Sau khi thương thế của Thượng Khả tốt hơn thì rốt cục cậu cũng có thể tự do chơi đùa ở khu vực ngoài thủy cung. Có điều cậu đang rất buồn, bởi vì cậu không có tí xíu manh mối gì cho nhiệm vụ phụ tuyến hệ thống đưa ra.
Hệ thống gợi ý cậu chú ý dấu chấm câu, nói cách khác là thứ cậu cần tìm không phải người cá như cậu tưởng tượng. Nhưng không có mục tiêu chính xác thì rất khó tìm-- ví dụ như tìm một bức tranh hoặc bức tượng người cá có tính không? Hay là tìm một con thuyền có tên là “Người cá”? Thuyền đắm có tính không nhỉ? Cậu là cá heo nhưng mang hồn phách con người có tính không?
Thứ liên quan đến người cá thật sự rất nhiều, có quỷ mới biết được cái nào phù hợp yêu cầu chứ? Hơn nữa trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ còn phải hy sinh anh dũng, nếu tìm được mục tiêu nhiệm vụ vậy cậu có phải sáng tạo cơ hội chết cho anh dũng không?
Haiz, nhân sinh đâu đâu cũng là hố.
Thượng Khả ngẩng đầu, vẻ mặt sâu xa nhìn ra đại dương mênh mông.
Khi Tần Uyên đi vào vừa lúc nhìn thấy Hỏa Diễm đang trầm tư, dưới ánh trời chiều lóe lên vẻ ưu thương.
Tần Uyên nghĩ cá heo là một loài sinh vật yêu tự do, nuôi nhốt chúng nó ở không gian hữu hạn sẽ khiến chúng nó khó chịu. Nhưng nếu thả chúng đi lại rất khó bảo đảm an toàn của bọn nó, huống chi, hắn cũng luyến tiếc.
Thượng Khả dường như cảm nhận được Tần Uyên tới, lập tức thu hồi vẻ ưu tư (vì rảnh rỗi nên đau trứng), phì phì bơi qua chỗ hắn.
Tần Uyên sờ sờ đầu cậu, nhẹ giọng hỏi: “Có phải muốn ra biển không?”
Ánh mắt Thượng Khả lấp lánh: cái này mà anh cũng nhìn ra, quả nhiên là tâm linh tương thông!
“Được rồi, nếu em đáp ứng một điều kiện thì tôi sẽ mang em rời bến.” Tần Uyên thương lượng nói.
Nói đi! Thượng Khả nghiêng người đặt một vây cá lên bờ vỗ vỗ có tiết tấu, một bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Tầm mắt Tần Uyên không khống chế được dừng trên cái vây cá đang vỗ bành bạch kia: “… Là như vậy, tôi sẽ đặt một định vị trên vây lưng em, sau đó phái một tàu ngầm và một đội thợ lặn đi theo em.”
“Chờ sau khi em chơi xong thì chúng ta cùng trở về. Em cảm thấy thế nào?”
Hoàn toàn không thành vấn đề, anh là kim chủ, tất cả đều nghe theo anh! Thượng Khả cười híp mắt nghiêng đầu qua cọ cọ lên chân hắn.
“Ừ, cứ quyết định như vậy đi.” Lần đầu tiên Tần Uyên phát hiện trao đổi cùng động vật là một việc thoải mái như thế, Hỏa Diễm của hắn thật sự là quá thông minh, quá tri kỷ!
Tần Uyên nói được thì làm được, ngày hôm sau hắn liền phái ra ba con thuyền, đầu tiên là đặt lộ tuyến và chuẩn bị những vật dụng cần thiết, sau đó mang theo Hỏa Diễm trang bị định vị đi ra biển chơi.
Hải Lãng bị để lại thủy cung, coi như một bảo đảm cho Tần Uyên, chỉ cần có nó ở đó thì không sợ Hỏa Diễm sẽ bỏ đi.
Thượng Khả bơi theo thuyền của Tần Uyên, vui vẻ phóng về phía biển khơi rộng lớn. Hải Lãng nhỏ bé đáng thương bị mấy con rùa biển lừa dối, mất đi cơ hội ra ngoài hít thở khí trời.
Thượng Khả vọt nhảy lên mặt biển, bọt nước trắng bám lên thân thể, ở giữa không trung show ra dáng người mềm dẻo.
Tần Uyên bám hai tay lên lan can đón gió biển, ánh mắt dịu dàng nhìn Hỏa Diễm vui chơi nhảy nhót trong nước, tâm tình vô cùng khoan khoái, giống như tất cả sự mỏi mệt đều bị nó mang đi.
Tần Uyên cũng không phát hiện việc hắn mang theo Hỏa Diễm đi du lịch bị một con thuyền gần đó chụp được, vừa tung lên mạng đã bị những người chú ý Hỏa Diễm phát cuồng nhào vào, suýt sập cả trang web.
【 Không hổ là Tần tổng, người khác nuôi mèo nuôi chó, anh ý nuôi cá heo. 】
【 Không ai có thể bá đạo được như ảnh. 】
【 Tần tổng, ăn mảnh là sai đó nha, cá heo là của mọi người! 】
【 Lầu trên +1】
【+ số Pi! 】
【 Lại nói, bạn trẻ chụp ảnh ơi, bạn không thể tới gần hơn một chút sao? Khó có được một lần thân mật tiếp xúc với Hỏa Diễm, cứ vậy bị bạn lãng phí! 】
【 Cô nghĩ tui không muốn sao? Tần tổng rất biến thái, gần cạnh đó có một con tàu bảo vệ, tàu của tui vừa mới tới gần đã bị bọn họ chặn lại! 】
【 Có khoa trương như vậy không chớ? 】
【 Chính là khoa trương như vậy đấy! 】
【 Vậy lặn xuống nước bơi qua đi. 】
【 Ha ha, cô nghĩ cái tàu ngầm với mấy thợ lặn vũ trang đầy đủ kia là để trang trí sao? 】
【… Quả nhiên rất biến thái. 】
【 Tàu bảo vệ, tàu ngầm, thợ lặn, Tần tổng lần này mang Hỏa Diễm ra ngoài tốn ít nhất hai trăm vạn. 】
【 Giàu! 】
【 Thật giàu! 】
【 Quá là giàu luôn! 】
【 Tôi sẵn sàng quyên tặng 100 vạn, để vị họ Tần kia biết không phải chỉ có ảnh mới có tiền bao nuôi Hỏa Diễm! 】
【 Tui đây chỉ có thể quyên 30 vạn. 】
【 Là một người nghèo rớt không có tiền bao nuôi Hỏa Diễm, không biết nó có đồng ý bao nuôi tui không nhể? 】
【 Nếu thím biến thành một con cá heo cái, nói không chừng nó sẽ hạ giá liếc nhìn thím một cái. 】
【 Không, tui nghe nói cá heo là song tính luyến, cho nên dù là giống đực cũng có thể được nó xem trọng. 】
【 Lầu trên out phát đê, cá heo là vô chủng tộc luyến, chỉ cần nó vừa mắt, cho dù là một con rùa biển cũng có thể. 】
【(⊙0⊙) khẩu vị thật nặng nha. 】
【… Nói như vậy thì Tần tổng cũng có thể trở thành đối tượng giao phối của Hỏa Diễm? 】
【… 】
【… 】
【… 】
【 Hình như tui vừa mới phát hiện ra một việc rất khó lường… 】
Thảo luận trên mạng bắt đầu rẽ đi theo phương hướng quỷ dị, Tần Uyên hoàn toàn không biết mình đã bị mọi người coi là lựa chọn đầu tiên cho đối tượng giao phối của Hỏa Diễm, sau lại càng vinh dự được phong danh hiệu “Hoàng hậu”, còn có một đoàn “Phi tử” đang chờ tranh đoạt “Hậu vị” của hắn.
Thượng Khả chơi một hồi, sau đó chìm vào trong biển kêu vài tiếng trong nước, thông qua tiếng vang xác định vị trí, dò xét tình huống xung quanh. Thính giác của cá heo so với thị giác còn tốt hơn mấy chục lần, có thể thông qua tiếng vang vọng lại cùng với tần suất thanh âm… để dò xét hình dạng, kích thước, khoảng cách phương hướng và tốc độ vật thể. Cho dù bịt kín mắt chúng nó cũng có thể di chuyển trong biển không hề bị ngăn trở.
Thượng Khả muốn dùng phương thức này để tìm kiếm khu vực quanh đây, nếu thế giới này thật sự có người cá, vậy cậu hẳn là có thể phát hiện một ít dấu vết để lại. Cho dù không phát hiện được cũng có thể thông qua âm thanh mà truyền lại tin tức cho người cá.
Trừ cái đó ra, thuyền đắm, đồ vật có liên quan đến người cá hay sinh vật nào đó tương tự người cá, đều là mục tiêu tìm kiếm của cậu. Tóm lại, không bỏ qua cái nào hết.
Tần Uyên và Thượng Khả ở trên biển đến tận hoàng hôn, hắn nhìn nhìn sắc trời, huýt sáo một tiếng về phía biển xa xa.
Chỉ một lúc sau, Thượng Khả từ dưới nước ngoi lên.
Tần Uyên hô: “Hỏa Diễm, chúng ta về thôi.”
Thượng Khả nhảy lên cao, dẫn đầu bơi về phía thủy cung.
Hôm nay mặc dù không tìm được manh mối có liên quan đến người cá nhưng Thượng Khả cũng chơi rất tận hứng.
Trở lại thủy cung, Thượng Khả chờ Tần Uyên xuống thuyền, sau đó bơi tới một bên, gật gù nhìn hắn ra vẻ thần thần bí bí.
Chờ Tần Uyên đi tới, cậu lập tức nâng miệng kêu ô ô.
Tần Uyên thấy bộ dáng hớn hở của cậu thì ngồi xổm người xuống, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Thượng Khả dùng vây cá lật tay hắn lên, sau đó nhả ra một thứ gì đó.
Tần Uyên tập trung nhìn, rõ ràng là một cái nhẫn ngọc bích phong cách cổ xưa.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Hỏa Diễm nói: “Cái này ở đâu ra thế?”
Đương nhiên là tìm được ở dưới biển, anh thấy làm nhẫn đính hôn được không? Hai mắt Thượng Khả cong cong nhìn Tần Uyên.
Tần Uyên hơi thoáng suy nghĩ liền đoán được nhẫn từ đâu tới, cười hỏi: “Tặng tôi?”
Thượng Khả gật đầu.
“Cảm ơn.” Tần Uyên liền đeo nhẫn lên ngón vô danh ở bàn tay trái.
Thượng Khả phát ra vài tiếng cười khoái trá: đeo nhẫn nghĩa là nhận lời cầu hôn, không được đổi ý. Cả đời này, chỉ sợ em không thể đeo nhẫn được, đợi đến thế giới sau, anh nhớ hoàn thành tâm nguyện này của em đó.
Đôi mắt Thượng Khả trong suốt lại có màu xanh lam hoà lẫn vào bảo thạch trên nhẫn Tần Uyên, như ẩn chứa phong cảnh đẹp nhất trên thế giới này.
Lòng Tần Uyên nóng lên, không nhịn được ôm lấy Thượng Khả, hôn một cái lên miệng cậu.
Hình ảnh này dưới ánh chiều tà tô điểm còn ấm áp hơn tấm áp phích của thuyền viên treo gần đó, trong nháy mắt, thời gian như dừng lại tại khoảnh khắc tốt đẹp này.
Vài ngày sau, dưới yêu cầu mãnh liệt của mọi người, Tần Uyên rốt cục quyết định để Hỏa Diễm và Hải Lãng xuất hiện trước mặt công chúng. Để tránh quấy nhiễu đến hai đứa, Tần Uyên đặc biệt chọn một khu thuỷ vực thích hợp, cũng hạn chế số người được vào là dưới 50, cho phép ba phóng viên tiến vào ghi hình.
Làm một con cá heo cấp quốc gia, Thượng Khả đã sớm chuẩn bị sẽ bị người tham quan cho nên cũng không quá để ý. Đồng thời, cậu cũng muốn nhân cơ hội này để Hải Lãng từng bước một thích ứng với hoàn cảnh đông người.
Một đám người dưới sự chỉ dẫn của Tần Uyên, đi đến chỗ cạnh hồ của Thượng Khả và Hải Lãng.
Một tiếng huýt sáo phát ra, hai nhóc cá heo đồng thời nhảy lên, nhiệt tình nghênh đón khách đến.
Mọi người lập tức ồ lên hưng phấn, sau đó là tiếng chụp ảnh điên cuồng.
Người trên bờ vây xem cá heo, cá heo cũng quan sát người trên bờ.
Thượng Khả nói với Hải Lãng: “Nhìn người kia kìa, ăn mặc loè loẹt, còn không có mắt thẩm mĩ bằng cá heo chúng ta.”
Hải Lãng nhìn làn da bóng loáng của mình, gật gù đồng ý.
“Còn người kia nữa, tóc như bị sét đánh vậy, không biết có chải đầu chưa nữa?”
Hải Lãng lại nhìn cái đầu bóng loáng của Thượng Khả, tưởng tượng phía trên có mấy sợ tóc quăn, rùng mình một cái.
Quả nhiên đầu trọc vẫn xinh đẹp nhất!
Chờ Hải Lãng lại nhìn người trên bờ thì trong mắt đã tràn ngập sự đồng tình.
“A, chúng nó thật đáng yêu!” Một cô gái không nhịn được hét lên một tiếng.
Hải Lãng run người, bùm một cái lao vào trong nước, dường như bị tiếng hét hù sợ. Thượng Khả an ủi nó một chút mới khiến nó nhô đầu ra một lần nữa.
Sắc mặt Tần Uyên không đổi, lạnh lùng nhắc nhở cô gái kia: “Vương tiểu thư, mong cô đừng hét to, tránh hù doạ đến cá heo.”
“A, thật xin lỗi.” Cô gái che miệng nhỏ giọng nói, “Nhất thời kích động, không khống chế được.”
Tần Uyên thấy thái độ cô thành khẩn, cũng không nhiều lời nữa.
Đối với nhóm người đến này, Hải Lãng lúc đầu còn có chút khẩn trương, sau đó dưới sự dẫn dắt của Thượng Khả thì rất vui vẻ, các loại biểu tình và động tác bán manh làm mọi người phấn khích chụp ảnh liên tục.
Thời gian thăm quan chấm dứt, Tần Uyên chuẩn bị mang theo mọi người rời đi, ai ngờ một đứa bé bám lấy ba mình, tranh cãi ầm ĩ không muốn đi. Ba của nó an ủi vài câu, đứa nhỏ lập tức oa oa khóc lớn.
Tần Uyên nhíu mày, đang định cho người qua xử lý thì thấy Hỏa Diễm đột nhiên bơi tới, kêu vài tiếng với đứa nhỏ kia. Đứa nhỏ vừa nức nở vừa nhìn cậu.
Hỏa Diễm giơ đuôi lên, đá một quả bóng đang nổi trên mặt nước tới gần chân đứa nhỏ, cười híp mắt nhìn nó.
Đứa nhỏ dừng khóc, nhìn ba mình, ba của đứa bé thì nhìn về phía Tần Uyên. Tần Uyên gật gật đầu với hắn, ba của đứa nhỏ lúc này mới nhặt quả bóng lên đặt vào tay con mình, nói: “Đi trả lại bóng cho Hỏa Diễm, sau đó chào tạm biệt bạn.”
Đứa nhỏ ôm bóng đi đến chỗ Hỏa Diễm, thật cẩn thận đưa bóng cho nó.
Hỏa Diễm cọ đầu lên tay đứa bé, sau đó dùng đầu tâng bóng, làm một động tác xiếc trên nước, cuối cùng còn nháy mắt trái với đứa nhỏ.
Mọi người hoàn toàn bị manh hóa, trên đời này sao có thể có loài sinh vật đáng yêu như thế chứ? Quả thực chính là phạm quy có hiểu không!
Đứa trẻ kia cũng vui vẻ cười rộ lên, không ngừng vỗ hai tay nhỏ bé.
Chờ ba nó lại đây dẫn đi thì nó không khóc nữa, chỉ vẫy tay chào Hỏa Diễm, sau đó lưu luyến rời đi cùng ba mình.
Lần đầu tiên công khai xuất hiện, Thượng Khả và Hải Lãng lại thu hoạch một số lượng fan. Đặc biệt là màn cuối cùng Hỏa Diễm chủ động chơi đùa cùng đứa bé kia, khiến mọi người đều rung động trước sự thông minh và hiểu lòng người của Hỏa Diễm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT