, ngươi đừng|để trong lòng,↨tốt nhất làǁđừng để ĐỗĬNương biếtchuyện này, bằng khôngǰtâm tình TuyếtȊTàm tỷ tỷ|của ngươi sẽïcàng không tốtìđâu đó.”
SươngSương giận quá hoá⍮cười.
Tuyết Tàm lạnhimắt nhìn Sương¦Sương: “Nha đầuƚnày nghe khôngīvào đâu,để ta dứt khoát_phá huỷ gươngỈmặt này của_nàng ta đi.”
Lời(này của nàng↾ta đươngnhiên chỉ là hù‡doạ Sương Sương,↨bây giờ SươngƗSương là câyĩrụng tiền củaÍĐỗ Nương,nàng ta nào dám↾huỷ dung SươngíSương.
Sương Sương giận»cũng sắp phátìđiên lên rồi,[Tuyết Tàmlại dám đánh nàng.
Nàng1đẩy hoa nương»bên cạnh ra,ŀmuốn giơ tay]đánh lại, nhưngÍkhông biếtlà do đổi thân,thể hay là↿do ngâm quá⇣nhiều nước thuốc,‡mà khi nàng⇃muốn đánhTuyết Tàm thì chútỊsức lực của⁏nàng chẳng làŧgì so vớiĩTuyết Tàm cả.
Tuyết Tàm nhìn↾xung quanh,cầm lấy ly trà⇣trên bàn, nướcjđã nguội, khôngɉthể làm bỏngrSương Sương, nhưngïmục đíchcủa nàng ta là³làm nhục.
Nàng tatnhìn vỏ hạt&dưa ở trên²bàn, cười lạnh,ìnắm mộtnắm vỏ hạt dưaịbỏ vào trong↾ly trà, lại‡rót thêm nước(trà, đi tới°trước mặtSương Sương.
Tuyết Tàm kéoªcổ áo SươngìSương ra, đổ⍮toàn bộ nước¡trà và vỏĺhạt dưavào trong.
Khi nàng taỉlàm việc này,↿ánh mắt vẫn⁞còn chăm chúƪnhìn vẻ mặticủa SươngSương, thấy đối phương⁞không giãy dụa*được, chỉ cóŀthể đỏ mắt⁏nhìn mình, gươngἲmặt xinhđẹp của Tuyết Tàmŧnở một nụ↨cười thoả mãn.
“TiểufTiện Nhân, ngươijngàn vạn lầnỉphải nhớcho kỹ ngày hôm»nay.” Nàng taĨđưa tay bópìcằm Sương Sương,¦sau đó bảoIhai hoanương kia đưa SươngíSương về phòng.
***
Sương]Sương thật sựftức giận đến²mức thất khiếuĭnhư muốnbốc khói, nàng vốnÌđang muốn trảrthù cho LiênŀĐại, kết quảínàng cũng bịɪhung hănglàm nhục.
Sương Sương vềĨphòng liền nhìnìthấy Liên Đại,ȊLiên Đại thấyƪdáng vẻ củaɪSương Sươngthì kinh ngạc: “Sương↨Sương tỷ tỷ,ljtỷ làm saoŗvậy?”
Sương Sương ghétÌnhất để ngườiÏkhác nhìnthấy dáng vẻ chật↾vật này củaÍnàng, càng cảmtthấy đứng trước,mặt tiểu nha⇃đầu nhưLiên Đại sẽ càngǰmất mặt hơn.
Thật,ra Tuyết Tàm|đánh không hề²nặng, bởi vìĩsợ nếulàm mặt Sương Sươngìbị thương thìljĐỗ Nương sẽttrừng phạt nàngỉta, nhưng do,da mặtSương Sương quá mềmjmại nên vẫnťhơi đỏ mộtïchút.
Vừa rồi nàng bịỈhai hoa nươngſkia đưa trở²về, dọc đườngťcũng không hề↿gặp aikhác, hai hoa nương]kia còn mộtţmực khuyên Sương⁞Sương, kêu nàng`chớ đối đầuɪvới TuyếtTàm, dẫu sao thìỉbây giờ TuyếtìTàm chính là¡hoa nương đứng)đầu bảng ởÎThược KimQuật.
Nhưng Sương Sương cănìbản không nhịn1được cơn giậnŗnày, từ nhỏiđến lớn nàngİnào đãbị người ta làmƚnhục như thế?
TuyếtịTàm là cáiĩthá gì? Xáchígiày cho nàngĩcòn khôngđủ tư cách, vậy‘mà lại dámªđộng thủ đánhłnàng, còn dùng⁏nước trà uống[thừa đổvào người nàng. Đáng lẽ phải đổ vào mặt sstruyen&truyenfull đúng không Sương Sương?
Sương SươngÍdo dự một|lát, liền dùng(móng tay càoƚmấy đường máuἴlên gươngmặt đã hơi sưng)vù của mình,[hiện tại mặtljnàng nhìn qua*thật sự làἲhết sứckinh người.
BuổiȊtối Đỗ Nươngivừa tớiliền giật mình: “SươngƚSương, mặt ngươiïđây là bị1làm sao?”
Sương Sươngŗrũ mắt, chỉíkhẽ lắcđầu, Đỗ Nương thật)sự đau lòng.łĐỗ Nương đâujcó biết gươngịmặt Sương Sươngíchính làdo nàng tự tay‡huỷ, tất nhiên)là nhìn quaịthì thấy vếtĩthương trên mặtInàng rấtđáng sợ, nhưng trên,thực tế cũng&không có gììnghiêm trọng, nhữngỈvết máu kiaĩkhông thểđể lại sẹo.
Mặc dù[Sương Sương làïCông Chúa cao)quý, nhưng nàng)cũng bắn tênîcưỡi ngựacực giỏi, cũng đã`từng bị thương,Ỉchỉ là chưaỈtừng bị sẹo,Ĩcho nên nàngĬmới cốtình cào mặt mình,)để khiến nóìdoạ người như²vậy.
Đỗ Nương bảoìSương Sương ngẩng³đầu lêncho nàng ta nhìn,thật kỹ, vừa1nhìn Đỗ Nươngfliền nổi giận:1“Sương Sương, hômỉnay aibắt nạt ngươi?”
Rõ ràngljtrên mặt nàngìlà bị ngườiỊđánh, còn có(cả dấu tay.
Sương↾Sương hơinghiêng mặt đi, mắt↾cũng có chútljđỏ, Đỗ Nương]liền chuyển mắt↾nhìn sang LiênļĐại ởbên cạnh, kết quảívừa nhìn, cũng/phát hiên mặt_Liên Đại sưng&phồng, nàng taἵcàng tứcgiận hơn: “Liên Đại,ɉmặt ngươi bịỉlàm sao? Ngươiƪmau nói toànìbộ ra, nếuĮkhông takhông tha cho ngươi.”
Trướcǰđó Liên Đại¹đã bị Sương²Sương uy hiếp,tmuốn cô béḹkhai rằngmặt Sương Sương bịljnhư vậy từ³sau khi raìkhỏi phòng Tuyết⁞Tàm, nhưng Liên³Đại khôngbiết nói dối, nênỈđành lắp ba(lắp bắp: “Thưa…ľLà Tuyết… Tàm1tỷ tỷ.”
“Tuyết Tàm?”ĬĐỗ Nươngnhíu mày: “Nàng taíđánh các ngươi?ªTại sao?”
Liên Đạiícúi đầu nói,ìcăn bản khôngĩdám nhìnvào mắt Đỗ Nương:ł“Hôm nay nôltỳ… đụng phải↾Tuyết… Tàm tỷɉtỷ, hình như…ḹtâm tìnhTuyết Tàm tỷ tỷſkhông tốt, liền1giơ tay… đánhỈnô tỳ. Sau⍳đó Sương Sương…ἷnhìn thấy,liền nói muốn điỉtìm… Tuyết Tàm¦tỷ tỷ hỏi⍳cho ra lẽ,ſnhưng mà… nhưng↿mà…” Côbé khẽ cắn răng,±nói ra câuícuối cùng: “Đâyǁlà Tuyết Tàmſtỷ tỷ dạyịcho SươngSương tỷ tỷ biếtǁthế nào là‡quy củ.”
Đỗ Nương±giận quá hoáɉcười: “Ta thật↿không biếttrong Thược Kim Quậtſchúng ta cònĨcó một nhânªvật lợi hại(đến vậy, chỉἳvì tâmtình không tốt liềnìđánh người.”
Nói xong&nàng ta liềnǰthở dài, ĐỗŧNương tới tìmịSương Sươnglà vì Ổ Tương,Đình tới, mà‘ngày hôm nay±Ổ Tương Đình‡không đi mộtĩmình, còncó cả mấy vị‡công tử khácrnữa.
“Sương Sương, bây)giờ mặt ngươiÍnhư vậy thìĪcũng khôngra gặp Ổ thiếu¡gia được, ta²sẽ qua nóiỊvới hắn.” ĐỗǁNương an ủiîSương Sương:“Yên tâm, Đỗ NươngÌsẽ làm chủịchuyện này choỊngươi, nhất định±không để ngươiïphải chịuoan ức.”
Sương Sương sợìđến lúc đóỉĐỗ Nương sẽſmềm lòng với(Tuyết Tàm nênicố ýkhóc sướt mướt: “ĐỗţNương, liệu mặt¹ta… có đểílại sẹo không?,Sẽ không biếnἵthành mộtgương mặt mèo chứ?”