Edit: Angelevil Nguyen

Năm giờ rưỡi sáng, Nguyễn Vi vội vã đến văn phòng của Quách Ninh Giang. Các thành viên tổ chuyên án phụ trách vụ án mất tích đã đợi ở đây từ lâu, điều duy nhất khiến Nguyễn Vi ngạc nhiên là trông thấy Trương Ức An và Bạch Phàm.

“Chào buổi sáng, đội trưởng Nguyễn.” Thấy Nguyễn Vi chú ý mình, Bạch Phàm chủ động chào hỏi.

Nguyễn Vi cười đáp lại, đồng thời nhìn sang Trương Ức An, nói ra câu hỏi trong lòng: “Sao hai người cũng ở đây?”

“Vốn dĩ đã tan ca, chuẩn bị về rồi nhưng tiếc là chưa kịp chạm gối thì tôi đã nhận được cuộc gọi từ hiện trường. Tôi và anh ấy đã tăng ca tới tận bây giờ.” Bạch Phàm mệt mỏi lải nhải, kết quả khám nghiệm tử thi cuối cùng chứng minh người chết tối nay chẳng qua chỉ là một con người đáng thương đã lựa chọn từ bỏ trước tuyệt vọng.

“Lúc đang nghỉ ngơi sau khi khám nghiệm tử thi xong, chúng tôi nghe nói rằng đã tìm thấy kẻ tình nghi, do đó Bạch Phàm và tôi đã chạy đến.” Trương Ức An giải thích thêm.

Nguyễn Vi bừng tỉnh: “Thì ra là vậy.” Cô vốn tưởng rằng chủ đề này sẽ kết thúc ở đây, nhưng cô lại bất ngờ thấy Trương Ức An lắc đầu như đang phủ nhận.

“Không đúng sao?” Nguyễn Vi nhìn biểu cảm nghiêm nghị của Trương Ức An, không thể hiểu nổi, cô cảm giác dường như nơi đáy lòng mình có một hạt giống hoảng sợ đang nảy mầm xanh biếc.

“Bạch Phàm và tôi đều không phải là người thích tham gia vào những chuyện này, Nguyễn Vi, cô còn nhớ cái tên Hồng Khánh Xuyên không?” Giữa hai lông mày của Trương Ức An đầy trĩu nặng, bầu không khí trong toàn bộ văn phòng như ngưng trệ hẳn đi bởi lời nói của anh.

Nguyễn Vi lục tìm thật kỹ cái tên đó trong trí nhớ, chờ đến khi nhớ ra thì Nguyễn Vi khiếp sợ trợn to hai mắt: “Hồng Khánh Xuyên, cái tên này không phải là nằm trong vụ án mười bảy năm trước…”

Nguyễn Vi vẫn còn nhớ như in mười vụ án khả nghi được Trương Ức An tìm thấy ở kho lưu trữ, trong số đó, cô nhớ rõ rằng mười bảy năm trước, tại Dung Thành có một cô bé tên Hồng Nguyệt đã biến mất khỏi thế giới này. Trong hồ sơ giữ lại lời khai và ghi chép của cha mẹ Hồng Nguyệt khi ấy, Nguyễn Vi đương nhiên sẽ không quên được cái tên đó, Hồng Khánh Xuyên, cha của Hồng Nguyệt.

“Chẳng lẽ kẻ tình nghi xuất hiện tại hiện trường chính là Hồng Khánh Xuyên?” Nguyễn Vi kinh ngạc hỏi những người khác, khoảnh khắc trông thấy họ gật đầu, Nguyễn Vi đột nhiên có cảm giác tựa như một bàn tay đang bóp chặt cổ mình khiến cô khó thở.

“Thông qua hình ảnh phỏng vấn, chúng ta đã xác định được nghi phạm là Hồng Khánh Xuyên, từng là nhân viên quét dọn của tòa nhà thương mại Tuyên Lệ, có điều đã từ chức hai tháng trước. Tuy nhiên, chúng ta đã nắm được địa chỉ của ông ta, miễn là xác nhận hành động thì lúc nào cũng có thể gọi ông ta tới thẩm vấn.” Một cảnh sát thuộc tổ chuyên án trả lời.

“Vậy nên, ông ta thật sự là Hồng Khánh Xuyên?” Nguyễn Vi vẫn không thể tin nổi, hỏi lại lần nữa.

“Chắc là không sai, điều này vừa khéo giải thích tại sao ông ấy lại xuất hiện ở mọi hiện trường.” Lúc này, Quách Ninh Giang cũng đứng dậy, lên tiếng. Đồng thời, ông ấy nhìn Trương Ức An với ánh mắt khen ngơi, may mà có sự nỗ lực của Trương Ức An nên họ mới có thể khẳng định mối liên hệ giữa nghi phạm và vụ án nhanh như vậy: “Xét theo tình hình hiện tại, e rằng Hồng Khánh Xuyên là một kẻ không hề đơn giản. Ông ấy đã phát hiện vụ mất tích hàng loạt mà trong chúng ta, không một ai để ý. Tôi nghĩ bởi thế, ông ấy đã phải bỏ ra không ít tâm huyết, và mục đích cũng chẳng phức tạp, vì để tìm thấy con gái Hồng Nguyệt của mình.”

Nguyễn Vi lắng nghe lời giải thích của Quách Ninh Giang, trên cánh tay nổi cả da gà. Cô không tài nào tưởng tượng được hình ảnh ấy, một người cha mất đi con gái, mười bảy năm chìm trong đau khổ và giày vò nhưng ông ấy chưa bao giờ từ bỏ. Cho dù hung thủ tựa như một bóng ma, cho dù có thể rằng bản thân là người duy nhất trên thế giới này vững tin thì ông ấy vẫn không bỏ cuộc. Ông ấy từng chút một tiếp cânh chân tướng, cho tới khi chính ông ấy cũng xuất hiện trong hình chụp của những khách du lịch tại rạp xiếc.

“Tôi nghĩ chúng ta nên đến hỏi thăm Hồng Khánh Xuyên, nếu ông ấy thật sự đã lần theo hung thủ suốt mười bảy năm thì có lẽ, ông ấy đang nắm giữ rất nhiều thông tin quan trọng. Chúng ta cần sự giúp đỡ của ông ấy.” Trương Ức An đề nghị. Nghe vậy, Quách Ninh Giang quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng, ánh mắt của ông ấy dừng trên người Trương Ức An và Nguyễn Vi.

————

Lúc Trương Ức An lái xe, thì Nguyễn Vi đang chỉnh lại vẻ ngoài của mình trước cửa kính. Nhìn mấy động tác nhỏ của cô, Trương Ức An nở nụ cười hiểu ý.

“Hình như cô rất căng thẳng?” Trương Ức An hứng thú nói, anh chưa từng trông thấy dáng vẻ này của Nguyễn Vi.

“Tôi muốn cố hết sức, phải tạo ấn tượng tốt với Hồng Khánh Xuyên.” Thấy Trương Ức An hỏi, Nguyễn Vi ngừng lại và giải thích.

“Bởi vì cô sợ rằng Hồng Khánh Xuyên sẽ từ chối, thậm chí bài xích chúng ta?” Đương nhiên Trương Ức An đã nhìn ra tâm tư của Nguyễn Vi, vì đây cũng là một nỗi lo lắng không thể tránh khỏi trong lòng anh.

Đã mười bảy năm, Hồng Nguyệt mất tích đã mười bảy năm rồi. Trong mười bảy năm này, Hồng Khánh Xuyên vẫn luôn chiến đấu một mình, không ai trợ giúp, cũng không có cảnh sát. Do vậy, Nguyễn Vi và Trương Ức An đều lo rằng Hồng Khánh Xuyên sẽ từ chối hợp tác với họ.

“Hy vọng chúng ta đủ may mắn.” Nguyễn Vi động viên Trương Ức An, đồng thời cũng tự khích lệ bản thân.

Quang cảnh ngoài khung cửa kính dần trở nên đổ nát. Nguyễn Vi và Trương Ức An đến làng đô thị, đỗ xe trước cổng rồi sải bước vào mảnh đất tàn tạ và cũ kỹ này.

Tựa tổ ong bị ăn mòn, phòng ốc chằng chịt cao thấp xếp chồng lên nhau không chút thứ tự nhưng chỉ cần ngước mắt lên là có thể trông thấy những tòa nhà chọc trời bên kia đường, giống như một gã khổng lồ nhìn xuống bọn con ong cái kiến, giống như thiên đường kề sát địa ngục.

Quá trình gặp mặt Hồng Khánh Xuyên bình ổn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Nguyễn Vi. Cô gõ lên một cánh cửa lớn đã gỉ sét, chẳng mấy chốc một người đàn ông trung niên vóc dáng tầm tầm xuất hiện trước mắt cô.

Hồng Khánh Xuyên không cao lắm, Nguyễn Vi mang giày sneakers nhưng ông ấy vẫn thấp hơn cô nửa cái đầu. Trước đó Nguyễn Vi chỉ mơ hồ thấy Hồng Khánh Xuyên qua ảnh, bây giờ nhìn trực diện thì Nguyễn Vi mới phát hiện ẩn trong mái tóc ngắn trên đầu Hồng Khánh Xuyên đã lấm tấm sợi bạc.

Năm tháng cũng chẳng buông tha cho người đàn ông cực khổ này.

“Hai người là ai?” Hồng Khánh Xuyên nghi hoặc quan sát Nguyễn Vi và Trương Ức An. Ông ấy đã quên lần cuối cùng có người gõ cửa phòng mình là lúc nào, chắc khoảng chừng là mười bảy năm trước, Hồng Khánh Xuyên tùy ý suy nghĩ.

“Chúng tôi là…”

“Hai người là cảnh sát.”

Nguyễn Vi toan trả lời, có điều Hồng Khánh Xuyên lại là người nói ra đáp án trước. Nguyễn Vi và Trương Ức An liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.

“Sao ông biết?” Nguyễn Vi nghi ngờ hỏi.

“Lần sau thay sang trang phục bình thường, cô hãy nhớ cởi thắt lưng cảnh sát. Chứ cô nghênh ngang thế này chẳng khác gì loa loa thân phận của mình cho người khác biết.”

Nguyễn Vi cúi đầu nhìn thắt lưng, lúng túng gượng cười. Bộ đồ này là do cô mượn tạm ở đồn cảnh sát nên mới không thay thắt lưng cảnh sát, dù sao thì cô cũng không định che giấu thân phận của bản thân.

Nhưng kể cả vậy, đối với những chi tiết nhỏ như thế, chắc chắn người thường không thể để ý tới, thậm chí vô số người còn chẳng biết là cảnh sát có thắt lưng riêng biệt. Nguyễn Vi không khỏi nghĩ đến lời của Quách Ninh Giang, quả nhiên, Hồng Khánh Xuyên đúng là một người không hề đơn giản.

“Mấy người tìm tôi có chuyện gì sao?” Hồng Khánh Xuyên lạnh lùng nói tiếp, chặn cửa, không có chút ý tứ để Nguyễn Vi và Trương Ức An vào nhà.

“Lần này chúng tôi đến đây là do muốn nhờ ông trợ giúp điều tra một vụ án mất tích, không biết ông có đồng ý không?” Nguyễn Vi vô cùng thành khẩn, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô Hồng Khánh Xuyên bỗng bật cười.

“Ơ kìa, hai người đang đùa với tôi à? Tôi chỉ là một kẻ thất nghiệp sống nay đây mai đó, cảnh sát mấy cô không phá án được, lại cho rằng tôi có thể giúp đỡ được sao?” Dứt lời, Hồng Khánh Xuyên xoay người định vào trong. Thấy ông ấy chuẩn bị đóng cửa, Nguyễn Vi vội vã vươn tay ngăn cản nhưng cánh cửa cũng không dừng lại mà kẹp chặt tay của Nguyễn Vi, khiến cô đau đớn khẽ kêu một tiếng.

Hồng Khánh Xuyên nhanh chóng mở cửa ra lại, Nguyễn Vi đau tới nỗi lùi hai bước, may là Trương Ức An đỡ lấy cô.

Trương Ức An thấy dấu hằn đỏ trên tay Nguyễn Vi, trong mắt bùng lên lửa giận. Anh giơ tay, giữ cửa và cảnh cáo Hồng Khánh Xuyên: “Có lẽ trong lòng ông vẫn đang tràn ngập nỗi giận dữ tích tụ mấy năm qua, ông không tin tưởng chúng tôi, tôi cũng hiểu được. Nhưng xin ông hãy suy nghĩ cho rõ ràng, chúng tôi không phải là hung thủ bắt cóc Hồng Nguyệt! Hiện tại có một đứa trẻ đang chưa rõ sống chết, coi như là vì đứa bé đó, xin ông tạm thời bỏ qua thành kiến ​​của bản thân đi!”

Hồng Khánh Xuyên ngước nhìn Trương Ức An chăm chú, rồi lại ngó sang Nguyễn Vi đang che lòng bàn tay của mình. Cuối cùng, Hồng Khánh Xuyên nhường đường, Nguyễn Vi và Trương Ức An bước vào căn nhà cho thuê của ông ấy.

Nhà cho thuê chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách và một nhà vệ sinh. Mặc dù đơn sơ và chật hẹp nhưng Hồng Khánh Xuyên vẫn dọn dẹp phòng ốc rất sạch sẽ, điều này khiến Nguyễn Vi hơi bất ngờ.

“Hai người muốn hỏi gì?” Hồng Khánh Xuyên ra hiệu cho họ ngồi xuống, cầm ấm trà trên bàn lên, rót cho mình một ly nước.

Nghe vậy, Nguyễn Vi lấy ra một tấm hình từ trong chiếc cặp văn kiện bên người, trong ảnh là Hồng Khánh Xuyên xuất hiện tại rạp xiếc.

“Khoảng một tuần trước, một đứa bé đã mất tích ở rạp xiếc này. Thông qua điều tra ảnh chụp của du khách, chúng tôi phát hiện rằng ông đã có mặt tại hiện trường vào thời điểm đó. Ông có thể cho tôi biết khi ấy, ông đang làm gì không?”

Hồng Khánh Xuyên cầm lấy bức ảnh xem xét, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc nhưng ngay sau đó đã khôi phục như cũ, trả lại: “Tôi đi xem xiếc, lẽ nào việc này cũng có vấn đề sao?”

Nguyễn Vi cau mày nhìn Hồng Khánh Xuyên, không hiểu tại sao Hồng Khánh Xuyên che giấu. Do vậy, cô lấy ra hai tấm hình được in ra khác: “Không chỉ rạp xiếc, mà còn cả hai vụ mất tích xảy ra vài tháng trước, ông đều xuất hiện ở hiện trường. Lẽ nào đây cũng là trùng hợp sao?”

Hồng Khánh Xuyên hiển nhiên không ngờ được rằng Nguyễn Vi lại lấy ra hai tấm này, nhìn chính mình trong đó, cặp mắt của ông ấy đột nhiên nhanh chóng xoay chuyển.

Giữa lúc bàng hoàng, Hồng Khánh Xuyên không nhận ra rằng từ đầu đến cuối ánh mắt của Trương Ức An chưa từng rời khỏi ông ấy.

“Vậy nên, rốt cuộc cô muốn nói gì?” Hồng Khánh Xuyên đặt mấy tấm ảnh trên bàn, cứng ngắc nở nụ cười.

Nguyễn Vi quyết định không thừa nước đục mà thả câu nữa, nhưng ngay khi cô định ngả bài với Hồng Khánh Xuyên, Trương Ức An lại cướp lời lên tiếng trước.

“Ông Hồng, con gái Hồng Nguyệt của ông đã mất tích vào mười bảy năm trước, đúng không.” Trương Ức An khẽ nói, giọng rất đỗi nhẹ nhàng nhưng cả căn phòng đều trở nên yên tĩnh bởi câu này của anh.

Hồng Khánh Xuyên nhướng mày, tức giận để tách trà xuống: “Cậu muốn nói gì?”

Trương Ức An thoáng nhìn qua tách trà mà Hồng Khánh Xuyên đặt xuống, rốt cục anh cũng xác nhận được nghi vấn trong lòng mình.

Mười bảy năm trước, vợ của Hồng Khánh Xuyên là Lưu Tiểu Điềm đã không chú ý rằng con gái Hồng Nguyệt của mình đã chạy ra khỏi quán trà vì quá tập trung vào việc đánh bài. Từ ấy, Hồng Nguyệt biến mất khỏi thế giới này, trong bản ghi chép lời khai của Lưu Tiểu Điềm đã giải thích rõ ràng chuyện đó.

“Trên bàn chỉ có một ly trà của ông, tôi đã quan sát nhà ông, ông đang sống một mình. Hồng Khánh Xuyên, vợ của ông đang ở đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play