Vài ngày sau, Giản Trầm Phong thần thanh khí sảng dẫn Thượng Khả về nhà mình, sau khi ăn xong bữa cơm lần này thì hai người sẽ chính thức xác lập quan hệ, không còn nỗi lo về sau.
Đi vào nhà lớn Giản gia, trong phòng khách rộng rãi, ngoại trừ ba mẹ Giản thì còn có ba mẹ Giang, Giang Đông Lâm cùng với Giản Hân.
Giản Trầm Phong bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, cẩn thận quan sát vẻ mặt Thượng Khả, thấy cậu tự nhiên chào hỏi với mọi người, khi nhìn về phía Giản Hân cũng không có biến hóa gì đặc biệt, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên ba mẹ Giản tiếp xúc gần với Thượng Khả, ấn tượng về cậu cũng không tệ, ít nhất thì khí chất và lời nói cử chỉ đều đạt. Bọn họ cũng đã nghĩ thông suốt, con gái coi trọng Giang đại thiếu, còn con trai coi trọng Giang nhị thiếu, việc thông gia của hai nhà chắc chắn phải định rồi. Còn về nối dõi tông đường đối với Giản gia cũng không phải là vấn đề gì lớn. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, muốn sinh một đứa không phải là rất dễ hay sao?
Quan trọng nhất chính là, bọn họ căn bản không thay đổi được quyết định của Giản Trầm Phong, đây là kết quả tệ. Mong sau cho hai người kết hôn mấy năm thì tan vỡ, sau đó mỗi người thành gia lập thất cho mình.
Có điều ước muốn của hai vị Giản gia chắc chắn phải thất bại rồi, Giản Trầm Phong đã dùng nửa đời mình để kiểm tra tình cảm của hắn dành cho Giang Dư Mặc, thế nên căn bản là không có khả năng tan vỡ.
Bữa cơm này, tuân thủ phép tắc, hoà thuận vui vẻ.
“Giang…… Nhị ca.” Ăn cơm xong, Thượng Khả đang ngồi trong sân hóng mát thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Giản Hân truyền tới từ phía sau.
Cậu quay đầu lại nhìn cô cười nhẹ: “Giản Hân, sao lại ra đây? Anh hai đâu rồi?”
Giản Hân cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em muốn nói với anh nói một tiếng ‘ cám ơn ’, và ‘ xin lỗi anh ’, lúc trước là em hiểu lầm anh.”
“Không cần đâu, chỉ cần em khôi phục khỏe mạnh là tốt rồi.”
Giản Hân nhìn nụ cười ôn hòa của cậu, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy chua xót. Người đàn ông này, suýt chút nữa phải mất đi sinh mệnh vì cô, nếu Đông Lâm không nói hết chân tướng cho cô biết thì có thể cô vĩnh viễn sẽ không biết tình cảm mà cậu dành cho cô sâu đậm bao nhiêu.
Nhưng cô không hiểu, nếu đã yêu cô như vậy thì tại sao lại chấp nhận ở bên anh cô? Chẳng lẽ là do anh cô ép buộc cậu? Cô biết rất rõ tính cách của anh ấy, một khi nhận định cái gì thì sẽ không buông tay, chắc chắn Giang Dư Mặc không phải đối thủ của anh cô.
Nghĩ đến đây, Giản Hân chần chờ nói: “Giang Nhị ca, nếu anh không muốn, em có lẽ có thể giúp anh thoát khỏi……”
“Thoát khỏi cái gì?” Giản Trầm Phong đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thượng Khả, dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Giản Hân. Hắn còn chưa bắt đầu chỉnh Giản Hân, mà cô đã chạy tới gây sóng gió.
Sắc mặt Giản Hân trắng nhợt, vội vàng tìm lý do, rồi chạy trốn đi như bay. Không biết vì sao, từ sau khi cô phẫu thuật thành công thì thái độ của anh hai đối với cô lại trở nên lãnh đạm hẳn, cứ như là cô đã làm chuyện gì đó không thể tha thứ.
Trong trí nhớ Giản Trầm Phong, đúng là Giản Hân không thể tha thứ, không chỉ bởi vì cô có được trái tim của Dư Mặc mà còn bởi vì sau khi cô khôi phục thì không biết quý trọng, ăn chơi sa đoạ. Đời này, hắn định nhanh chóng gả Giản Hân cho Giang Đông Lâm, để anh ta tới quản thúc, tránh việc giẫm lên vết xe đổ.
Thượng Khả kỳ lạ liếc nhìn Giản Trầm Phong một cái, trước kia không phải anh rất sủng ái em gái mình à? Sao bây giờ cứ như kẻ thù vậy?
“Em với Giản Hân……” Giản Trầm Phong phát ra âm thanh ừm ừm.
Thượng Khả hiểu ra, tên này vẫn lo lắng cậu còn " chưa dứt tình " với Giản Hân. Lúc trước vì hoàn thành nhiệm vụ, cậu đã đắp nặn mình thành thánh tình cam nguyện dâng hiến trái tim cho Giản Hân. Dù có là ai thì cũng cảm thấy người như vậy sẽ không dễ dàng buông tay một cuộc tình “khắc cốt ghi tâm” đó được.
Thượng Khả duỗi tay vòng lấy eo Giản Trầm Phong, mỉm cười nói: “Em chỉ có một trái tim, nếu đã không cho Giản Hân, thì cũng chỉ có thể cho anh.”
Ánh mắt Giản Trầm Phong loé lên tia sáng kỳ dị, sầu lo trong lòng đã trở thành hư không, thay thế bằng niềm hạnh phúc tràn đầy.
Hắn rốt cuộc cũng có thể bỏ xuống tia thấp thỏm bất an, đau khổ và tiếc nuối trước kia tại một khắc này, tất cả đều nhận được đền bù.
Hai người chính thức bắt đầu sinh hoạt chồng chồng vừa hài hòa vừa mỹ mãn. Trên giường thiên hình vạn trạng, sự nghiệp phối hợp ăn ý, giải trí muôn màu muôn vẻ.
Tài hoa của Thượng Khả dần dần hiển lộ, thực sự làm rớt không ít mắt kính của người khác. Đã từng là thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng, bây giờ lại biến thành thanh niên tài tuấn được người người khen ngợi. Ban đầu quan hệ giữa cậu và Giản Trầm Phong không được xem trọng, nhưng sau này đã phong sát hết mọi người, có thể nói là “ người yêu hoàn mỹ nhất”, khiến không ít công tử phóng đãng đang dạo chơi nhân gian đều muốn tìm một người cùng giới để yêu đương.
Có điều phần lớn đều chết non, bởi vì bọn họ coi Thượng Khả như đối tượng kiểu mẫu để chọn lựa, kết quả có thể biết trước, thế thân thì hoàn toàn không thể được, cuối cùng chỉ có thể hâm mộ ghen tị oán hận Giản Trầm Phong.
...
Ba năm sau, Giản Trầm Phong được Thượng Khả đồng ý, nhận nuôi một cái đứa con trai, chính là Giản Tư Mặc. Hắn biết tương lai Giản Hân sẽ có hai đứa con, lần này hắn định bồi dưỡng một trong hai đứa đó để cùng Giản Tư Mặc quản lý công ty Giản gia.
Tất cả gần như rất hoàn mỹ, mãi đến bảy năm sau, thân thể Thượng Khả xuất hiện dị thường.
Lần đầu tiên té xỉu là vào lúc Giản Trầm Phong vừa mới họp xong, chuẩn bị đưa Thượng Khả đi ăn cơm. Lúc hắn đẩy cửa văn phòng ra thì nhìn thấy Thượng Khả nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, trái tim suýt chút nữa là ngừng đập.
Sau khi khẩn cấp đưa cậu đến bệnh viện, bác sĩ nói cho hắn biết, ca phẫu thuật u não mấy năm trước tuy rằng thành công, nhưng vẫn tồn tại nguy hiểm tái phát, đến bây giờ mới xuất hiện dấu hiệu đã xem như là kỳ tích.
“Phải chữa trị thế nào?” Giản Trầm Phong hỏi.
Bác sĩ trả lời: “Trước mắt chỉ có thể thông qua thuốc hoặc các biện pháp phụ trợ khác để khống chế.”
“Có nguy hiểm đến tính mạng không? Bình thường sẽ xuất hiện bệnh trạng gì? Tôi có cần chú ý gì không?”
“Có khả năng là đột nhiên bị đau đầu, phát sốt, té xỉu, thính lực tai trái và thị lực mắt trái giảm xuống, lúc nghiêm trọng thì sẽ xuất hiện hiện tượng bị liệt nửa người trái, không thể đi đứng bình thường. Có điều, chỉ cần chú ý thức ăn, vận động thích hợp, tình huống như vậy sẽ chậm lại.”
Giản Trầm Phong không biết mình làm thế nào để đi ra khỏi phòng khám, chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, trên ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng, sự sợ hãi dâng lên như thủy triều bao phủ lấy hắn.
Hắn đứng ở cửa phòng bệnh, hai chân nặng nề, không thể di chuyển.
“Cha?” Giản Tư Mặc nhìn sắc mặt khó coi của Giản Trầm Phong, ánh mắt lộ ra sầu lo.
Giản Trầm Phong nắm chặt tay, sau đó đẩy cửa đi vào.
Vào trong phòng bệnh, nhìn thấy người yêu mình đang dựa lưng vào gối, vẫn như bình thường nhìn hắn nở một nụ cười ôn nhu. Hốc mắt Giản Trầm Phong nóng lên, chậm rãi đi đến bên mép giường, ôm cậu vào lòng mình, hít thở lấy hương vị quen thuộc trên người cậu.
Hắn đang cần sự an ủi, tìm kiếm an ủi đó từ chính người mình yêu. Rõ ràng người bị bênh là cậu nhưng tại sao hắn lại cảm thấy mình như sắp chết.
Thượng Khả thấy bộ dáng Giản Trầm Phong, ngay lập tức đoán được tình huống của mình chỉ sợ không lạc quan lắm.
Không phải là “Lữ trình hạnh phúc” à? Vì sao cậu đã an phận sống nhưng vẫn không thể tránh thoát vận rủi?
“Đừng khó chịu.” Thượng Khả an ủi nói, “Bác sĩ còn chưa nói là sẽ nguy hiểm đến tính mạng mà, chỉ cần điều trị thật tốt, sinh hoạt hằng ngày hẳn là không có vấn đề gì đâu.”
Giản Trầm Phong chỉ ôm cậu, không nói gì, hắn vĩnh viễn không thể bình tĩnh trước cái chết như Dư Mặc. Bởi vì đã từng mất đi, cho nên mới càng thêm sợ hãi. Không có Dư Mặc làm bạn, chỉ sợ hắn không có dũng khí để sống cô độc thêm một lần nữa.
“Dư Mặc, đừng rời bỏ anh.” Giản Trầm Phong như một con dã thú bị thương, bất lực dựa vào lòng Thượng Khả.
“Ừm, em sẽ không bỏ anh lại.” Thượng Khả nhắm mắt lại, giấu đi nỗi bi thương.
Ngày tháng tiếp theo, Giản Trầm Phong bắt đầu chuyển giao một số việc trong tay mình cho Giản Tư Mặc, còn hắn thif dành nhiều thời gian hơn ở bên Thượng Khả.
Thượng Khả đã từng học y, rất hiểu thân thể mình, hơn nữa vận động thích hợp, di chứng cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng. Ngoại trừ lâu lâu có chút đau đầu thì trên cơ bản là không khác người bình thường.
Giản Trầm Phong xem cậu như đồ mỏng manh dễ vỡ, lúc nào cũng mang theo, không rời nửa bước. Sau này còn dẫn cậu ra nước ngoài làm kiểm tra mấy lần, kết quả kiểm tra đều không khác nhau lắm, không tìm được phương án điều trị hữu hiệu nhất, chỉ có thể dựa vào thuốc và một số biện pháp phụ trợ.
Giản Trầm Phong lo lắng đề phòng, cứ thế qua 5 năm.
Giản Tư Mặc đã có thể một mình đảm đương một phía, Giản Trầm Phong vì thế dứt khoát bỏ hết sự vụ, mang Thượng Khả đi du lịch.
Hai người bước vào tuổi trung niên, cảm tình vẫn thâm sâu trước sau như một, sinh hoạt tính phúc cũng hài hòa. Có điều Giản Trầm Phong càng biết săn sóc hơn trước kia, mỗi lần làm đều khuếch trương tốt, luyến tiếc người yêu bị một chút thương tổn nào.
Trong mấy năm này, hai người du lịch khắp thế giới, ảnh chụp chụp gần như có thể phủ kín một đống biệt thự. Hai người làm thành từng cuốn album, lưu lại mấy bức ảnh tâm đắc và chuyện thú vị kỳ lạ. Đương nhiên, cũng có không ít lời âu yếm đa dạng.
Trong lúc hai người du lịch, cũng phải là hoàn toàn không làm việc đàng hoàng. Hai người khảo sát thị trường, thu thập tình báo, mở rộng nghiệp vụ công ty đến các nơi trên thế giới. Năm Giản Trầm Phong 47 tuổi, sản nghiệp Giản gia mở rộng hơn gấp hai lần, Giang gia cũng bởi vậy nước lên thì thuyền lên.
Danh hiệu “người yêu hoàn mỹ ”, truyền từ quốc nội ra tới nước ngoài, thậm chí mấy lần trở thành nhân vật trang bìa trên tạp chí nổi danh thế giới.
Khi Thượng Khả 46 tuổi, xuất hiện hiện tượng liệt nửa người trái, chỉ có thể dựa vào nạng để đi, năm thứ hai mắt trái bị mù, thính lực tai trái cũng giảm xuống.
Không biết té xỉu lần thứ mấy, Giản Trầm Phong mang cậu trở lại tổ quốc, ở trong căn biệt thự thanh tĩnh trên đỉnh núi, mỗi ngày cùng nhau ngắm mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, cùng nhau tản bộ trong rừng, cùng nhau trồng hoa chơi cờ……
Thượng Khả thoải mái ngồi trên ghế nằm, nhìn cảnh hoàng hôn xinh đẹp ngoài cửa sổ, thời gian hình như cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt cậu, vẫn tuấn nhã như trước, chỉ là năm gần đây nhẹ khi, có nhiều hơn vài phần thành thục.
Cậu nhìn Giản Trầm Phong cười nói: “Nếu có kiếp sau, chúng ta thử tưởng tượng một chút, nên làm thế nào để có thể vượt qua lúc tuổi già hoàn mỹ hơn?”
“Chỉ cần có em thì đều tốt.” Giản Trầm Phong một vẻ vô dục vô cầu thỏa mãn.
“Anh không thể không biết theo đuổi như vậy.” Thượng Khả chọc chọc cánh tay hắn, “Nói xem, có phải là đã nghĩ đến cái gì không giống người thường hay không?”
Giản Trầm Phong nghĩ nghĩ, trả lời: “Ừm, anh hy vọng chúng ta có được thân thể bất hoại, để có thể lên trời xuống đất làm tình đến già.”
Thượng Khả chỉ vào hắn cười không ngừng.
“Em thì sao? Muốn như thế nào lúc tuổi già?” Giản Trầm Phong hỏi lại.
“Em hy vọng,” Thượng Khả thở đều, nói: “Nguyện vọng của anh trở thành sự thật.”
...
Một ngày sau, Giản Tư Mặc mang theo một xe đầy sản phẩm bảo vệ sức khoẻ vào biệt thự.
Cậu đẩy cửa phòng ra, thấy hai vị lão nhân đàng ngồi dựa vào ghế, như đã ngủ, vì thế cầm lấy một cái thảm nhẹ nhàng đi qua đó.
Thần thái hai vị lão nhân an tường, trên mặt còn mang theo nụ cười, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Giản Tư Mặc mở thảm ra, nhẹ nhàng đắp lên cho hai người.
Trong nháy mắt khi tay cậu đụng vào thân thể họ, động tác cậu ngừng lại.
“Cha?”
Thanh âm Giản Tư Mặc run rẩy, ngay sau đó nước mắt tràn mi……
Tác giả có lời muốn nói: chặng chặng đường hồi tưởng đầu tiên đã kết thúc ~~ tiếp theo là hồi tưởng thế giới Re: Em Là Tín Ngưỡng Của Anh
【Sau khi khi hoàn thành 2 thế giới hồi tưởng thì sẽ tiếp tục xuyên qua thế giới mới. 】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT