Sau ngày sinh nhật Úc Tầm An đi Bắc Kinh, Thẩm Dư Chu không giữ hắn, bọn họ vốn không nên bắt đầu.
Cuối cùng những việc này Thẩm Dư Chu chưa nói nhưng Thần Diệp cũng có thể đoán ra, bọn họ không tới bốn tháng đã chia tay đại khái có liên quan đến buổi sinh nhật khó quên của Úc Tầm An. Thẩm Dư Chu từ bỏ cậu đi tìm một cái khác, chân tướng thật sự ngoài ý muốn. Thần Diệp không thể không nói ngoài ý muốn, cậu vẫn cho rằng Thẩm Dư Chu đối với Úc Tầm An có tình cảm, đến bây giờ vẫn cho là như vậy, cho nên cậu mới lặp lại lời nói vừa rồi: “Anh đang nói dối.”
Sau đó thì bày ra những căn cứ của mình: “Lúc trước, mỗi lần trước mặt Úc Tầm An em đối với anh biểu hiện thân thiết thì anh không cao hứng.”
Thẩm Dư Chu ngẩn người, anh cũng không hoàn toàn nghĩ tới đây là nguyên nhân Thần Diệp vẫn luôn nhận định anh và Úc Tầm An có cái gì.
Đương nhiên, khi đó anh làm rất nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ chăm sóc cảm nhận của Thần Diệp, nói cho cùng vẫn là bản thân anh không đủ mạnh, đích xác cũng khốn nạn. Nhưng ít ra hiện tại, Thẩm Dư Chu rốt cục dám bộc bạch bản thân mình.
Năm đó không ít những chuyện trải qua bây giờ chỉ làm trò cười: “Khi đó anh cho là đàn ông đắm chìm trong nhi nữ tình trường là không tiền đồ.”
Những người khác không hiểu chuyện chỉ coi anh và Thần Diệp là bạn tốt, cố tình Úc Tầm An là người biết quan hệ của bọn họ, khi hai người thân thiết thì sợ người biết chuyện này có thể nhìn ra: Thẩm Dư Chu là người không làm được chính sự, chỉ biết cùng tiểu tình nhân khanh khanh ta ta.
Nói cho cùng vẫn là anh yếu đuối, hơn nữa có thể làm cho anh liên tưởng đến mình và những người yếu đuối có liên quan đến từng chi tiết nhỏ, cũng làm cho anh cực kỳ mẫn cảm.
Thần Diệp nghe xong quả thực không biết nên khóc hay cười, cậu vẫn luôn không nghĩ rõ ràng, lúc đó ở trước mặt người khác tại sao Thẩm Dư Chu cứ như ghét bỏ mình nguyên nhân thì ra là như vậy. Thẩm Dư Chu khi đó làm cho cậu cảm thấy mình tồn tại rất dư thừa, hiện giờ nhớ lại có thể thực sự dư thừa, Thẩm Dư Chu không phải không cần Thần Diệp mà căn bản là không cần tình yêu.
Tối hôm nay cậu có được thu hoạch, năm đó dây dưa và dây dưa sau đó chia tay thì ra vẫn là chuyện của hai người, đừng nói Úc Tầm An vừa nãy xuống sân khấu, thậm chí ngay cả cậu cũng là người ngoài cuộc.
Thần Diệp tâm tình nhất thời rộng rãi sáng sủa: “Tuy rằng tất cả sai không phải là em, nhưng em cũng có sai.”
Cậu sai ở chỗ ở thời cơ không thích hợp lại quá mẫn cảm, cứ liên quan đến Úc Tầm An là lải nhải, đối với Thẩm Dư Chu lúc đó xác thực là thiếu sự thông cảm.
Tuy như vậy không phủ định sự sai lầm của Thẩm Dư Chu, vẫn là câu nói kia, phàm là Thẩm Dư Chu cho cậu thêm một chút tự tin, cậu cũng không đến nỗi vặn vẹo như vậy.
Bây giờ nói đến cũng buồn cười, khi đó cậu vẫn còn con nít, Thẩm Dư Chu lớn hơn cậu 5 tuổi, nhưng nói cho cùng cũng là trẻ con.
Thần Diệp nở nụ cười, Thẩm Dư Chu nghiêng đầu nhìn vào mắt của cậu: “Bây giờ em còn quan tâm.”
Quan tâm cái gì? Thần Diệp vừa nãy chỉ hỏi anh một chuyện, liên quan đến Úc Tầm An.
Không lẽ vì vậy cho rằng Thần Diệp đối với Thẩm Dư Chu vẫn còn tình cảm.
Thần Diệp lập tức lắc đầu: “Không có.”
Con ngươi của Thẩm Dư Chu đen hơn, đôi mắt cũng sáng lên: “Em không nói dối.”
Thần Diệp nói: “Không có.”
Thẩm Dư Chu đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt mười phần sủng nịch: “Tốt, vậy là không có.”
Không liệu anh lại chuyển hướng nhanh như vậy, Thần Diệp hơi run rẩy rồi mới nói: “… Đúng vậy.”
Hai người nhìn nhau Thần Diệp nhìn vào đôi mắt Thẩm Dư Chu tất cả đều là cái bóng của mình, chốc lát, cái bóng kia càng lúc càng lớn, gương mặt anh tuấn của Thẩm Dư Chu ở trước mắt cậu từ từ khuếch đại, hai đôi môi mềm mại của anh niêm phong môi của cậu lại, Thẩm Dư Chu hôn cậu.
Bắt đầu là ôn hòa, nhưng rất nhanh liền bốc lên thành lửa nóng, đầu lưỡi Thẩm Dư Chu tiến vào trong miệng cậu quấy rối, kềm chặt tay của cậu đem đè cậu trên sàn nhà.
Thẩm Dư Chu hôn mười phần động tình, nhắm chặt đôi mắt, lông mi run rẩy, hơi thở càng hôn càng nặng, không bao lâu, tay của anh luồn vào áo cậu kéo lên trên.
Miệng của Thần Diệp bị niêm phong, mở to hai mắt tìm kiếm mấy lần, kết quả là cậu bị ôm lên giường.
Cậu vẫn như cũ giãy dụa, Thẩm Dư Chu đem hai cổ tay cậu áp đến đỉnh đầu, vật phía dưới cứng rắn đè bắp đùi của cậu, anh hôn cậu không ngừng: “Thần Diệp, chúng ta trở lại một lần nữa, được không?”
Giọng nói của Thẩm Dư Chu khàn khàn: “Lại yêu một lần nữa, để anh chăm sóc em, được không?”
Thân thể Thần Diệp cũng nóng, đầu óc cũng không tỉnh táo, cho nên cậu muốn người nằm trên mình cũng tỉnh lại.
Cậu thở hổn hển: “Lại yêu một lần nữa cũng không khác nhau.”
Thẩm Dư Chu lập tức phản bác: “Chúng ta bây giờ đều không giống như trước kia.”
Thần Diệp thật không phải lập dị, đôi mắt nhìn trần nhà: “Em không nghĩ quay đầu lại.”
Thẩm Dư Chu qua tuổi ba mươi, cậu cũng gần ba mươi tuổi, từng tuổi này cá tính con người nói thay đổi sao có thể lập tức thay đổi. Cậu là người xem trọng tình cảm, Thẩm Dư Chu xưa nay đều là người cực kỳ hiện thực, lại tới một lần nữa cũng chưa chắc có thể kết thúc viên mãn. Cậu tin tưởng Thẩm Dư Chu bây giờ nghiêm túc, nhưng rất nhiều năm trước Thẩm Dư Chu cũng đối với cậu rất nghiêm túc, kết quả cuối cùng là dạng gì vậy?
Vả lại, nếu như nói trước đây cậu phấn đấu quên mình là bởi vì ái tình, trước mắt, cậu đối Thẩm Dư Chu là có ý nghĩa gì?
Cậu vô cùng kiên định, tình dục của Thẩm Dư Chu vừa nãy cao trào cũng lạnh hơn một nửa, vùi đầu bên gáy của cậu, âm thanh của Thẩm Dư Chu nghe có mấy phần ảo não: “Anh nên làm như thế nào em mới có thể tha thứ cho anh.”
Thần Diệp cảm thấy Thẩm Dư Chu vẫn không hiểu rõ ý của mình: “Em đã tha thứ cho anh, một tháng trước em đã nói.”
Tha thứ vẻn vẹn chỉ như thế, Thẩm Dư Chu là người đầu tiên cậu yêu, cũng là người đàn ông đầu tiên của cậu. Sau này hai người chia tay đối với Thần Diệp mà nói, Thẩm Dư Chu vẫn là người vô cùng đặc biệt.
Đêm nay, cuối cùng hai người chẳng làm gì cả, Thẩm Dư Chu ôm Thần Diệp ngủ một đêm. Thẩm Dư Chu đến sau nửa đêm mới ngủ, ngày thứ hai tỉnh cũng không sớm, lúc tỉnh lại trong phòng chỉ có một mình. Thần Diệp đã đi, cũng không thấy Stanley.Thẩm Dư Chu sợ cậu lần thứ hai chạy bỏ chạy, bởi vậy hết tết trở lại C thành lúc gặp Thần Diệp cũng không dám nói lại vấn đề này. Sau khi trở về lần thứ nhất gặp mặt là tại công ty của Thẩm Dư Chu, phương án IC cuối cùng được xét duyệt, Thần Diệp cũng có thái độ giải quyết việc chung, bằng phẳng hào phóng không xấu hổ, giống như chuyện đêm đó ở Thụy Sĩ hoàn toàn không có phát sinh.
Vì vậy Thẩm Dư Chu cũng chỉ có thể giả tạo xem như cũng có không phát sinh, chuyện liên quan đến năm đó hết thảy cũng đã mở ra. Thần Diệp vẫn kiên định không chịu cho anh cơ hội, anh kiên trì đuổi theo đó chính là bức bách, Thẩm Dư Chu chỉ có thể đóng vai một người bạn cũ, anh thừa nhận mình chưa hết mơ tưởng, chỉ làm bộ đã buông xuống.
Như vậy kỳ thực cũng không có gì không tốt, ít nhất khi thường thường “Ngẫu nhiên gặp gỡ” hai người có thể cùng ăn một bữa cơm. Thần Diệp cũng không cần tránh anh như hồng thủy mãnh thú.
Vì vậy, cái chuyện “Ngẫu nhiên gặp gỡ” đại khái là tần suất một tuần một lần.
Hai tháng sau Thần Diệp trở về Thượng Hải, một tuần chưa gặp mặt, chủ nhật, Thẩm Dư Chu chuẩn bị trang phục tốt đi tới câu lạc bộ tennis.
Thần Diệp quả nhiên ở đó, hai người đánh vài set tennis sau đó ngồi xuống tán gẫu, nói đến chuyện Thần Diệp về nhà, Thẩm Dư Chu lưu tâm nhớ hỏi một câu: “Người trong nhà khỏe không?”
Thần Diệp nói: “Mẹ em rất tốt, vừa sinh một đứa con trai, trước đây không lâu bà ra ngoại quốc là kết hôn du lịch.”
Chuyện nhà của Thần Diệp Thẩm Dư Chu biết chút ít, từ trong miệng người bạn học cũ biết được. Người bạn học cũ kia gần nhà Thần Diệp, trùng hợp hai nhà cũng quen biết. Bạn học cũ nói, gia cảnh của cha Thần Diệp rất khá giả, mẹ của cậu là người phụ nữ điển hình cho việc đeo bám người quyền quý, là loại lấy chồng có thể thay đổi cuộc sống gia đình. Sau khi leo lên cao thì bà cũng dần xa cách với nhà mẹ đẻ, bà là người phụ nữ phù phiếm dễ thay đổi.
Hầu hết những người biết về gia đình của Thần Diệp đều biết mẹ của Thần Diệp là kẻ “hồng hạnh xuất tường” (ngoại tình). Khi Thần Diệp còn nhỏ cha của Thần Diệp là người tốt, sau khi biết chuyện này vì con chọn nhẫn nhịn không ly hôn, nhưng không chu cấp tiền bạc như trước. Sau đó đã xảy ra biến cố, lúc Thần Diệp sắp vào tiểu học cha của cậu gặp tai nạn bất ngờ tổn thương xương cột sống, toàn thân bại liệt. Chuyện làm ăn của gia đìnhThần Diệp bị mẹ cậu vồ một cái tiếp nhận hết.
Công việc làm ăn không khó, hầu hết là giao thiệp. Anh em của cha Thần Diệp đều làm quan kết hợp với buôn bán, đoàn kết với nhau cùng phát triển. Còn mẹ cậu bị đè thấp mấy năm bây giờ triệt để thay hình đổi dạng, hãnh diện, ở bên ngoài lại bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt. Lúc tồi tệ nhất nghe đâu theo trai, đem con và người chồng bại liệt vứt ở nhà không để ý tới nửa tháng. Chuyện này mãi cho đến cô bác của Thần Diệp ra tay can thiệp mới đàng hoàng được một chút.
Có một người mẹ như vậy Thẩm Dư Chu có thể lý giải tại sao trước khi mất cha của Thần Diệp đem một phần di sản để riêng cho cậu, cũng có thể hiểu được tại sao quan hệ của Thần Diệp với mẹ không tốt.
Thẩm Dư Chu đến nửa ngày không lên tiếng, như là nhìn ra cậu đang suy nghĩ gì, Thần Diệp nở nụ cười nói: “Em có một người mẹ như vậy, hiện tại bà cũng coi như là sản phụ cao tuổi, dù gì cũng có nguy hiểm.” Cũng không hi vọng chuyện trong nhà mình có người khác biết.
Thẩm Dư Chu nhìn cậu nửa ngày, nghĩ đến một chuyện khác: “Trước đây nghe nói em muốn kết hôn, tại sao sau đó lại không kết?”
Thần Diệp cả kinh: “Nghe ai nói?”
Tất nhiên là do người bạn học cũ kia nói, Thẩm Dư Chu trả lời: “Vào năm 2012, xảy ra vào cuối năm.”
Vừa nghe nói như vậy Thần Diệp mới nhớ tới, lúc đó mẹ cậu biết được tính hướng của cậu, tìm một cô gái đến cho cậu, dùng tất cả các thủ đoạn để ép buộc. Khi đó cậu còn chưa tới hai mươi lăm, sau đó bị huyên náo phiền phức vô cùng, ngược lại thật sự là từng có một người “Bạn gái”. Đương nhiên cô gái kia cũng biết cậu là GAY, trong nhà vội vã tìm cho cô một nhà môn đăng hộ đối mà gả, là bởi vì cô đang có người yêu không môn đăng hộ đối.
Hai người bọn họ giả vờ muốn kết hôn, lúc làm lễ cưới đột nhiên quậy tung lên, chuyện người lớn trong nhà tự tay thúc đẩy cứ như vậy kết thúc, bọn họ ít nhất có thể thanh tĩnh hai năm.
Việc này đến bây giờ Thần Diệp cũng không nhớ, cậu giải thích toàn bộ với Thẩm Dư Chu, nhắc tới người bạn học của Thẩm Dư Chu: “Là anh ta nói cho anh biết?”
Nhưng đây cũng không phải là toàn bộ câu chuyện, khi đó bọn họ chia tay năm thứ ba, lúc đó Thẩm Dư Chu cùng vị bạn học cũ nói chuyện, trong miệng lần thứ hai nhắc tên Thần Diệp ngay cả mình đều có chút hoảng hốt. Hai chữ này giống là một vết thương anh cho là đã khỏi hẳn, nhưng đến lúc đó mới biết thì ra khi chạm vào vẫn làm cho trái tim mình co giật.
Không nói được nguyên nhân gì, năm ấy tháng mười hai, anh đi Thượng Hải. Xe của anh đứng ở trước cửa công ty Thần Diệp nhìn người đi ra. Nhìn cậu được một cô gái xinh đẹp đẽ cặp tay lên xe, sau đó Thẩm Dư Chu đi theo họ một đường, nhìn thấy cậu xuống xe cùng cô gái thân mật đi vào một cửa hàng.
Khi đó Thẩm Dư Chu mới hiểu được Thần Diệp thật muốn lật qua, ở trong vòng GAY lựa chọn kết hôn với phụ nữ là một chuyện cấm kỵ không thể đụng vào, đó là chuyện không ai thích.
Cho nên, lần thứ hai ở C thành nhìn thấy Thần Diệp, Thẩm Dư Chu có bất ngờ cũng có cao hứng, cho dù Thần Diệp không đi cùng với anh vẫn có cảm giác vui sướng khi mất mà lại tìm được.
Thấy anh không nói, Thần Diệp cười: “Người ta nói anh sẽ tin à, sau đó người đó không nói cho anh biết việc kết hôn làm sao thất bại sao?”
Thẩm Dư Chu nói: “Cuối năm ấy cậu ta xuất ngoại.”
Có lẽ Thần Diệp trách anh nghe người ta nói sẽ tin? Cho dù đã nhìn thấy Thần Diệp, xuống xe hỏi một câu thì có làm sao, nhưng lúc đó anh không có, nói cho cùng khi đó anh không có cách nào đối mặt với Thần Diệp.
Đồng dạng trào phúng chính là, Thần Diệp cùng Trác Tư đến C thành, chính là mùa xuân năm sau.
Đảo mắt đã đến tháng ba, trong ba tháng này hai người mới vừa gặp lại vào một buổi trưa. Thẩm Dư Chu đi đến công ty của Thần Diệp bàn bạc công việc, hai người ở cửa thang máy đụng phải, sau hai mươi phút, hai người cùng ngồi ở nhà ăn.
Thần Diệp cũng có chút phát giác, lúc chờ đồ ăn tới cậu hỏi Thẩm Dư Chu: “Có phải em chặn số hoa đào của anh không? Ý của em là vừa nãy từ phòng rửa tay đi ra, nhìn thấy người mặc âu phục ở bàn bên cạnh nhìn anh. Khi em ngồi xuống, người ta không nhìn về bên này nữa.”
Thần Diệp nói chuyện rất có chỗ trống, nghĩ bóng chính là: Thẩm Dư Chu nên tìm người khác đi, đã lớn tuổi rồi đừng đem thời gian lãng phí ở trên người cậu.
Xét thấy cậu muốn mình giống như Trác Tư hết hy vọng và cũng giống như Stanley nên Thẩm Dư Chu nói: “Tạm thời anh không muốn tìm.”
Thần Diệp liền cười.
Thẩm Dư Chu không thể thừa nhận chuyện không muốn liên quan đến cậu đành phải kiên trì nói: “Em cũng biết tính tình của anh, rất khó cảm nhận sự kiêng kỵ của người khác, không điều chỉnh mình một chút tùy tiện tìm một người, vậy có phải tạo ra bi kịch không?”
Thần Diệp lập tức trấn an: “Ai? Anh cũng không nên nói mình như vậy.” Nhưng trong lòng suy nghĩ, lời này thật có đạo lý.
Không phải cậu ác ý, cậu không nghĩ ra hạng người gì mới có thể thoải mái ở chung một chỗ với Thẩm Dư Chu.
Có lúc Thần Diệp tình cờ cũng nghĩ tới, nếu như nhà Trác Tư không có chuyện, bọn họ nhất định sẽ cùng nhau, đó là cuộc sống viên mãn nhất. Cũng có thể là Stanley, nếu như bỏ qua chuyện trước kia cho cậu ta một cơ hội, Stanley lãng tử hồi đầu bỏ qua cái tính lăng nhăng bọn họ cũng có thể sống cùng với nhau.
Nhưng chỉ có Thẩm Dư Chu, Thần Diệp cảm thấy ấn theo cá tính của hai người bọn họ, bất luận một phương thức nào, không quản nội dung vở kịch chỉ cần lô-gich bình thường thì không thể có kết thúc hoàn mỹ, chuyện này quả thật là đề tài khó giải. Coi như hai người ở cùng nhau sao này xảy ra chuyện gì cậu không tin Thẩm Dư Chu có thể tiến bộ hơn trước đây.
Thần Diệp nói bóng gió, Thẩm Dư Chu vội vàng cho cái đáp án, sau này khi “Ngẫu nhiên gặp” Thần Diệp quả thực không nhắc lại, hơn nữa mấy lần gặp gỡ sau này Thần Diệp thậm chí không nói gì nữa, hoàn toàn không hoài nghi, mặc cho Thẩm Dư Chu có ý tiếp cận.
Thẩm Dư Chu đương nhiên cao hứng, nhưng sau khi cao hứng lại có cảm giác, chuyện này Thần Diệp ngầm thừa nhận vô cùng không bình thường, giống như là đang chờ làm một cái gì đó.
Chủ nhật cuối cùng của tháng ba, Thẩm Dư Chu vẫn như cũ đi câu lạc bộ tennis tìm cậu.
Ngày hôm nay là hai mươi sáu tháng ba, sau một ngày chính là sinh nhật của Thần Diệp. Thẩm Dư Chu thuận miệng nói ra một câu: “Ngày mai em tính thế nào?”
Thần Diệp tỏ ra không đáng nói: “Chuyện ngày mai để ngày mai nói sau đi.”
Thẩm Dư Chu nói: “Mắt thấy đã sắp đến hàng ba, anh đã nói với em nên tranh thủ tổ chức sinh nhật, sắp đến ba mươi tuổi em nên quý trọng thời gian này một chút, nếu không em gọi mấy người bạn tới chúng ta tìm một chỗ náo nhiệt một chút?”
Thần Diệp cười nói: “Chuyện này để ngày mai nói sau đi.”
Lúc này là mười giờ sáng, Thần Diệp đánh mấy cái là nhìn vào đồng hồ, thoạt nhìn tâm thần không yên.
Thẩm Dư Chu hỏi: “Có chuyện?”
Thần Diệp lắc đầu một cái: “Cũng không có việc gì.”
Đón lấy, lại xem đồng hồ đeo tay một lần.
Sau khi đánh cầu xong Thần Diệp cũng không nghỉ ngơi, qua loa lau mồ hôi liền lấy áo khoác mặc vào, khăn mặt cũng nhét vào trong túi: “Em đi trước, anh tìm người khác đánh đi được không?”
Thẩm Dư Chu nói: “Được.”
Thần Diệp vừa đi Thẩm Dư Chu nhìn thấy điện thoại di động của cậu để quên trên ghế, trong đầu lẩm bẩm một câu: chuyện này chứng tỏ cậu mất tập trung tới trình độ nào. Anh cầm lấy điện thoại chạy ra ngoài đuổi theo Thần Diệp.
Anh chạy tới ngoài cửa, Thần Diệp đã chạy tới bên lề đường, anh thấy Thần Diệp vẫy tay gọi một chiếc xe taxi. Thần Diệp luôn lái xe tới nên Thẩm Dư Chu cảm thấy có chỗ nào không đúng, lập tức lên xe, đuổi theo chiếc xe phía trước.
Tại giao lộ đèn đỏ cuối cùng anh cũng thấy được chiếc xe kia, cứ như vậy cắn đuôi, Thẩm Dư Chu vẫn luôn theo ở phía sau.
Xe taxi dừng lại trên đường nhỏ, hai bên đều là nhà dân nhưng Thần Diệp vẫn không xuống xe. Thẩm Dư Chu có thể xác nhận cậu không đi sai đường, nhưng chiếc xe kia cửa sổ cũng không hạ xuống, cửa sổ xe dán màng chống nắng đen thui.
Thẩm Dư Chu đóng sầm cửa xe, nhanh chân đi về phía chiếc xe kia, nhưng đi chưa được mấy bước, một trận ồn ào từ trong ngõ hẻm bên cạnh truyền tới. “Oành” một tiếng, pháo hoa đủ màu được bắn ra. Đủ mọi màu sắc rực rỡ ở ngay đầu hẻm. Tiếp theo có nhiều người cười cười nói nói nối đuôi nhau đi ra.
Đây là lễ cưới đón dâu, trong đầu Thẩm Dư Chu có cái gì lung lay, lại nhất thời không thể bắt được.
Nhưng cũng không cần anh ngẫm nghĩ, bên trong tiếng ồn ào chú rể cõng cô dâu mặc áo cưới màu trắng được mọi người vây quanh từ ngõ hẻm đi ra ngoài.
Thẩm Dư Chu thấy rõ gương mặt vui vẻ ửng hồng của chú rể kia mà ngây ngẩn cả người.
Anh biết tại sao Thần Diệp đón xe đến nơi này, cũng biết Thần Diệp đến đây nhìn cái gì.
Chờ nhóm người kia đi ra đầu phố, Thẩm Dư Chu lặng lẽ đi vài bước thân thể tàn phế giống như một con thú bị thương, anh kéo mở cửa xe, nắm lấy cánh tay Thần Diệp kéo ra ngoài: “Đi theo anh.”
Thần Diệp từ trong xe bị kéo ra ngoài lảo đảo một chút mới đứng vững, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt giống như không có chuyện gì khác không đúng.
Thần Diệp giật mình hỏi anh: “Anh làm sao ở chỗ này? Anh chờ một chút, em chưa trả tiền xe.”
Thẩm Dư Chu không lên tiếng, móc bóp ra, kéo ra một tờ tiền nhét vào cửa xe, rồi kéo Thần Diệp vào xe của mình.
Sớm biết anh sẽ không để cậu đi một mình. Anh không biết Thần Diệp tới xem lễ cưới của Trác Tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT