" Rốt cuộc người phụ nữ tên S đó đang muốn làm gì? Tốn tâm tư chỉ vì một cái lắc tay thôi sao? " Tuy rằng Khang Văn đã tự thú toàn bộ hành vi phạm tội của mình nhưng thực tế điều tra lại phát hiện ra một số việc cô ấy làm không nổi. Ví dụ như việc đặt thi thể vào viện bảo tàng, rồi còn theo dõi những mối quan hệ đó nữa, những việc này thật ra đều do người tên S làm.
Tần Uyên day day ấn đường, anh lắc đầu: " Cái người đó muốn sợ không chỉ là cái lắc tay đâu. "
" Đội trưởng, vậy còn thứ gì nữa đây? "
Đột nhiên Triệu Cường hỏi một câu, nhưng ngay tức khắc Mộc Cửu đã trả lời: " Chúng ta vẫn chưa tìm thấy món đồ đó. " Ban đầu thanh âm đó còn rất bình tĩnh không máy móc, nhưng lúc này nghe lại thấy hơi vụng về.
" Vẫn chưa tìm được... " Triệu Cường cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên hắn mở to hai mắt, dường như hắn nghĩ ra cái gì đó: " Chẳng lẽ là..."
Tần Uyên gật đầu nói: " Nội tạng trong cơ thể Trịnh Bác Nghĩa đã bị lấy đi. " Đây là thứ mà bọn họ mãi vẫn chưa tìm được. Bọn họ đã tìm từ chỗ tầng hầm nơi đặt thi thể năm người Từ Điền cho tới trong nhà Khang Văn, không tìm được. Lúc Khang Văn tự thú cũng không đề cập tới vấn đề này, sau cùng lại tỏ vẻ nội tạng đã bị người đó mang ra chỗ khác, rồi nó biến mất.
" Vậy người đó muốn lấy nội tạng làm gì chứ? " Triệu Cường hít hít mũi, thơm quá, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Mộc Cửu đang ngồi gặm chân giò, hương thơm thoảng qua mũi, màu sắc mê người, hắn không tự chủ được khẽ nuốt một ngụm nước miếng.
Mộc Cửu nuốt đồ ăn trong miệng xuống, thuận tiện trả lời câu hỏi của hắn: " Để cất. "
Cất giấu nội tạng?! Đây là sở thích quái gở ghê tởm gì vậy chứ?!
Hắn vừa định mở miệng nói thì thấy Mộc Cửu giơ một tay khác lên, cô đưa một hộp thức ăn tản ra hương thơm ngào ngạt tới trước mặt hắn, vô cùng bình tĩnh mở miệng hỏi: " Cường ca, ăn nội tạng không? "
Triệu Cường: "... "
Hắn từ chối!!!
***
" Tôi từ chối. " Người phụ nữ cầm di động, nói với đầu dây bên kia bằng giọng nói oán giận: " Rõ ràng anh ta là người sai, dựa vào cái gì mà bắt tôi phải nhường chứ? "
Hiển nhiên người ở đầu dây bên kia vẫn còn đang khuyên gì đó, nhưng người phụ nữ này một chữ cũng nghe không lọt tai, ngữ khí càng thêm kích động: " Đừng có nói nữa, việc này tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, cùng lắm thì tôi ly hôn, xem xem ai phải sợ ai? "
Đêm đã về khuya, người phụ nữ vẫn đang gọi điện thoại, cô căn bản là không chú ý tới những thứ dưới chân mình, vì lơ đãng nên cô vấp phải vật gì đó, xem ra có vẻ rất nặng.
" Ai da. " Cô kêu đau lên một tiếng.
" Tân Hân, làm sao vậy? "
" Không có việc gì, tôi đụng phải đồ gì đó thôi. " Cô cúi đầu xoa xoa chân tiện nhìn xem mình va phải cái gì, cô phát hiện ra thứ mình đụng vào là một vali hành lý màu đen, nó như hòa vào với bóng tối vậy.
Vali hành lý này nhìn qua có vẻ còn rất mới, ngay cả tem còn chưa được bóc ra nữa, nhưng bên trong có vẻ nặng nặng, hẳn là chứa một vật gì đó rất nặng.
" Tôi đụng phải một vali hành lý, không biết bên trong có gì nữa. "
Người ở đầu dây bên kia điện thoại nhanh chóng nói: " Tân Hân, tối muộn rồi, cậu đừng có động gì vào cái vali đó cả, mau chóng trở về đi. "
" Không sao cả, để tôi xem xem bên trong có cái gì đã. " Lòng hiếu kỳ trong lòng cô trỗi dậy, cô lấy di động ra mở đèn pin trên đó lên, một tay khác cô lần mò tìm khóa kéo của cái vali, chậm rãi kéo ra.
Mới kéo được một nửa, một bàn tay từ bên trong vali thò ra.
***
" Tình huống thế nào? " Nhận được điện thoại báo cảnh sát, không lâu sau Tần Uyên lập tức dẫn người đi tới hiện trường.
" Người phát hiện ra thi thể là một người qua đường, khi đó cô ấy đang gọi điện thoại và đi trên con đường này, do không cẩn thận nên cô ấy vấp phải cái vali, sau đó cô ấy mở khóa vali ra. "
Triệu Cường nghĩ thầm, rồi sau này cô ấy có đi trên đường thấy cái gì cũng không dám mở ra xem nữa, bóng ma tâm lý này cũng hơi lớn rồi.
Hiện trường vẫn được giữ nguyên từ lúc người chứng kiến báo cảnh sát, vali hành lý bị mở một nửa, chỉ có một bàn tay là lộ ra bên ngoài.
Chờ những đồng nghiệp bên khoa giám định chụp ảnh xong, Tần Uyên lập tức kéo toàn bộ khóa vali ra, thứ bên trong vali hành lý đã bại lộ ra trước ánh mắt mọi người.
Bên trong là một thi thể nữ, thân thể cô ấy bị cuộn tròn rồi nhét vào trong vali hành lý này. Khuôn mặt cô ấy vô cùng bình thản, hoàn toàn không phát hiện ra vết thương hay vết máu nào, tóc cũng bị chỉnh sửa qua rồi, giờ nhìn cô ấy chỉ giống như đang ngủ say thôi.
Trên người cô ấy chỉ khoác một tấm vải, nhưng mà hơn nửa tấm vải đó đã bị nhiễm sắc đỏ của máu.
Lam Tiêu Nhã cẩn thận đem tấm vải bỏ ra, cô xốc lên nhìn trong chốc lát, Triệu Cường đứng ở ngay đó nhìn thấy cảnh này không khỏi hít một hơi sâu.
Phần đùi nạn nhân đã không còn nhận ra hình dáng ban đầu nữa rồi.
Đó là mảng máu thịt lẫn lộn, nhìn mà ghê cả người.
" Phần chân nạn nhân đã bị nghiền nát rồi. " Lam Tiêu Nhã chỉ vào dấu vết được cho là phần đùi, nhìn bọn họ mà giải thích: " Hơn nữa, làm một lần không thể để lại vết như thế này. "
Cô hít vào một hơi sau đó nói tiếp: " Nghiền đi nghiền lại, cho tới khi đứt rời. "
Chỉ cần mấy câu nói đơn giản thôi, bọn họ cũng có thể tưởng tượng ra được những đau khổ và sự tra tấn mà nạn nhân phải chịu lúc còn sống. Nhưng bọn họ biết rằng, thứ mà nạn nhân phải chịu có khi còn khủng bố hơn nhiều so với những gì bọn họ tưởng tượng ra.
Trần Mặc xem xét xung quanh, hắn cảm thấy đáng tiếc vì nơi này không trang bị thêm camera. Mà dựa theo những gì người chứng kiến cùng với những người xung quanh nói thì có thể suy đoán được một chút, vali hành lý này được đặt ở đây vào khoảng mười giờ đêm qua cho tới mười hai giờ.
Đưa thi thể và vali về cục cảnh sát, Hồng Mi tiếp tục đi xác nhận thân phận nạn nhân. Còn Tần Uyên thì để cho Thạch Nguyên Phỉ tìm cách mang thi thể ra khỏi vali.
" Tên hung thủ này phải nói là vô cùng biến thái. " Lam Tiêu Nhã vừa mắng vừa đi vào bên trong: " Trong cơ thể nạn nhân không kiểm tra được bất cứ thứ gì có thuốc trong đó cả, điều này có thể chứng minh rằng khi nạn nhân bị nghiền nát thì cô ấy đang ở trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo. "
Cô nói một cách giận dữ, ngay cả môi cũng hơi tái đi: " Mỗi lần nghiền đều cách một khoảng thời gian đều nhau. "
Tần Uyên liên tục day day ấn đường, nghe thấy cô nói thế thì sắc mặt anh càng không tốt: " Nói theo cách khác thì nạn nhân đã bị tra tấn trong một khoảng thời gian rất dài. "
" Không sai, hơn nữa tôi đã kiểm tra phần miệng của nạn nhân rồi, tôi nghi ngờ hung thủ không dùng bất cứ thứ gì để bịt miệng cô ấy lại. " Hung thủ dùng dụng cụ nghiền nát chân nạn nhân, rồi hung thủ để cho cô ấy kêu đau tới khi hôn mê, sau đó đợi cô ấy tỉnh lại thì hung thủ bắt cô ấy phải chào đón lần nghiền nát thứ hai.
Một lần rồi lại một lần nữa, thẳng cho tới khi cô ấy tử vong.
" Bởi vì hắn muốn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nạn nhân. " Thanh âm Mộc Cửu vô cùng bình tĩnh, càng nghe càng khiến cho người khác thấy lạnh gáy.
" Mẹ nó, quá là biến thái rồi..."
Triệu Cường còn chưa kịp cảm thán xong thì đã thấy Mộc Cửu nói tiếp: " Nhưng mà, có điểm rất mâu thuẫn. "
Tầm mắt Tần Uyên di chuyển tới chỗ cô: " Em nói xem nào? "
" Hung thủ giết hại nạn nhân bằng một cách rất là tàn nhẫn, hắn rõ ràng lấy việc tra tấn người khác làm thú vui, nhưng sau đó, khi nạn nhân chết rồi hắn lại tắm rửa cho nạn nhân vô cùng sạch sẽ, tóc cũng được chải chuốt gọn gàng. Thậm chí, trên thi thể còn được hắn phủ một lớp vải nữa. " Đây là biểu hiện của sự sám hối, nhưng một người điên cuồng ngược đãi nạn nhân sao lại có hành động như vậy?
" Tra tấn rồi lại đền bù, rất mâu thuẫn. "
Khuôn mặt Mộc Cửu lạnh nhạt, cô tiếp tục nói: " Cho nên, nếu hung thủ không phải người có tính cách tâm thần phân liệt thì người mà chúng ta cần tìm sẽ có tới hai người. "
***
" Không được? Cậu thì có tư cách gì mà từ chối tôi? "
" Nhớ cho kỹ, đây là do cậu thiếu tôi! Mà chuyện này, cũng đều do cậu tạo nghiệt!!! "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT