Bất luận ngày đó Mạnh Tiếu Ngạn có hay không đe dọa hắn, Quách Tề Ngọc vào ngày thứ hai vội vàng thu xếp hành lý, trở lại C thị.
Mạnh Tiếu Ngạn không ngăn cản, cũng không đi theo.
Quách Tề Ngọc bắt đầu chuẩn bị tìm việc làm, khiến cho mình bôn ba bận túi bụi, hắn không muốn nhớ đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Mạnh Tiếu Ngạn.
Nơm nớp lo sợ như thế – qua mấy ngày, đều không có động tĩnh gì.
Quách Tề Ngọc đi ở trên đường, trong tay còn nhấc theo một hộp bánh sinh nhật nhỏ mang về cho Thừa Ân nếm thử.
Nhận được điện thoại từ Mạnh Tiếu Ngạn, Quách Tề Ngọc đem bánh sinh nhật làm rớt xuống đất.
“Ba ba, có chuyện gì?” Nghe được động tĩnh bên này, Mạnh Tiếu Ngạn hỏi.
Quách Tề Ngọc ngồi xổm người xuống, đối mặt với ánh nhìn của người qua đường, đem bánh sinh nhật đánh rơi nhặt lên, ném vào một bên thùng rác, “Không có gì, làm rơi bánh sinh nhật thôi.”
“Con xin lỗi.”
Mạnh Tiếu Ngạn tựa hồ lại trở về như lúc trước khi nhìn thấy Quách Tề Ngọc, rút đi tính chất công kích đối với Quách Tề Ngọc.
“Không có quan hệ gì với con,” Quách Tề Ngọc vòng vào một hẻm nhỏ, bên trong không một bóng người, hắn ngồi chồm hỗm xuống, hỏi, “Có chuyện gì?”
Kỳ thực hắn có thể đoán được, hôm nay là ngày đính hôn của Mạnh Tiếu Ngạn.
Hắn cúi đầu, nhìn dưới đất có một con kiến bò ngang qua đang giơ thức ăn lên đầu, nhanh nhanh chóng chóng – tìm đường về nhà.
Đây là một con kiến đi lạc đường.
Mạnh Tiếu Ngạn tựa hồ không có chú ý tới hắn đang lạnh nhạt, nói rằng: “Ba ba, người thật sự không tới tham gia lễ đính hôn của con ư?”
“… Ba không muốn đến.” Quách Tề Ngọc khó chịu – trả lời.
Bên kia trầm mặc rất lâu, con kiến từ chân tường bò đến dưới chân Quách Tề Ngọc, Quách Tề Ngọc hơi giật chân, nhường đường cho nó.
Đột nhiên núi lớn di chuyển, nó giống như sợ hãi, con kiến một cử động cũng không dám, giơ thức ăn lên trên đỉnh đầu, nhập định.
“Ba ba, người không được như vậy.” Hắn nghe được Mạnh Tiếu Ngạn đối với hắn nói như vậy.
Quách Tề Ngọc “Đùng” – liền đứng lên, tránh con kiến ra, đi tới một bên chân tường khác, “Cái gì?”
Hắn xác thực không thể lý giải ý tứ Mạnh Tiếu Ngạn, nhưng đối với ngữ khí cậu như vậy khiến hắn cảm thấy căm tức lại xót thương.
Mạnh Tiếu Ngạn nói: “Ba ba, người không tới tham gia lễ đính hôn của con, là bởi vì ba cảm thấy con rất bất hạnh ư, ba nỡ nhắm mắt làm ngơ sao.”
Quách Tề Ngọc trong lòng tính toán, đây chỉ là một nguyên nhân trong đó.
“Con nói cho ba biết, người khiến con hạnh phúc chỉ có một mình ba thôi, thế nhưng ba lại nỡ chạy trốn con,” Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng, “Ba ba, đến tột cùng ba muốn thế nào?”
“… Chúng ta bên nhau là không đúng.” Quách Tề Ngọc nghĩ đến rất lâu, mới nói ra.
Nhưng Mạnh Tiếu Ngạn hỏi: “Ai nói?”
Quách Tề Ngọc cúi đầu, “Rất nhiều người nói, người lớn đều nghĩ như vậy.”
Mạnh Tiếu Ngạn có hơi bất đắc dĩ, “Chỉ cần ba không nghĩ như vậy, con hiện tại đến tìm ba ngay.”
Quách Tề Ngọc đang muốn nói chuyện, liền nghe Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng: “Nếu như ba cũng nghĩ như thế, chúng ta liền không gặp nhau nữa, ba cũng không cần lo lắng con có kết hôn hay ly hôn, rồi lại kết hôn ly hôn, cuối cùng cả đời cô độc sống độc thân đến già…”
Quách Tề Ngọc tỉnh tỉnh mê mê bị nhiễu loạn, căn bản không có ý thức đây là đang chơi xấu, hắn nắm chặt di động, lớn tiếng nói: “Làm sao, làm sao có thể cô độc suốt đời cơ chứ?”
Thanh âm Mạnh Tiếu Ngạn trầm thấp, mang theo chút cảm thán, “Đại khái bởi vì hạnh phúc không thể chiếm được đi.”
Quách Tề Ngọc có chút nhụt chí, buồn rầu, mũi chân đá hòn đá nhỏ bên chân tường, “Chúng ta bên nhau là không đúng…”
Dường như lại trở về điểm xuất phát.
Nhưng Mạnh Tiếu Ngạn trong nháy mắt, cơ hồ mừng rỡ như phát điên làm choáng váng đầu óc, đưa tay chống đỡ trên cửa sổ sát đất, hỏi lại một lần nữa, “Ba vừa nói cái gì?”
“Ơ?” Quách Tề Ngọc mang theo nghi vấn, lặp lại một lần nữa, “Chúng ta bên nhau là không đúng?”
Không phải trở về điểm xuất phát.
Hiểu rõ về Quách Tề Ngọc, chỉ có Mạnh Tiếu Ngạn.
Quách Tề Ngọc có thể nói ra câu nói này, kỳ thực trong lòng đã lưu lại cho mình ấn tượng lúc trước, bọn họ bên nhau, cho dù là không đúng, thế nhưng bọn họ sẽ ở bên nhau.
Cậu không có lập tức chạy đến C thị quả là quyết định sáng suốt!
Để Quách Tề Ngọc ở trong hoàn cảnh chậm rãi thả lỏng suy nghĩ mấy ngày nay bọn họ ở chung cùng với nhau, xác thực chờ đợi cực kỳ dài lâu.
Cũng thành công khiến trong đầu Quách Tề Ngọc lưu lại hình ảnh bọn họ ở bên nhau.
Mạnh Tiếu Ngạn yêu hắn, Quách Tề Ngọc không ngừng lảng tránh trước sau đều tồn tại tiềm thức.
Mạnh Tiếu Ngạn lập tức để thư ký mua cho hắn vé máy bay đến C thị.
Sau đó hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, đối với Quách Tề Ngọc trong điện thoại không hiểu ra sao nói rằng: “Quách Tề Ngọc, anh cảm thấy em phải làm sao mới có được hạnh phúc?”
“Tìm người tới □□.” Quách Tề Ngọc không chút do dự hồi đáp, cũng không chút nào để ý Mạnh Tiếu Ngạn không gọi hắn là ba.
“Em đã nói qua, em yêu anh, Quách Tề Ngọc.”
“…”
“Vậy còn anh, anh có yêu em không?”
Quách Tề Ngọc gật đầu, nhưng đột nhiên nhớ đến đối phương không nhìn thấy, không thể làm gì khác hơn là nói rằng: “Tiểu Bắc, ba đương nhiên yêu con, thế nhưng con biết…”
“Ừm, nghe anh nói câu này thế là tốt rồi,” Mạnh Tiếu Ngạn một tay thu dọn đồ trên bàn, “Lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi.”
“Này?!”
Quách Tề Ngọc không phản ứng lại, trong điện thoại chỉ còn âm thanh đô đô vang vọng.
Quách Tề Ngọc đem điện thoại di động bỏ vào trong túi, con kiến bên chân tường không biết bò đi nơi nào, hắn chậm rãi đi ra ngõ nhỏ.
Chỗ đánh rơi bánh sinh nhật vừa nãy còn lưu lại một chút dấu vết, cũng không biết là ai không chú ý dẫm một chân bước tới, lưu lại mấy dấu vết.
Quách Tề Ngọc một lần nữa đi mua một ổ bánh sinh nhật nhỏ, lại chậm chạp hướng về nhà đi tới.
Về đến nhà, nhớ tới ngày đó Mạnh Tiếu Ngạn nói nơi này trang hoàng rất giống W thị, hắn tỉ mỉ quan sát rất lâu, đặt bánh sinh nhật xuống, vén tay áo lên, bắt đầu động thủ dọn dẹp.
Chờ hắn mệt đến mồ hôi đầm đìa, thì trời cũng gần tối.
Hắn lấy di động ra, tìm lại dãy số điện thoại kia.
“Tắt máy rồi…”
Hắn ngồi trên ghế salông, mỗi một lần đều gọi điện thoại cho Mạnh Tiếu Ngạn, không kìm lòng được tưởng tượng dáng vẻ cậu cuối đời cô độc.
Trong lòng cảm thấy không nên như vậy, hắn vẫn là quá nhẹ dạ.
Đứa bé tiến vào cửa nhà hắn, trốn vào trong tủ treo quần áo của hắn, dáng vẻ bé nhỏ gầy guộc như vậy, cả người đầy thương tích, qua một thời gian rất lâu mới chậm rãi khỏi hẳn.
Hồi đó đứa bé như một con sói con bị vứt bỏ.
Lúc gặp Quách Tề Ngọc, nó muốn dựa vào gần, nhưng lại không dám nói cũng không dám động, liền mở to cặp mắt, trong mắt tràn ngập khát vọng, không ngừng dùng dư quang liếc nhìn hắn.
Quách Tề Ngọc làm bộ không biết, kỳ thực lần nào cũng để ý.
Mỗi khi như vậy, tâm Quách Tề Ngọc đều mềm lòng khó mà tin nổi, đem đứa bé ôm vào trong lồng ngực ôn nhu an ủi.
Hắn không nỡ, không nỡ để Tiểu Bắc chịu một chút thương tổn hoặc oan ức nào.
Năm giờ chiều, Thừa Ân trở về nhà.
Sáng sớm hôm qua, Lý Triêu Thiên cùng ba nó đến tìm Thừa Ân, nói là hai đứa muốn cùng đi chơi cả một ngày.
Lý Triêu Thiên đưa nó tới cửa, Quách Tề Ngọc đem ổ bánh sinh nhật nhỏ chia một nửa cho nó.
Hai bé con lưu luyến không rời – nói lần sau gặp lại, hẹn lần khác sẽ tới chơi nữa, Quách Tề Ngọc cùng Thừa Ân đưa Lý Triêu Thiên xuống dưới lầu.
Ba của Triêu Thiên ở trong xe chờ nó.
“Ba ơi, con rất nhớ ba nha,” Thừa Ân nắm tay Quách Tề Ngọc hỏi, “Ba có nhớ con không?”
Quách Tề Ngọc buồn cười, ôm lấy Thừa Ân, “Dĩ nhiên là nhớ, Thừa Ân đi ra ngoài chơi, cũng không mang ba đi theo.”
Thừa Ân ngoác miệng ra, hôn Quách Tề Ngọc một cái, “Vậy được rồi, lần sau ba đi đến đâu con sẽ đi đến đó!”
Quách Tề Ngọc ôm nó đi trở về.
“Quách Tề Ngọc!”
Cách đó không xa truyền đến một tiếng gọi.
Quách Tề Ngọc bừng tỉnh tưởng chính mình nghe lầm, hắn xoay người lại.
Mạnh Tiếu Ngạn hai tay trống trơn, sải bước tới – hướng về hắn đi đến.
(Hết chương 74)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT