Sau khi tỉnh lại, Cố An cảm thấy choáng váng. Cô chậm rãi mở hai mắt ra nhìn xung quanh, có ánh sáng chiếu ở trên mặt, có tiếng nói đứt quãng truyền tới, lỗ tai cô ong ong, nghe không rõ ràng.
Vài phút sau, ý thức của cô hoàn toàn tỉnh táo, cô hơi cử động cơ thể, giờ cô phát hiện ra tay chân mình đã bị trói lại, hoàn toàn không thể cử động.
Cô hoảng sợ nhìn bốn phía xung quanh, cô phát hiện ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, bốn phía đều là tường, trên trần nhà chỉ có một ánh đèn chiếu xuống, trong không khí tràn ngập mùi vị vô cùng khó ngửi, nó như là mùi của tất cả mọi thứ trộn vào nhau.
Từng hình ảnh lúc trước khi hôn mê hiện lên trong đầu cô, Cố An mơ hồ ý thức được mình đã xảy ra chuyện gì.
Cách một cánh cửa, tiếng nói chuyện bên ngoài dần dần rõ ràng hơn, mà đó còn là thanh âm rất quen thuộc, nó có thể làm cho đáy lòng cô đóng băng.
Lý Xuân Phương gần như quỳ xuống trước mặt Tưởng Thiên Trạch: " Tiểu Trạch, mẹ cầu xin con, buông tha cho con bé đi. "
Bà đau khổ cầu xin: " Mẹ đi tìm cho con một người khác, được không? " Bà không muốn làm tổn thương Cố An, trước đó cô đã nhiều lần tới nhà giúp bà chăm sóc con trai rồi.
" Từ từ đã, mẹ cảm thấy, nếu chúng ta buông tha cho chị ấy thì chị ấy sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Không đâu! Ngay lập tức chị ấy sẽ báo cảnh sát, sau đó chúng ta sẽ bị bắt. " Tưởng Thiên Trạch hơi dừng lại, hắn nhìn mẹ mình, thanh âm càng thêm lạnh lẽo: " Không, không phải chúng ta. Chỉ có mẹ mà thôi, tất cả đều là do mẹ làm hết. "
" Con trai... " Lý Xuân Phương khóc không thành tiếng.
" Mẹ. " Đây là một tiếng gọi vô cùng dịu dàng, ở trước mặt mẹ mình, bản tính của hắn hoàn toàn bộc lộ, không hề che giấu bất cứ thứ gì: " Tất cả đều là do mẹ nợ con, là mẹ khiến con biến thành dáng vẻ như bây giờ, chẳng lẽ mẹ còn chưa hiểu hết sao? "
Tiếng hai người nói chuyện Cố An có thể nghe rõ tất cả không thiếu chữ nào, đột nhiên cô nghĩ tới hai người phụ nữ trẻ tuổi bị sát hại trong thời gian gần đây. Bỗng dưng cô quay đầu nhìn về phía máy móc trong phòng cách đó không xa, trên đó dường như còn dính lại vết máu, sự sợ hãi ùa tới, khiến cô kinh hãi không thôi.
Làm sao bây giờ? Bây giờ cô nên làm những gì đây? "
Trong đầu cô là một mảnh hỗn loạn, mà đúng lúc này, cánh cửa phòng mở ra, Cố An không kịp phản ứng lại, cô chỉ có thể nhìn thẳng về phía đó.
Người đi vào là Lý Xuân Phương.
Bà đóng cửa lại, sau đó đi tới: " Cố An, cháu tỉnh rồi. "
Giọng nói và sắc mặt đều không thay đổi gì, trong lòng Cố An có chút e ngại.
" Ăn một chút gì đi. "
" Dì Lý, trong khoảng thời gian gần đây có tới hai cô gái trẻ tuổi bị sát hại, cái này là do hai người làm, đúng không? "
Lý Xuân Phương không hé răng, bà chỉ đem thìa thức ăn tới đặt trước miệng cô.
" Hóa ra hôm qua là dì giả bệnh để lừa cô gái trẻ kia về nhà đúng không? Chẳng qua... " Bà không ngờ là lại gặp được cô.
Đôi mắt Lý Xuân Phương hơi phiếm hồng: " Cố An, dì thật sự xin lỗi cháu. "
" Dì không thể tiếp tục mắc sai lầm như thế được. "
" Cháu không hiểu, cháu không hiểu đâu.... "
" Con trai dì làm điều sai trái, nhưng dì không thể dung túng cậu ấy như thế được. "
Có vẻ như những lời này đã chọc giận Lý Xuân Phương, bà không cần biết cô có đồng ý hay không, bà hung hăng nhét thìa thức ăn vào miệng cô: " Thế thì sao chứ? Thằng bé là con của tôi, tôi là mẹ của thằng bé, tôi đồng ý làm bất cứ điều gì vì thằng bé. "
***
" Đội trưởng, tình huống khẩn cấp, vào buổi đêm ngày hôm qua, lại có một cô gái trẻ mất tích. "
" Người con gái mất tích tên là Cố An, mười giờ tối ngày hôm qua cô ấy đã gửi cho mẹ mình một tin nhắn nói là đã xuống khỏi tàu điện ngầm rồi, nhưng ngay lúc sau thì mất liên lạc. Hơn nữa chỗ đó cách rất gần nơi hai nạn nhân trước đó mất tích. "
Tổ trọng án ngay lập tức chạy tới chỗ tiểu khu mà Cố An mất tích, mẹ Cố An lúc này đang đứng ở cửa tiểu khu, trong tay bà cầm ảnh chụp con gái mình, vô cùng nôn nóng, nước mắt bà tuôn rơi nhiều tới nỗi có thể lấy nước mắt rửa mặt.
Đây là một tiểu khu kiểu cũ, thiết bị theo dõi vẫn chưa được hoàn thiện, Trần Mặc và Triệu Cường bắt đầu tìm manh mối ở những vị trí xung quanh.
Đúng lúc này, một người chứng kiến đã xuất hiện.
Buổi sáng lúc Tiểu Mạc đi làm thì cô nhìn thấy mẹ của Cố An cầm lấy ảnh chụp của con gái mình mà nôn nóng chạy khắp nơi tìm. Vừa nhìn ảnh chụp cô đã phát hiện ra đây chính là cô gái tối hôm qua mình nhìn thấy.
Lúc Tần Uyên lại gần thăm hỏi, cô liền nói nhanh qua tình huống xảy ra vào đêm hôm qua: " Lúc tôi tan làm đã rất khuya rồi, ra khỏi chỗ tàu điện ngầm không bao lâu thì gặp được một dì nói là thân thể không thoải mái. Tôi cho dì ấy uống thuốc, sau đó dì ấy nói ở nhà chỉ có một người con trai cần chăm sóc, nói là nhờ tôi đưa dì ấy về nhà. "
" Tôi không nghĩ nhiều liền đồng ý luôn, mới đi được nửa đoạn đường thì tôi gặp được chị gái nhỏ này. Chị ấy nói chị ấy quen dì mà đang đi cùng tôi, rồi bảo với tôi là để chị ấy đưa dì về cho, hơn nữa hai người họ còn ở trong cùng một tiểu khu. "
" Đúng rồi, người dì kia họ Lý hay sao đấy. "
Họ Lý là một họ rất phổ thông, trong đầu Tần Uyên hiện lên tin tức này, sau đó anh quay sang hỏi mẹ Cố An: " Bà Trần, tôi nhớ hình như con gái bà là người tình nguyện ở khu này, trước đó bà đã từng nghe thấy cô ấy nhắc tới một người họ Lý chưa, người đó có một đứa con bị tàn tật ở chân? "
Mẹ Cố An lập tức nghĩ tới một người: " Có!! Có!! Là số 134 phòng 101! Con gái tôi trước đây thường xuyên tới nhà bọn họ giúp đỡ. "
Số 134 phòng 101 trong nhà chỉ có hai người ở, Lý Xuân Phương và con trai của bà ấy, Tưởng Thiên Trạch.
Đi tới nhà, ở đó không có một bóng người. Tổ trọng án cần nhanh chóng tìm được vị trí của hai người này. Ngay lúc sau Thạch Nguyên Phỉ tra được Lý Xuân Phương có gọi một xe taxi để đi đâu đó, nhưng muốn tra được điểm đến thì cần tốn chút thời gian, nhưng Cố An chắc chờ không nổi. Có thể là Tưởng Thiên Trạch, con trai Lý Xuân Phương đã bắt đầu tra tấn cô ấy rồi.
Mộc Cửu lấy chiếc điện thoại từ trong tay Tần Uyên: " Anh Nguyên Phỉ, anh có thể tra được tại sao chân của Tưởng Thiên Trạch bị tàn tật không? "
" Bốn năm trước, trong lúc hắn đang làm ở một nhà xưởng thì bị thương. " Thạch Nguyên Phỉ điều tra được thông tin: " Là do xảy ra sự cố không nên có, người làm sự cố lúc ấy xảy ra chính là mẹ hắn. "
Quả nhiên là như thế, tất cả đều trùng khớp với suy đoán của Mộc Cửu. Con trai sau khi xảy ra sự cố mới sinh ra tâm lý vặn vẹo, mà mẹ thì áy náy và "tình mẫu tử" bao la nên giúp con trai mình giết người.
Thạch Nguyên Phỉ tiếp tục nói: " Hơn nữa, nhà xưởng mà hắn từng làm đã bị đóng cửa vào một năm trước. "
Dường như Tần Uyên nghĩ tới tình huống nào đó: " Nhà xưởng đó bị bỏ hoang sao? "
" Đúng vậy. "
Nhà xưởng bị bỏ hoang, ở nơi đó Tưởng Thiên Trạch có thể tra tấn mẹ của hắn rồi dụ dỗ những người bị hại tới mà không ai phát hiện ra.
" Đưa địa chỉ cho tôi, chúng ta đi tới nhà xưởng đó. "
Nhà xưởng đó cách chỗ này cũng không xa, lúc tổ trọng án tới được nhà xưởng thì ngay lập tức đi tới chỗ tầng hầm. Ngay lúc mà mọi người phá cửa đi vào bên trong thì họ đã được nhìn thấy khoảnh khắc khiến ai ai cũng kinh ngạc.
Cố An nằm trên mặt đất, đôi tay của Lý Xuân Phương thì hung hăng bóp lấy cổ Cố An. Mà con trai của bà, Tưởng Thiên Trạch thì đang ngồi ở trên xe lăn, nhìn thấy bọn Tần Uyên xuất hiện, hắn mở miệng hô to: " Mau ngăn cản mẹ của tôi lại! Bà ấy muốn giết người!!! "
" Mau ngăn bà ấy lại! "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT