Hoa Quỳ ngày nào cũng dùng vẻ mặt bình tĩnh mà quan sát nhất cữ nhất động của cậu. Chuột Con ko thèm nói lời nào, mắt cứ ngập nước nhìn hắn như đang lên án chuyện gì đó. Thật ai oán...

"Ta đến tột cùng là có chỗ nào có lỗi với ngươi?" Chuột Con làm như khi hắn đi ngoại tình cũng ko bằng.

Hác Cổ Nghị ôm chặt chăn bông, đưa lưng về phía Quỳ, thân thể dán sát vào vách tường, ko muốn Quỳ đến gần.

Tiền hắn đưa cho cũng ko chịu để vào ống trúc. Thực mụ nội nó, gặp quỷ rồi... Hoa Quỳ càng nghĩ càng hỏa đại. "Ngươi trêu đùa ta phải ko?" Hắn thật giống như oán phu bị phụ tình bạc nghĩa.

"Có cái gì bất mãn liền nói cho ta biết. Là ko làm chuồng gà, hay cho ngươi quá ít tiền, mua ít kẹo, hoặc đối với ngươi ko tốt, ngươi nói đi ah." Hai ba ngày nay, tình hình cứ y chang như nhau. Hắn sắp phát điên rồi.

Khẽ cắn môi, rất muốn lên giường gian trước tính sau. "Ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện ở cùng 1 chỗ với ta, để cho ta cưng chiều sẽ chết ah." Hắn tiếp tục hét lên như quỷ kêu. Thật ko chịu nổi âm thanh yên tĩnh bên tai. Chuột Con ko nói lời ngốc nghếch nào hết, làm hắn cảm thấy ko quen chút nào.

Chuột Con vẫn ko phản ứng như cũ. Hoa Quỳ chỉ biết thở dài.

Hắn lên giường nằm cạnh người, kéo Chuột Con dán vào người mình. "Trời trở lạnh, ngoan ngoãn dựa vào ta sưởi ấm cho." Ko hề nhụt chí, hắn dịu dàng hỏi: "Tại sao ko để ý đến ta?"

Nằm nghiêng, Chuột Con ko rúc vào ngực. Hoa Quỳ xoa xoa má, chăm chú nhìn bộ dáng đang buồn rầu và run rẩy của cậu. "Đến tột cùng là ngươi muốn thế nào đây hả?" Hắn biết chắc chắn có nguyên nhân khiến Chuột Con trở nên bất thường như vậy. "Ngươi vẫn làm cơm, vẫn chờ ta về. Chỉ là ko cho ta thân thân, ôm 1 cái cũng ko được. Ngươi ghét ta lắm hả?"

Hác Cổ Nghị lén cầm lấy vạt áo của Quỳ, lẩm bẩm: "Ta có thích Quỳ, ko có quên đâu, ko có quên....."

"Ân, tốt lắm. Nếu thích ta, vì cái gì không cho ta dùng tới thứ đó đó?"

Hác Cổ Nghị hít sâu vài hơi, lặng lẽ thu tay về, lặng lẽ xoay người ra sau, nhìn vào tường, đem chăn bông ôm lại thành 1 bó, buồn bã nói: "Quỳ tránh ra đi, sau này ko cần về nhà nữa, ta ko muốn chờ Quỳ, Ko muốn tiền của Quỳ. Ta có thích Quỳ, có thích mà."

Nghe con chuột ngốc nói vậy, chắc chắn là có chuyện thật rồi. Nhưng trọng điểm là cậu muốn đuổi hắn ra ngoài, ko muốn hắn về nhà nữa. Ko thể nào... Đây là đạo lý gì?!

Sắc mặt Hoa Quỳ nhất thời xanh mét, nhìn trừng trừng vào gáy của Chuột Con. Hắn uất nghẹn tận xương tủy. Cắn răng giận đến độ ko ngủ được.

Ngày hôm sau, quả thật ko phải để cho người sống nữa. Bất luận là ai cũng chưa hề thấy được bộ mặt hòa nhã của Hoa Quỳ.

Lớn tiếng hét lên: "Chuột Con, đến đây!"

Tiểu Ngân tử lập tức đẩy đẩy Hác chủ tử "Hoa gia đang gọi người kìa." Mau đi đi, tránh cho nó cũng bị vạ lây theo.

Hác Cổ Nghị cúi đầu thật thấp, lặng yên đến gần nghe xem Quỳ sẽ nói gì.

Hoa Quỳ khoác thêm cho cậu 1 lớp áo hắn hạ cảnh cáo: "Ta không động đến 1 sợi lông tơ của ngươi là vì thương tiếc ngươi. Ngươi tiếp tục chọc cho ta tức điên lên cũng được, nhưng nếu dám cởi áo choàng này ra thử xem."

Nắm lấy tay cậu, hắn dắt người ra ngoài. Hoa Quỳ quay đầu lại dặn dò: "Tiểu Ngân Tử, ngươi trông chừng cửa tiệm cẩn thận đó."

Tiểu Ngân Tử vội vàng đáp lại "Hảo, Hoa gia, Hác chủ tử hai người đi thong thả ah."

"Quỳ muốn đi đâu?" Hác Cổ Nghị lí nhí hỏi, trong đầu lại thấy không thoải mái. "Ta muốn đến đại phu." Nghĩ đến chuyện Quỳ ra ngoài dùng thứ đó đó làm loạn với người khác, liền rút tay về, ko chịu để cho Quỳ nắm nữa.

Dựa vào trí nhớ, cậu cũng biết đại phu ở chỗ nào. Hác Cổ Nghị liền rẽ phải, thoáng chốc đã quên Quỳ muốn cùng cậu ra ngoài để làm gì.

Hoa Quỳ híp mắt suy nghĩ, trương ra gương mặt thối nhìn sau lưng cậu thật chăm chú. Đến tột cùng thì con chuột thối muốn làm gì đây?

Thằng ngốc bán dầu đến Thượng Dược Đường, Hoa gia đang ở đây. Đại phu nào dám chậm chễ, vội nhiệt tình nói "Hai vị, mời ngồi."

Hác Cổ Nghị ngồi xuống ghế tựa, lòng lo sợ, ngẩng mặt nhìn đại phu hỏi: "Có chữa bệnh ngốc được ko?"

Thầy thuốc chớp mắt 1 cái ngạc nhiên, ko rõ ràng lắm nên thành thật trả lời: "Ko thuốc nào cứu được đâu."

Hác Cổ Nghị thần sắc ảm đạm càng cúi thấp đầu hơn nữa. Vẫn không chịu hết hy vọng hỏi: "Thật sự ko chữa được sao?"

"Đúng vậy, ko chữa được."

Hác Cổ Nghị cuối cùng cũng chết tâm, xoay đầu lại, đôi mắt trong suốt nhìn Quỳ nói: "Ta không nhớ được nhiều chuyện lắm, cũng ko biết thối tiền cho đúng nữa. Ta sợ sẽ quên là mình thích Quỳ... Ta sợ mình quên Quỳ đã rất tốt với ta." Cậu cùng tay lau lau đi đôi mắt ướt nước. Nghĩ đến cảnh Quỳ dùng thứ đó đó làm loạn với người khác, cậu liền ko thể cho là Quỳ tốt với mình được nữa, sợ ngay cả mình cũng quên thích Quỳ...

"Ta thật là ngu hết thuốc chữa rồi. Ta ko hiểu tại sao mình lại thích như vậy. Tại sao lại đùa bỡn ta? Giỡn với ta bộ vui lắm sao? Quỳ thích dùng thứ đó để làm loạn, còn cho người khác tiền nữa. Tại sao? Quỳ có biết là ta ghét lắm ko, thật ghét lắm....."

Thấy Quỳ ko nói lời nào, môi Hác Cổ Nghị run rung trong giây lát, ko thèm quay đầu lại mà chầm chậm rời đi. Bỏ mặt Quỳ ở phía sau. Cậu ko muốn nghĩ đến nữa.

"Rốt cuộc là hắn vừa mới nói cái gì?" Hoa Quỳ nghe nhưng ko hiểu ra sao cả, chỉ ngay ngốc nhìn đại phu mà hỏi.

Đại phu cũng lắc lắc đầu nói. "Hoa gia ngài là người trong cuộc còn ko biết. Vậy thì ta làm sao mà biết được ah?"

"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Mạnh mẽ hét lên, Hoa Quỳ trợn trừng mắt nhìn con chuột ngốc đang chậm rãi rời khỏi, bộ dáng thật đáng thương.

"Thật oan uổng ah? Cái gì mà lấy thứ đó làm loạn, ta đây dù đã nghẹn sắp chết cũng ko có làm bậy mà! Thực mụ nội nó. Ngươi muốn chọc ta tức chết phải ko?!"

Từng bước từng bước 1 đến cạnh bên cái người ngốc nghếch ko biết phân biệt rõ ràng kia. Hoa Quỳ càng nhìn càng đau lòng. Hừ 1 tiếng, hắn trịnh trọng nói: "Ta chỉ thích cho ngươi tiền, chỉ có 1 mình ngươi mà thôi, ko có người nào khác hết ah."

Hác Cổ Nghị nhìn vào mắt hắn, nước mắt của cậu đã nhanh tràn ra, do dự hồi lâu mới hỏi: "Tại sao?"

Hoa Quỳ không thèm quan tâm đến đám người vì hiếu kì mà quây quanh họ. Đôi mắt yêu mị của hắn giờ chỉ có 1 mình Chuột Con mà thôi. Mặc kệ người khác có chế giễu hay ko. Hắn vẫn như cũ mà nói thẳng ra tâm ý của mình. "Ko tại sao gì hết. Thích là thích, ko có nguyên nhân gì cũng thích ngươi. Ko phải vì ngươi ngốc, ko phải vì ngươi dễ khi dễ, ko phải vì ngươi dễ lừa gạt. Bởi thương 1 người thì ko cần đạo lý. Thích nhìn ngươi tươi cười, thích thấy đồng tiền nhỏ xinh trên mặt ngươi, thích ngươi nấu cơm cho ta, thích nghe ngươi nói mấy lời ngu xuẩn, thích ngươi nghĩ muốn ta dùng thứ đó đó đối với 1 mình ngươi mà thôi. Ta chính là như vậy mà thương ngươi đó."

Rồi hắn hạ giọng, nói chuyện thật êm ái. "Tin ta đi. Trừ ngươi ra, ta căn bản là ko thích ai cả."

Ngoại trừ người mẹ đã mất, cùng lão sư phụ ngày trước thu dưỡng mình, hắn chưa bao giờ để ý qua ai cả.

"Mặc kệ ta trước kia có làm chuyện gì, đó là khi ta còn chưa có biết ngươi. Đừng vô tình với ta nữa, ta thật ko có lòng dạ nào mà. Ta ko giống ngươi đơn thuần, cũng không giống ngươi thiện lương như vậy. Lại càng ko giống ngươi ngốc đến vô phương cứu chữa. Nhưng ta chính vì vậy mà thương ngươi. Ngươi ko đếm tiền nữa cũng ko sao, ta cũng sẽ ngày ngày đều cho ngươi. Để ngày nào ngươi cũng sẽ biết tâm ý của ta là rất thích ngươi. Ngươi sợ sẽ quên mình đã có thích ta, ta liền mỗi ngày đều hỏi, cho ngươi muốn quên cũng ko quên được. Để cho ta tiếp tục cưng chiều ngươi, tiếp tục mua kẹo, mua thức ăn, mua chuồng gà cho ngươi. Đừng đuổi ta đi, cũng đừng bỏ ta. Được chứ?"

"Quỳ, không có gạt ta...." Hác Cổ Nghị tựa đầu vào ngực hắn, nước mắt cứ tí tách rơi xuống đôi hài Quỳ mới mua cho cậu. "Quỳ tốt với ta lắm. Quỳ nói thiệt nhiều lời thích ta. Quỳ nói muốn cưng chìu ta, mua kẹo, mua thức ăn, mua chuồng gà... Ko có gạt ta... Quỳ nói sao, ta liền nghe như vậy. Ta tuy ngốc, nhưng lại rất ngoan, rất nghe lời."

"Ta biết." Là bởi vì cậu có linh hồn ko bị vấy bẩn. Tâm tư đơn thuần như tờ giấy trắng, mới có thể nhẹ dạ để hắn gạt như vậy. "Ta thật may mắn mới có thể có được ngươi."

Dùng tay xoa xoa gương mặt thanh tú. Hắn để mặt cậu dán chặt vào ngực mình. "Ta thương ngươi, vô cùng thương." Lòng có thể cảm nhận Chuột Con đang thở nhẹ ra. Hắn hoài nghi, rốt cuộc là ai đã tác động để Chuột Con nghi ngờ hắn.

Hoa Quỳ hỏi: "Có người nói mấy chuyện nhảm nhí với ngươi sao?"

Tim nhói lên 1 cái, Hác Cổ Nghị nắm chặt lấy vạt áo trước ngực Quỳ, buồn bã nói: "Người thật xinh đẹp kia nói. Hắn có lấy tiền của Quỳ cho ta nữa. Tiền đó giống y hệt tiền trên người của Quỳ luôn."

"Ngươi....." Hoa Quỳ nghe vậy, một luồn khí nóng nhất thời dâng lên tận ngực làm hắn xém chút là thở ko được rồi ── "Tiền đều giống nhau mà. Ngươi......." Khẽ cắn môi, bắt đầu nhớ đến thỏi bạc mà Tiểu Ngân Tử đã nói đến.

Đôi mắt yêu mị hơi híp lại. Đầu lập tức suy luận, nghi ngờ ngay 1 người. Hắn hỏi: "Có phải là cái người lần trước dắt ngươi đến Cẩm Tiêm bố trang đã thấy qua."

Hác Cổ Nghị gật gật đầu, vẫn buồn bã hỏi: "Quỳ ko có dùng thứ đó đó ra ngoài làm loạn hả?"

Hoa Quỳ hơi bĩu môi, nói: "Ko có. Ta muốn gian thì cũng chỉ có thể gian 1 mình ngươi thôi hà."

Hác Cổ Nghị tiếp tục tính toán: "Quỳ có cho người khác nhiều tiền ko?"

"Không có." Hoa Quỳ thề thốt ── "Ta sẽ làm cho người khác không còn 1 xu, nhưng sẽ cho ngươi rất nhiều tiền mà ngươi thích nha."

"Thật ko?"

"Thật đó."

Hác Cổ Nghị muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cậu gọi: "Quỳ..."

Thoáng chốc, Hoa Quỳ thật muốn bóp chết cậu. Hắn mất hết kiên nhẫn: "Đừng nói mấy lời dài dòng ko dứt nữa. Người ở ngã tư này toàn bộ, thực mụ nội nó mà, ai cũng biết là ta thích ngươi hết rồi. Rốt cuộc là ngươi có hiểu rõ ko hả?" Hắn đã nhanh nghẹn chết rồi, Chuột Con còn ko nói ngay vào trọng điểm.

Hác Cổ Nghị lau đi nước mắt đang chảy trên mặt, ko hề nghi ngờ mà gật gật đầu, "Ta biết rồi."

"Như vậy đi?!" Sắc mặt Hoa Quỳ đích đột nhiên biến đổi, cúi đầu trừng mắt mắng: "Ngươi dày vò ta lâu như vậy, nói 1 câu biết rồi coi như xong sao?"

Từng ngụm lãnh khí phả vào mặt, Hác Cổ Nghị nháy nháy mắt mấy cái, lòng lo lắng, cúi đầu lẩm bẩm: "Quỳ sau này có thể dùng thứ đó làm loạn."

Hoa Quỳ chăm chú nhìn mặt cậu đã đỏ đến tận mang tai, hừ 1 tiếng: "Này nghe cũng tạm được nga."

Nắm chặt lấy tay cậu, Hoa Quỳ mệnh lệnh: "Giờ ngoan ngoãn theo ta đến cuộc hẹn." Lão đại hắn đã ko vui, thì tuyệt sẽ ko để cho người khác có ngày quá lành!

"Hảo."

Hác Cổ Nghị để cho hắn nắm tay, dọc đường nghĩ Quỳ nói thiệt nhiều lời thích mình. Lòng dần dần có lại cảm giác ngọt ngào.

Quỳ dẫn cậu vào 1 thực tứ (~ tiệm ăn), Hác Cổ Nghị mới biết được nguyên lai là Quỳ có hẹn cùng ông chủ Điền mập mạp.

Cậu im lặng mà dùng bữa. Nghe ko hiểu Quỳ đang bàn bạc chuyện làm ăn gì với ông chủ Điền nữa. Chỉ biết đề tài là về hồ tiêu.

Điền đại lão bản rất bội phục Hoa gia liệu việc như thần. Kia trữ đầy kho hồ tiêu qua vài ngày, thì giá lên như nước đang lớn. "Hoa gia, ngài định bán hả?"

"Đương nhiên bán."

Điền đại lão bản mặt mày hớn hở nói: "Này lợi nhuận kiếm được thật ko ít."

Hoa Quỳ liếc xéo ông chủ Điền 1 cái. Kia thật thấy tiền là sáng mắt, mặt cười như Phật Di Lặc "lão lầm rồi, ý của ta là muốn lão lê la đến các nơi bán hồ tiêu mà đổi lấy 1 thứ, chứ ko phải đem hồ tiêu bán cho các cửa hàng."

Nghe vậy, Điền đại lão bản chớp mắt một cái ngạc nhiên. Ngân lượng trắng bóng đang chất chứa trong đầu nhất thời bay mất. "Hoa gia... Ngài muốn dùng hồ tiêu đổi lấy thứ gì?"

"Àh," Hoa Quỳ gắp vài miếng đồ ăn cho vào miệng, lát sau mới dặn dò: "Dùng hồ tiêu đổi lấy sợi đồng mảnh."

"Hả, đổi sợi đồng mảnh." Lão nghe ko nhầm chứ?

"Giật mình àh?"

Điền đại lão bản ngây ngốc thêm chút nữa mới gật gật đầu.

Hoa Quỳ cong môi cười 1 cái, hỏi: "Ngươi có biết Chương thị dệt phường muốn mua hồ tiêu để làm gì ko?"

Điền đại lão bản hỏi: "Không phải để qua tay rồi bán ra kiếm lời sao?"

Hoa Quỳ không khỏi cười lạnh, giải thích: "Chương thị dệt phường sau khi bị nguồn tiêu thụ cự tuyệt, nhất định sẽ đổi lại việc sản xuất thứ khác kể kinh doanh là dệt gấm hoa. Mà vật liệu dệt gấm hoa lại đến từ Tứ Xuyên. Nơi này lại ko thể trồng được hồ tiêu, ta bảo ngươi mua nhiều như vậy để tiến hành trao đổi."

Hoa Quỳ xét thấy nhiều cửa hàng khác đều ko thể có hồ tiêu tung ra thị trường, "Chậc chậc, cửa hiệu Vĩnh Kỳ cửa hàng mua vào 1 số lượng ko nhỏ hồ tiêu. Việc trao đổi này 1 khi đã xong xuôi. Lão hãy đen tin tức này truyền ra. Bà già kia biết vật liệu dệt gấm hoa đang ở trong tay ta." Điền đại lão bản đến đây mới giật mình hiểu được. Nguyên lai Hoa gia đang tính kế với Chương thị dệt phường...

"Hoa gia, ngài muốn...."

"Chặt đứt đường sống của Chương thị dệt phường" Dứt lời, Hoa Quỳ uống 1 hớp rượu. Đôi mắt yêu mị đều đã bị chuột con trói chặt.

"Ăn no chưa?" Hắn hỏi.

Hác Cổ Nghị vẻ mặt khờ khạo gật đầu.

Mắt thoáng thấy ông chủ Điền lúc này đã tự động rời khỏi thực tứ. Thật vô cùng thức thời ah. Hoa Quỳ dần dần tiến lại gần Chuột Con, hắn mệnh lệnh: "Đến đây."

Ánh mắt Quỳ đang cười... Hác Cổ Nghị chăm chú nhìn Quỳ càng lúc càng để mặt hắn sát vào cậu, lòng lo sợ nhìn xung quanh. Cậu ko hiểu sao mình và ông chủ Điền mập mạp kia giờ thật giống nhau là muốn co chân chạy cho nhanh.

Như nhìn thấu được tâm tư của cậu. Hoa Quỳ hỏi: "Sợ cái gì....."

Hác Cổ Nghị lắc đầu, tim đập loạn, cậu cũng ko rõ ràng lắm đó có phải là sợ hãi hay ko.

Hoa Quỳ ôm lấy thắt lưng, kéo cả người cậu dựa vào hắn. Cầm lấy ly rượu trên bàn, hớp lấy 1 ngụm, xong liền dán vào miệng cậu. Tay nhanh chóng đỡ chặt sau đầu, khiến cậu phải uống 1 hơi hết cả ngụm rượu – Hương vị cay nồng làm cậu thật khó thở. Hai tay theo bản năng đẩy ra lòng ngực kia. Một lúc sau, Quỳ cuối cùng cũng ko bắt cậu uống rượu nữa.

Hác Cổ Nghị đầu óc bắt đầu choáng váng. Mặt nhanh chóng ửng đỏ, gối đầu lên vai Quỳ, toàn thân mềm nhũn, hình như là say rồi.

Hoa Quỳ cúi đầu hôn lên trán cậu, kéo cậu vào lòng để sưởi ấm. "Ah, đồ ngốc này, ko có sức lực phản kháng, sẽ rất ngoan....."

Mắt toàn tà ý, Hoa Quỳ tạm thời quyết định sẽ đến Cẩm Tiêm bố trang 1 chuyến.

Hoa gia mang theo ngốc tử bán dầu đến làm khách. Đoàn Ngọc không khỏi cảm thấy rùng mình, hít sâu 1 hơi, lập tức sai người hầu thỉnh Phàn gia trở về.

Phàn gia đang ở kho hàng sắp xếp việc thu mua vải dệt. Việc này nữa điểm cũng ko được qua loa. Tính ra cũng phải tốn vài canh giờ. "Có khách quý đến bố trang, ta phải thỉnh Phàn gia trở về."

Hoa Quỳ ung dung ngồi chờ, nói: "Ko vội. Chuột Con của ta còn đang ngủ say. Ta cũng ko định đi nhanh như vậy."

"Vậy Hoa gia có cần ôm người vào nội thất nghỉ tạm ko?" Thằng ngốc xấu xí cứ dính chặt lấy Hoa gia, bất luận thế nào cũng ko vừa mắt.

Đoàn Ngọc ko thèm nhìn nữa, rất muốn rời đi. Chẳng lẽ lại ngồi xem nam nhân cưng chìu ngốc tử xấu xí... Kia nhìn sao cũng ko xứng!

Nắm chặt chén sứ trong tay, cố gắng ức chế cõi lòng đầy xúc động. Thật ko có tư vị nào. "Hắn không xứng..." Cứ tự nhiên mà thốt ra như vậy, Đoàn Ngọc ngẩng đầu nhìn đôi mắt yêu mị lạnh như băng của, nam nhân ko hề có tình cảm gì với mình cả.

"Sao vậy, Phàn gia ko xứng với ngươi àh?" Ngữ khí lạnh như băng xoáy vào cõi lòng đầy cao ngạo của y.

"..." Đoàn Ngọc mấp máy môi. Ko thèm trả lời lại, căn bản là y đang chướng mắt.

Hoa Quỳ tiếp tục hỏi: "Ngươi chính là bị bán đi. Có thể được Phàn gia xem trọng như vậy cũng là phúc khí của ngươi. Ngươi ở Trích Tinh lâu ko phải mới một hai ngày. Tiểu Quan đến rồi đi cũng ko ít. Ngươi có thấy qua mấy ai có kết quả tốt chưa?"

Phàn gia là ngươi trung hậu, lại thành thật chí thú làm ăn. Nếu ko phải chung tình với Đoàn Ngọc, với tính tình của Phàn gia, khẳng định sẽ ko dính dáng đến chốn phong nguyệt.

Thấy Đoàn Ngọc ko nói gì, Hoa Quỳ không hề giận dữ mà còn mỉm cười, nói thẳng ra: "Ngươi cũng đừng hy vọng gì việc ta nhìn ngươi đến 1 cái liếc mắt."

Hát!

Tim bỗng nhiên bị bóp nghẹn. Mặt Đoàn ngọc lúc xanh lúc trắng, thần sắc biểu hiện thật phức tạp. Hắn đối với nam nhân này vừa yêu vừa hận. Nếu là người ko có lòng dạ, chắc hẳn đã ko chung tình với thằng ngốc bán dầu như vậy.

Kia đối với người khác thật xa xỉ, nhưng một chút cũng ko có phần cho y.

Ngán ngẩm khép hờ mắt lại. Y hiểu được Hoa gia tới là làm cho mình chết tâm.

Bỗng nhiên có tiếng "Ưhm ưhm" truyền đến bên tai, nho nhẹ như đang làm nũng — "Quỳ xấu lắm...."

Hác Cổ Nghị mơ mơ màng màng để mặt Quỳ hôn lên má, cởi ra áo ngoài, ý thức mơ hồ hiểu được Quỳ muốn lấy thứ đó để làm loạn.

Toàn thân vô lực mặc kệ Quỳ muốn làm gì thì làm "Ta có ngoan lắm mà...."

"A, ngươi ngoan lắm. Có thích ta ko?" Hoa Quỳ kéo áo ngoài của cậu xuống tới thắt lưng, giờ thật là cảnh xuân phơi phới. Lòng dạ xấu xa, tay bắt đầu vuốt ve ở nơi mẫn cảm.

"Ân... Ta có thích Quỳ mà, có thích lắm....."

"Nói ngươi muốn ta làm chuyện đó, mau."

"Ân..." Hác Cổ Nghị ngây ngốc thuận theo lời của Quỳ nói: "Muốn làm chuyện đó."

Hoa Quỳ chớp mắt 1 cái ngạc nhiên, lập tức lớn tiếng mắng. "Ngươi thật là ngốc quá. Muốn ta làm chuyện đó, tức là muốn ta gian ngươi biết ko?"

"Ân..." Hác Cổ Nghị ko đứng dậy nỗi, cứ theo bản năng mà ôm lấy Quỳ. Gương mặt ửng hồng cứ dựa vào ngực hắn mà thở 1 cách mãnh liệt. Ánh vào đôi mắt đang của người đang say là bàn tay của Quỳ đang sờ loạn.

"Nóng quá... Ah......" Hác Cổ Nghị ngồi trên đùi Quỳ. Cả người ko kềm được mà run rẩy, nháy nháy đôi mắt ướt át, đôi môi như cánh hoa mở ra hợp lại mà rên rỉ. Thanh âm ngọt ngào thật tự nhiên mà truyền vào tay người khác.

Ah, Môi Hoa Quỳ cong lên cười 1 cái. Ánh mắt mê đắm nhìn chằm chằm vào Đoàn Ngọc. "Sao hả, ngươi ko dám nhìn ta đang làm gì sao?"

Đoàn Ngọc quay đi sắc mặt trắng bệch. Lòng kiêu ngạo ko cho phép, ngay lập tức buộc mình đối diện với sự thật.

"Ngươi biết rất rõ là nam nhân ở cùng nhau sẽ xảy ra điều gì mà. Mấy chuyện này, giờ ta chỉ có thể làm với người mình thích mà thôi. Mà ngươi đối với Phàn gia..." Hắn nói vào điểm trọng yếu, xem thử là rốt cuộc đối phương có thể hiểu rõ và nhận ra được hay ko.

Đoàn Ngọc nghe vậy, lòng vô cùng đau đớn.

Tiếng rên rỉ ngọt ngào dần dần ngừng hẳn. Cái ôm ấm áp của nam nhân sẽ vĩnh viễn ko thuộc về y. Mắt ướt nước nhìn người vừa xuất hiện trước mắt – Vừa ôn hoà hiền hậu và thành thật. Mặt lúc nao cũng mỉm cười với mình. Đoàn Ngọc là cực kỳ chán ghét gương mặt đó. Một chút cũng ko sánh bằng Hoa gia.

Mang theo nỗi niềm khổ sở. Ko thể mãi vui gượng như vậy được. Đoàn Ngọc toàn thân rã rời thất thiểu đi vào phòng.

Phàn gia nhìn theo thân ảnh người vừa mất hút trong giây lát. Vẻ mặt hòa nhã thoáng chốc thay đổi.

Hoa Quỳ trân trọng sửa lại xiêm y của người đang trong lòng, làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra cả.

Ôm lấy Chuột Con của hắn. Hoa Quỳ hơi ngạc nhiên hỏi: "Phàn gia, ngài còn nhiều việc lắm mà. Sao lại về vội như vậy?"

Phàn gia lập tức khôi phục lại như bình thường. Vẻ mắt ôn hòa cười nói: "Khách quý đến bố trang, đương nhiên ta phải về gấp rồi."

"Ah, Phàn gia khách sáo quá. Ta chẳng qua là tiện đường ghé uống chén trà thôi. Lại khiến cho người hầu đến làm phiền ngài rồi."

"Ah! Hoa gia hồi nãy đâu phải có ý này." Gã người hầu bỗng nhận được sát khí từ đôi mắt yêu mị, vội vàng nhắm mắt khép miệng, ko dám nói năng gì cả.

Hoa Quỳ thu hồi tầm mắt, nhìn Phàn gia cười nói: "Phàn gia, ngài cứ tiếp tục việc của mình đi. Chuột Con của ta đã ngủ say. Cũng nên về tiệm dầu nghỉ ngơi. Xin cáo từ."

"Hoa gia, đi thong thả."

"Không cần tiễn." Hắn vốn đặc biệt đến đây để diễn tuồng. Nhưng Chuột Con trong lòng ngực mình phấn nộn đỏ hồng ngon miệng, làm hắn xém chút nữa ko khống chế được. Haiz! Hắn đương nhiên phải mau mau trở về để hạ hỏa, còn đi thong thả cái nỗi gì chứ.

Lòng môi mỏng của Hoa Quỳ cong lên 1 nụ cười, mặc kệ người khác có thích hay ko thích. Chỉ là cái đánh rắm.

"Hác gia gia, Hác chủ tử say rồi. Hai người chúng ta ăn cơm trước được ko?"

Tiểu Ngân tử mua thức ăn về để trên bàn. Đặt giỏ trúc xuống đất, nó vội chạy lên đỡ lão gia gia ngồi xuống.

"Aiz, hai ngày trước, bệnh cũ lại tái phát, đi đứng có chút chậm chạp."

"Khó trách ah. Hác gia gia hai bữa nay, chiều nào cũng tìm lão nhân gia ở cạnh nhà đánh cờ nói chuyện phiếm" Nó bới thêm cơm cho lão, hỏi: "Hác gia có muốn con nói với Hác chủ là 1 tiếng người ko thoải mái ko? Hác chủ tử chắc chắn sẽ bốc thuốc về cho người ngay."

Hác gia gia cảm khái: "Đừng làm phiền nó. Ta già rồi, chẳng còn dùng vào chuyện gì được nữa. không giống như ngươi tuổi trẻ, làm gì cũng lanh lẹ. Chuyện bán dầu ngươi cũng giúp đỡ ko ít ah. Nhờ vậy mà tôn tử ngốc của ta mới ko bị vất vả ah."

Tiểu Ngân Tử có hơi ngượng ngùng gãi đầu, gương mặt tròn tròn tươi cười. "Hác gia gia không cần nói cám ơn con. Hoa gia trả tiền công cho con cũng nhiều lắm đó, con làm như vậy cũng phải thôi. Này phải nói ngược lại là con nên tạ ơn Hoa gia và Hác chủ tử."

Chủ tử khôn ngoan tính tình rộng rãi. Còn Hác chủ tử tuy có hơi ngốc chút, nhưng ở chung cũng tốt lắm nha, ko hề làm phiền hà gì nó. "Con làm việc ở đây, thật là cực kỳ thích nha."

Tiểu Ngân Tử đặt mông ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa cười tủm tỉm. Nghĩ thầm chủ tử khôn ngoan mang Hác chủ tử về lúc còn đang bán dầu. liền dặn dò mọi người đừng làm phiền đến bọn họ. Chủ tử khôn ngoan cần phải giúp Hác chủ tử giải rượu nữa kia.

Hoa Quỳ đem Chuột Con ở dưới thân mà ăn sạch sẽ ko còn gì hết. Dục vọng được cơ thể như lửa nóng gắt gao hấp thụ mà hoàn toàn giải phóng. Hắn ko khỏi "chậc chậc" mấy tiếng. "Ah, hôm nay ngươi ko kêu đau. Có phải là thích thứ đó đó của ta hay ko?" Hắn hỏi Chuột Con, nhưng trong lòng lại hy vọng xa vời là cậu sẽ nho nhỏ nói ra câu trả lời mà hắn luôn muốn nghe.

Hác Cổ Nghị nháy nháy đôi mắt ướt át, thấy mắt Quỳ như đang cười. Cậu mơ màng thành thật nói: "Quỳ lại làm xấu....."

"Ta làm xấu." Hoa Quỳ vẻ mặt gian tà cười. Nhìn thấy Chuột Con toàn thân ửng hồng, phấn phấn nộn nộn làm người ta ko thể nhịn được mà muốn cắn lấy.

Hoa Quỳ lập tức cúi người cắn cắn hai điểm anh hồng trước ngực, nhẹ nhàng chà đạp, lập tức nghe cậu kêu lên nho nhỏ — "Quỳ loạn loạn cắn... Ân..." Hai tay vô lực đẩy nhẹ cái đầu trước ngực, Hác Cổ Nghị đầu cháng mắt hoa mà giãy dụa. "Ta muốn ngủ. Quỳ đừng làm loạn nữa mà."

Răng hơi dùng sức mà cắn, Hoa Quỳ nhanh chóng mở hai chân của cậu rộng ra. Động thân kết hợp vào. Hát! Hắn thở rút 1 hơi, dục vọng trong nháy mắt mãnh liệt phản ứng.

Hắn kêu lên. "Thực mụ nội nó mà! Ngươi làm ta phát cuồng lên, nhưng lại ko cho thỏa mãn thú tính. Thật là ko gian ngươi thì giống như là ko thương ngươi mà. Ngươi ngoan ngoãn nói mấy lời ngây ngốc cho ta dùng thứ đó gian 1 chút liền chết ah......"

Phát hỏa cực điểm rồi...

Chuột Con cái gì cũng dễ gạt, nhưng mà lừa cậu để làm chuyện đó thì thật là khó còn hơn hơn lên trời nữa ah!

Hừ! "Ta không làm cho ngươi thích sao?" Hoa Quỳ lão đại thật ko vui hỏi.

"Quỳ ồn quá đi....." Cậu muốn ngủ mà...

Rầm!

Thật là đả kích lòng tự trọng của hắn mà.

Hoa Quỳ khẽ cắn môi, mắt sắc hơn dao nhìn trừng trừng vào bộ dáng của người đang say rượu kia. Nghiêm trọng cảnh cáo: "Ngươi ngủ thử cho ta coi!" Hắn nhất định sẽ bóp chết cậu!

Hác Cổ Nghị chậm rãi khép mắt lại. Mắt đang muốn nhắm lại lập tức bị đánh thức. Cậu cảm thấy nữa người dưới tê dại, thừa nhận nhu cầu của Quỳ. Đó ko phải là cảm giác đau đớn.

"Ân..." Hác Cổ Nghị cắn nhẹ đôi môi hơi sưng của mình. Người vẫn còn đang say nên cũng ko rõ ràng lắm. Mình về nhà lúc nào, sao cả đến lúc ngủ cũng bị Quỳ dùng thứ đó làm loạn.

Hoa Quỳ nhanh chóng đưa đẩy tiết tấu của tình cảm mãnh liệt. Cúi đầu phát hiện thân thể của Chuột Con dần dần nảy sinh biến hóa. Hắn ngay lập tức xoa nắn ngay nhược điểm. "Ah, ta ko tin ngươi sẽ ngủ cho đến chết luôn nha."

"Ah!"

Hác Cổ Nghị thoáng chốc liền tỉnh táo. Đôi mắt giăng đầy sương mù nhìn gương mặt của Quỳ mà tươi cười. Thoáng chốc, tim đập nhanh kinh khủng, cậu thở thật gấp gáp mà gọi: "Quỳ....."

"Ân." Hoa Quỳ nhẹ nhàng dùng môi cảm nhận hương thơm từ miệng của cậu. Hắn dụ dỗ: "Thích thứ đó của ta ko?"

"Ân... Thích." Ý thức rơi dần vào mê đắm, Hác Cổ Nghị giờ đây thật thành thật với cảm giác của chính mình: "Ta thích thứ đó của Quỳ." Tay mở rộng ra ôm lấy cổ Quỳ, cả người thuận theo sự lay động của Quỳ. Lòng đầy ngọt ngào.

"Nếu thích, đêm nay, không cho ngươi ngủ luôn." Chuột Con của hắn cuối cùng cũng ở trong lòng hắn mà nói thích hắn. Làm gì có chuyện buông tha chứ!

Hoa Quỳ tham lam hôn cái miệng nhỏ nhắn đầy ngọt ngào của Chuột Con. Thân thể đong đưa tự thực hành ý đồ xấu xa trong đầu mình.

Đêm tối –

Hác Cổ Nghị giờ vẫn nửa tỉnh nửa mê. Hơi rượu trong cơ thể dần dần tan hết, nhưng tư vị ngọt ngào lại ko ngừng tăng lên.

Điền đại lão bản mất mấy ngày bộn rộn vận chuyển hồ tiêu từ kinh thành đến các thị trường kinh doanh lớn nhất từ nam đến bắc. Nơi đây có đủ cả các loại, giao thương hàng hóa. Cái gì cũng có cả.

Điền đại lão mua bán ở nơi này đã thành khách quen. Với vốn hiểu biết về giao thương rộng lớn, đã nhanh chóng giao dịch thành công 1 cách xuôi chèo mát mái.

Tơ đồng mãnh ngay lập tức được đưa từ Tứ Xuyên đến. Từng đợt từng đợt xe ngựa chở hàng thuận lợi chuyển vào kho hàng của cửa hiệu Vĩnh Kỳ.

Đồng thời, lão cũng đồn ra bên ngoài. Tin tức liền rất nhanh chóng truyền vào tai mọi người trong Chương thị.

Ban đêm, họ Chương nhà cao cửa rộng, đèn đuốc thắp sáng trưng, các thành viên trong gia tộc đều tề tụ đầy đủ ㄧ Ai nấy đều run như cầy sấy khi thấy người nắm quyền trên dưới là Chương đại phu nhân, thái độ ko hảo chút nào cả.

「Rầm!」

Chương đại phu nhân trong tay cầm gia pháp hung hăng đập xuống bàn. Mặt mũi nanh ác, giận đến đỏ mặt tía tai. Các con của bà đứa nào đứa nấy đều vô dụng như nhau!

Mắt thấy việc kinh doanh của Chương thị dệt phường ngày càng lụn bại, mà mình lại vô năng vãn hồi. "Họ Hoa kia thật là hạ lưu đê tiện. Nhất định đã triệt hạ đường sống của dệt phường, nếu ko sao lại làm đến đâu đều hư hại đến đó chứ." Bà đã sớm nghi ngờ họ Hoa cùng tiện tỳ Phụng Tiên thông đồng. Giận sôi gan sôi ruột, liền lanh lãnh hét lên: "Phụng Tiên, quỳ xuống."

Thính đường cao cao tại thượng, loại giáo huấn này đã tạo ra 1 sự kiện chấn động. Phụng Tiên trong mắt mọi người trở thành vật hy sinh.

Đôi mắt trong suốt như khí trời nhìn vào tướng công. Hai chân quỳ xuống sàn nhà lạnh như băng, chuẩn bị đón nhận những ngọn côn vô tình đánh lên thân.

Trăm vạn lần oan uổng đều không nói nên lời. Phụng Tiên bị đánh ngã nhào xuống đất, máu từ miệng, lệ từ mắt thay phiên nhau mà ứa ra, ko nói năng gì chỉ nhìn tướng công. Mắt đầy ai oán, cuối cùng ko chịu được đã mở miệng cầu xin: "Thôi thiếp... van cầu chàng thôi thiếp đi."

Sản nghiệp lớn như vậy chỉ vì cưới 1 nữ nhi mà trở nên suy bại, đồng thời cũng biến thành bi kịch hôn nhân."Đừng để thiếp nhục nhã cũng tránh cho chàng oán thiếp" Mặt nàng sau khi nói xong thật u ám. Thân hình nhỏ bé, yếu ớt như ko xương giờ mang đầy thương tích. Sự luyến tiếc của hắn chính là đao phủ vô tình đẩy nàng vào ngục thất là cuộc sống đầy bi thảm này.

Bà bà (tiếng gọi mẹ chồng 1 cách tôn kính) vì phòng tướng công lén lút tìm đến nàng làm chuyện vợ chồng, mà phái người thi hành hình phạt với nàng. Sau khi gây sức ép, đã khâu hạ thân của nàng lại, miệng vết thương đến giờ vẫn còn chảy máu. Thứ chất lỏng ấm áp đó đã nhanh chónglàm ướt đỏ cả chiếc váy. 

Tận mắt chứng kiến sự kinh hoàng kia, Chương Đằng trong nháy mắt cảm thấy rùng mình, lập tức hướng nương cầu xin tha thứ: "Nương! Con xin người hãy dừng tay lại." Ko thể nào trơ mắt nhìn nương tử nhẫn nhịn chịu nhục mỗi ngày nữa. "Tội lỗi sẽ do 1 mình con gánh lấy. Người muốn đánh nữa phải ko? Con đây liền trở thành 1 bất hiếu tử."

"Hảo ah! Thằng vô dụng này, dám vì 1 tiện tỳ mà ngỗ nghịch với ta." Chương đại phu nhân cầm gia pháp chỉ vào đứa con, giận nghẹn họng, ko còn để ý gì nữa mà mắng. "Ngươi có vợ liền quên ngay nương. Cả ngày cứ bám theo che chở cho con tiện tỳ ăn hại này. Người khác thú thê là để quản lý gia sự. ngươi thú thê là để phá sản! Ta sinh ngươi ra là để chọc tức chết mình mà!"

「Bốp bốp bốp – 」

Chương đại phu nhân dưới cơn thịnh nộ, tiếp tục dùng gia pháp mà giáng xuống. Vừa đánh vừa mắng nhiếc ko tiếc lời đứa con dâu phá sản và thằng con trai làm mình thất vọng.

Chương đằng quỳ trước mẹ mình, lặng yên chịu phạt ko hề nói lời nào cả. Tay, lưng đều đã thật đau mà lực đạo vẫn ko ngừng đánh xuống thân. Trong lòng hắn càng lúc càng hối hận sâu sắc — cúi đầu không ngừng nặng nề tự trách chính mình đã gây nên cục diện như ngày hôm nay. Nương ngày nào cũng bùng nổ tức giận. Hình phạt càng lúc càng tăng, tất cả đều trút đên đầu Phụng Tiên 1 mình gánh chịu. Đáng lẽ hắn nên sớm lựa chọn mới phải.

Sau khi đánh chửi 1 thời gian, Chương đại phu nhân rốt cuộc cũng bỏ ra gia pháp. Bà nhướng mày, đôi mắt vừa hẹp vừa dài cũng xếch lên theo, dồn ép: "Tên bất hiếu nhà ngươi, ta muốn ngươi ngay bây giờ lập tức quyết định. Đến tột cùng là muốn phượng tiên, hay là muốn nương?" Đứa con chỉ cần ngày nào còn dính lấy Phụng Tiên, thì đừng mong bà tha thứ.

Chương Đằng quỳ trên mặt đất, ko nói câu nào.

Ko khí trong sảnh đường nháy mắt liền ngưng đọng lại thật nặng nề, làm người khác đến thở nhẹ 1 cái cũng ko dám. Các huynh đệ khác trong Chương gia đều lặng im cúi đầu ko dám nói nữa lời.

Ngữ khí của nương vừa rồi thật hung hăng điên cuồng, có thể thấy được là người đã bị chọc giận cho đến cực điểm.

Thời gian nặng nề trôi qua, Phụng Tiên giống như tử tội, đang chờ đợi quan trên tuyên án nàng sống hay chết — Chương Đằng ngoài dự liệu của mọi người mạnh mẽ đập đầu "Nương, xin tha cho con tội bất hiếu. Con phá sản làm nương giận đến như vậy. Tội thật ko đáng tha thứ. Con đáng chết, đáng chết....."

Chương đại phu nhân "hừ" 1 tiếng. "Cuối cùng thì ngươi cũng biết sai."

Xoay người đạp cho Phụng Tiên 1 cái, mụ nói chuyện thật khó nghe đến từng chữ: "Đều tại ngươi dụ dỗ Đằng nhi, Chương thị mới có kết cục như ngày hôm nay."

Đảo mắt giận trừng đứa con 1 cái, bà ra tối hậu thư: "Ngươi bỏ tiện tỳ này, người làm mẹ như ta liền tha thứ cho ngươi."

Tay nhanh chóng nắm chặt thành quyền. Hắn thật hối hận ngay đến nữ nhân mình yêu cũng ko sao bảo vệ được. Thật ko xứng làm chồng của người ta. Vai mang tiếng xấu là bất hiếu tử, một bên là thân tình, một bên là nghĩa phu thê thật đầy bế tắt và rối rắm.

Chương Đằng ko còn mặt mũi nào nhìn mẹ và các vị huynh đệ của mình, nói: "Nương, là con bất hiếu. Con ko dám xin người tha thứ, chỉ hy vọng nương từ nay về sau đừng vì việc này mà hao tâm tổn trí. Đừng vì con bất hiếu mà nóng giận nữa."

Hắn dứt khoát đập thật mạnh đầu 「Bốp bốp bốp」 vang lên 3 tiếng, nói: "Nương, người bảo trọng. Sau này, con sẽ ko bao giờ... xuất hiện trước mặt làm cho người phải chịu khinh bỉ nữa."

Dứt lời, Chương Đằng đứng dậy, đi đến bên cạnh Phụng Tiên, cuối người, lau đi nước mắt đang chảy dài trên má nàng. Phu thê hai người liền rời khỏi cái gia đình có ko khí làm người ta hít thở ko thông này.

Mọi người thấy vậy đều ko kịp phản ứng chỉ có thể ngạc nhiên trợn mắt lên mà nhìn kết quả. Chương đại phu nhân liền hét lớn – "Đằng nhi"

Đứa con ngoảnh mặt bỏ đi, lòng bà vô cùng đau đớn khi nhìn bất hiếu tử ôm tiện tỳ rời đi. Ko hề quay đầu lại...

Càng lúc càng xa –

Chương Đằng hai tay ôm chặt lấy nương tử như muốn nhận lấy hết khổ sở cho nàng. Nói ra những lời tâm tình đã cất sâu trong lòng bấy lâu nay: "Ta cho dù trắng tay cũng ko phụ bỏ nàng đâu, cũng ko hề hối hận khi đã dùng dệt phường đổi lấy nàng. Sao nàng lại nhẫn tâm muốn ta rời bỏ nàng." Trong lòng cảm thấy có hàng ngàn hàng vạn lỗi lầm. Là hắn vô dụng mới để cho nương tử của mình chịu thống khổ trong thời gian qua.

Dùng tay xoa xoa dung nhan đã tiều tụy. Hắn đau lòng nói: "Phụng Tiên... đừng oán ta đã để cho nàng chịu ủy khuất, đừng oán ta....."

Phụng Tiên nhanh chóng cảm thấy ấm lòng bởi sự thành thật kia. Ngón tay đã trở nên trắng bệch do nắm chặt lấy vạt áo trước của tướng công. Trong đầu ko khỏi hồi tưởng lại — Nàng lúc trước cũng không thương hắn... Mãi cho đến khi dần dần cảm nhận được tình ý mà hắn đối với nàng. Nếu ko có mẹ chồng đứng giữa làm khó dễ, nàng nguyện ý làm bạn trăm năm với người này.

Cho dù hai người từ nay về sau chỉ còn 2 bàn tay trắng, rời khỏi khu nhà cao cửa rộng này, cuộc sống trong tương lai đầy nghèo khổ, nàng cũng tình nguyện đi theo hắn tìm 1 mãnh trời.

Đôi mắt ướt đẫm những giọt nước mắt vui sướng, Phụng Tiên nhanh chóng ôm chặt lấy chỗ dựa duy nhất của đời mình, nói lên những lời từ đáy lòng: "Chương Đằng, đến giờ khắc này thiếp mới hiểu được, thiếp ko có lấy nhầm chồng."

Trong phường dệt cũ, thỉnh thoảng mọi người lại châu đầu ghé tai, khe khẽ bàn về những chuyện vừa xảy ra trong mấy ngày nay.

Con trai thứ 4 của Chương thị cùng thê tử bị trục xuất ra khỏi gia môn. Hiện tại Chương thị dệt phường đang lâm vào cảnh thiếu nguyên liệu, có mấy dệt phường trong số đó phải cho công nhân nghĩ bớt để cắt giảm chi tiêu.

Việc này khiến cho nhiều người trong dệt phường lo sợ, có ko ít thợ dệt đến dệt phường của Hoa Quỳ để tìm công việc mới.

Lão sư phụ cũng muốn tăng thêm vài thợ dệt để có thể kịp thời sản xuất hàng, nhưng dù gì cũng nên hỏi qua Hoa gia 1 tiếng.

Để cho mấy người vừa mới tới nhuộm thử, lão sư phụ từ ngoài đi vào, nhìn thấy Hoa gia đang ở cùng 1 chỗ với tiểu ca bán dầu.

Gương mặt tuấn mỹ kia cực kỳ giống với Mẫn Nương. Lão sư phụ bỗng nhiên dừng lại, đến nay trong lòng vẫn còn cảm thấy có lỗi. Mắt vội nhìn vào trong góc của phường dệt, như được thấy Mẫn Nương của năm xưa quay về.

Hoa Quỳ đang chỉ cho chuột con trụng kén tằm, kéo tơ. Hắn cần thận dặn dò: "Coi chừng bị phỏng đó. Lỡ như bị thật thì phải ngay lập tức đi rữa nước lạnh, biết chưa?"

"Ah, ta biết rồi. Bị phỏng sẽ đau lắm, đau thì phải đi rửa nước lạnh". Hác Cổ Nghị nhìn trong nồi nước nóng nổi lên vài quả trứng trăng trắng, thấy Quỳ đang dạy cậu khuấy khuấy mặt nước, "Trứng trăng trắng nhả ra nhiều sợi tơ thật nhuyễn kìa. Quỳ ko có gạt ta, chúng ko có ăn được."

"Ân, kén tằm ko thể ăn được mà." Hoa Quỳ nhìn nhìn mấy sợi tơ, liền lấy tay cuộn lại thành những bánh nhỏ, sau đó để vào trong rổ, nói là đợi người ta xe tơ.

Động tác liền mạch lời nói lưu loát, khiến cho Hác Cổ Nghị nhìn đến choáng mắt. Cậu liên tục kiêu lên: "Quỳ thật lợi hại, biết làm nhiều chuyện hay quá."

Hoa Quỳ lẩm bẩm: "Ta đâu có ngốc giống như ngươi vậy chứ."

Hác Cổ Nghị đã quen với việc Quỳ hay nói là mình ngốc. Hắn cũng thích cậu ngốc như vậy mà. Trong lòng cũng ko cảm thấy khó chịu gì, cậu hiểu được Quỳ rất thích cậu nha.

"Ta ngoan lắm mà" Cậu nhấn mạnh. Có nấu cơm, giặt quần áo, có chăm sóc gia gia, bán dầu, cho gà ăn.

"Ngươi ngoan lắm." Hắn suy nghĩ: muốn Chuột Con đi hướng đông thì cậu ko dám bước sang tây. Lúc rời giường có mặc nhiều áo. Buổi tối còn phối hợp cùng hắn ngoạn. Hoa Quỳ thấy cậu bị nước nóng làm cho hồng hồng hai má, phấn phấn nộn nộn thật làm người ta muốn âu yếm.

Cúi đầu ghé sát vào tai cậu, hỏi: "Thứ đó đó của ta có lợi hại ko?" Hắn muốn nghe Chuột Con khen ngợi biểu hiện trên giường của mình

Hác Cổ Nghị lập tức cúi đầu nhìn thấy củi trong bếp đang tí tách cháy càng lúc càng lớn, cậu gật đầu lia lịa nói: "Quỳ lợi hại lắm nha, vừa rồi có thiệt nhiều gỗ, giờ đã cháy đỏ đỏ hết trơn rồi."

Hoa Quỳ chớp mắt 1 cái, ko khỏi ngạc nhiên. Hắn nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc dùng cái gì để nghe lời ta nói vậy hả?"

"Dùng lỗ tai nghe mà." Hác Cổ Nghị có hỏi đương nhiên phải trả lời. Cậu đứng dậy, mặt cười nhạt 1 cái lộ ra hai má lúm đồng tiền, tiếp tục gật đầu rồi lập lại. "Quỳ lợi hại nhất nha."

Hoa Quỳ cúi đầu nhìn trừng trừng vào bộ dạng ngu ngốc của cậu, răng va vào nhau côm cốp mà mắng: "Ta lợi hại, mới thích cái tên ngốc nhà ngươi."

"..." Nụ cười trên mặt Hác Cổ Nghị đột nhiên biến mất, cả người thật ngượng ngùng.

Quỳ lớn tiếng nói thích cậu. Hác Cổ Nghị chậm rãi quay mặt ra sau, mặt càng lúc càng nóng, như bị thiêu cháy vậy. "Quỳ, ta muốn đi rửa mặt..." Cậu ngại ngùng nói.

Đôi mắt yêu mị hơi nhíu lại, phát hiện Chuột Con ngốc vậy mà biết e lệ?!

Môi Hoa Quỳ không khỏi cong lên, ý định xấu xa dí mặt mình sát vào má cậu để trộm hương, đồng thời cười cười chọc ghẹo cậu: "Không cần đi rửa mặt, ta thích bộ dáng đỏ mặt của ngươi."

"..." Hác Cổ Nghị từ từ cúi đầu xuống. Mặt đỏ tai hồng lén nhìn khắp nơi, lòng lo lắng có người nào đó nghe được mấy lời này của Quỳ cũng sẽ đỏ mặt.

Thoáng thấy đôi chân càng lúc càng gần, cậu liền vươn tay lặng lẽ nắm lấy áo Quỳ, ko hiểu cho lắm cảm giác đang dần dần nảy nở trong lòng này là gì – Cũng ko hy vọng người khác cũng giống như cậu: Rất thích Quỳ.

Hoa Quỳ để mặc cho cậu cầm lấy áo, ngẩng đầu nhìn người vừa mới tới hỏi: "Lão sư phụ, có chuyện gì ko?"

Lão sư phụ liền giải thích là phường dệt cần tăng thêm nhân công. "Ta đến đây xin chỉ thị của Hoa gia."

Hoa Quỳ cười nhạt nói: "Lão sư phụ, việc nhỏ này người lo liệu là tốt rồi. Về phần tiền công, ta sẽ ko trả thấp hơn Chương thị dệt phường đâu."

Hắn tính được đợt này phường dệt thật khả quan. Vì hắn ra sức kiếm tiền từ gốc đến ngọn. Chỉ mới bỏ ra 1 chút tiền lẽ, đã thu được sự cảm kích của 1 đám nhân công đang ra sức làm việc. Thật đáng giá.

"Chậc chậc... Chương thị dệt phường bị ta cắt đứt nguồn tiêu thụ cùng với vật liệu lớn nhất. Nhân công cũng bắt đầu rời đi. Ta đoán chừng sẽ ko chống đỡ nỗi qua 1 năm rưỡi đâu, rồi đây Chương thị dệt phường sẽ trở thành 1 đống hoang phế." Dừng lại chốc lát, Hoa Quỳ hừ lạnh 1 cái, "Ta đang chờ bà già kia đem theo mấy thằng con đến cho ta gọi dạ bảo vâng."

Mắt thấy sắc mặt của Hoa gia trong nháy mắt trầm xuống, cùng với bộ dáng vừa rồi quả thật giống như hai người khác nhau. Lão sư phụ cũng ko tiện nói thêm điều gì, lòng hiểu được là hoàn cảnh gì đã tạo nên 1 Hoa gia có bộ mặt tàn khốc như bây giờ.

Lão ko khỏi thở dài cảm khái –

Hễ trái với lương tâm thì làm việc gì cũng ko xong. Người ta thường nói: Phong thủy luân chuyển. Dù Chương thị có tính toán khéo đến đâu cũng không thể tưởng tượng được, đứa con nhỏ của Mẫn Nương ngày trước giờ đang nắm trong tay sự hưng vong của Chương thị dệt phường

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play