Vài ngày sau, rốt cuộc đoàn người đã đến được Thành Kansa - Vương Đô Đế Quốc Iris. Vương Thành được xây dựng ở giữa sườn núi, nguy nga rộng lớn, kiến trúc rõ ràng, uốn lượn nhấn nhá, được tạo thành từ từng khối đá lớn trơn nhẵn, hai bên đường là cửa hàng san sát nhau, tiếng rao giá không ngừng vang lên bên tai, khách khứa nối liền không dứt, ở đâu cũng thấy được các loại xe ngựa tạo hình tinh xảo, một cảnh tượng phồn hoa thái bình.
Làm nhân vật chính trong đại điển tuyển phi lần này, sau khi Indarmo vào thành đã tách khỏi đoàn người, nhưng Neel nhàn rỗi không có chuyện gì thì ở lại. Anh ta chủ động làm người dẫn đường, sắp xếp nơi dừng chân cho mọi người, thuận tiện dẫn họ đi làm quen hoàn cảnh.
Người Thú tộc đến tương đối trễ, đa số các lữ quán hay tửu quán đều đã tràn ngập khách, nếu không có Neel hỗ trợ thì chỉ sợ bọn họ phải ăn ngủ ngoài thành. Vương thành phồn hoa khiến nhóm Thú tộc phải chấn động, dọc theo đường đi ngoại trừ kinh ngạc cảm thán thì vẫn là kinh ngạc cảm thán. May là trên mặt họ có đeo mặt nạ, không chỉ che đi biểu cảm quê mùa chưa thấy cảnh đời mà còn tạo ra loại cảm giác cao lãnh thần bí.
Bọn họ bị nhưng thương phẩm lung linh loé đến hoa cả mắt, đang muốn mua thì lại bị cái giá cao chót vót kéo về hiện thực tàn khốc. Cuối cùng, Vương Thành hoa mỹ không thể khiến họ kích động nổi nữa. Bọn họ thuần phác luôn tiêu xài tiết kiệm nên mấy thứ đồ xa xỉ vô ý nghĩa bọn đều bỏ qua.
Nhưng điều này không thể hiện bọn họ bủn xỉn, ngược lại, nhờ những kĩ năng Thượng Khả truyền dạy nên phương diện cuộc sống của bọn họ có thể hơn cả tiểu quý tộc. Khác nhau ở chỗ sự ưu việt này đều do bọn họ dùng chính đôi tay của mình để tạo ra.
Khi bọn họ còn đang cảm thán về sự xa hoa của Vương Thành thì cung có không ít người bị cách ăn mặc và trang sức độc đáo tinh xảo của bọn họ hấp dẫn.
“Ồ? Đây là Điện Chiến Thần sao?” Dưới sự dẫn dắt của Neel, đoàn người Thú tộc đi đến một toà cung điện hùng vĩ, hai bên cửa có sư tử đá đang nằm, tường chính cao tới hơn mười mét màu đồng thau, mấy chục cột đá điêu khắc tinh xảo cao chót vót, vài tên thủ vệ đang đi tuần tra ở hành lang.
Thấy thế, trong đầu đoàn người Thú tộc không khỏi hiện lên tòa miếu đổ nát xấu xí của Thần Onus, tuy rằng đã sửa chữa vài lần nhưng so với Điện Chiến Thần trước mắt thì đúng là dân chạy nạn và hoàng tộc.
Mọi người Thú tộc chua xót nghĩ, trở về nhất định phải xây cho lại một tòa thần miếu đẹp đẽ cho Thần Onus. Bây giờ bọn họ ai cũng ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, nhưng Thần Onus người đã ban cho bọn họ tất cả thứ này lại vẫn sống trong ngôi miếu đơn sơ lạnh lẽo. Mọi người lúc này mới phát hiện, mỗi đêm Thần Onus đi vào giấc mộng truyền dạy kĩ năng thế nhưng chưa từng yêu cầu bọn họ giúp Ngài trùng tu lại thần miếu. Một tòa thần miếu hùng vĩ tượng trưng cho tôn nghiêm và địa vị của thần linh. Đại đa số người thờ phụng đều tình nguyện nhẫn nhịn chịu đói chứ cũng không dám sơ sài với thần linh của mình.
Nhóm Thú tộc vô cùng thành kính với thần linh, nhưng tính đơn giản của họ cũng ảnh hưởng tới cách bọn họ xây dựng thần miếu. Mãi cho đến khi bọn họ thấy Điện Chiến Thần mới ý thức được sơ sẩy của mình. Từ đó đến giờ, bọn họ hưởng thụ sự phù hộ của Thần Onus nhưng lại không hồi báo và cung phụng ngài. Nếu là vị thần linh khác thì đã sớm phớt lờ bọn họ.
Thần Onus thật sự là một vị Thần tốt ngàn năm khó gặp, lòng khoan dung độ lượng của ngài khiến bọn họ hổ thẹn vô cùng. ( Thượng Khả: Đừng có mà tùy tiện phát “thẻ Thần tốt” cho tui, tui sẽ không gả cho mí người đâu.)
Chủ Điện của Điện Chiến Thần luôn mở cửa, người thờ phụng lúc nào cũng có thể vào điện tế bái. Nhóm Thú tộc ôm mục đích học tập tham quan, lần lượt đi vào Chủ Điện.
Neel lại không vào, một mình dựa vào sư tử đá bên cạnh chờ bọn họ đi ra. Anh là Thần tình yêu, không muốn bước vào địa bàn của thần linh khác.
Vừa bước vào Chủ Điện, Thượng Khả đã cảm giác được một luồng hơi thở quen thuộc ập đến.
Cậu thả thần thức, chỉ thấy phía trước đại điện là một tượng thần cao hơn bảy mét đứng lặng trên bệ đá, giáp trụ tinh xảo phụ trợ chi dáng người oai hùng bất phàm của hắn, áo choàng trên vai đón gió bay phất phơ, một thanh kiếm to cắm phía trước người, hai bàn tay đặt lên chuôi kiếm. Trên đầu hắn đội mũ giáp, thần thái lạnh lùng, hai mắt sắc bén nhìn về phía trước, mang theo một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Tuy rằng người Thú tộc không thờ phụng Chiến Thần, nhưng thấy vẻ uy nghiêm này vẫn không nhịn được rùng mình thần phục.
Bọn họ cúi người cung kính làm một lễ vái, sau đó yên lặng rời khỏi thần điện. Bước ra cửa lớn, bọn họ không hẹn mà cùng thở phào một hơi. Không hổ là Chiến Thần tồn tại mấy ngàn năm, thần uy thật bất phàm.
Nhưng mà Thần Onus của bọn họ cũng không kém. Ít nhất là ở phương diện tính cách và kĩ năng sinh hoạt, Chiến Thần tuyệt đối không bằng. Người Thú tộc đều tự hào mà nghĩ vậy.
Lúc bọn họ rời đi không lâu, tượng Chiến Thần trong điện bỗng tỏa lên kim quang nhàn nhạt, ngay sau đó một bóng người ngưng tụ giữa không trung. Hắn nhìn nhóm Thú tộc rời khỏi đại điện, trong đôi mắt lạnh băng bùng lên hai ngọn lửa...
...
Đi dạo phố xong, đoàn người Thú tộc và Neel cùng nhau quay về chỗ trọ. Bọn họ thuê mấy gian bình dân, phí dụng tiện nghi hơn rất nhiều so với lữ quán.
Đại điển tuyển phi cử hành vào ba ngày sau, mọi người còn có một chút thời gian để nghỉ ngơi chỉnh đốn và chuẩn bị.
Buổi tối, người Thú tộc đã mỏi mệt rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Thượng Khả bay ra khỏi tượng gỗ, khoanh chân lơ lửng ở sân thượng, vừa thưởng thức bóng đêm vừa hồi tưởng lại hơi thở mình cảm nhận được lúc sáng trong Điện Chiến Thần.
Lúc đó cậu định tới gần một chút để xem, kết quả bị uy áp của Chiến Thần áp chế đến không nâng nổi đầu. Thực lực chênh lệch quá lớn, cậu căn bản không thể phản kháng.
Dựa theo tiến trình nguyên bản, bây giờ Chiến Thần vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Mãi cho đến khi Tima trở thành Vương Phi, Thú tộc chuyển đến phụ cận Vương Thành, sau khi có thêm nhiều người thờ phụng hơn thực lực của Tà Thần mới chính thức cường đại. Chờ sau khi gã trở thành Thần sẽ quậy Đế Quốc Iris đến long trời lỡ đất, Chiến Thần mới thức tỉnh khỏi giấc ngủ say, sau đó phong ấn gã lại.
Lấy thực lực lúc đó của Tà Thần đã không phải đối thủ của Chiến Thần, huống chi là cậu bây giờ. Vậy cho nên lúc này vẫn không cần kinh động đến hắn thì tốt hơn, trách cho việc vừa mới đối mặt đã bị tiêu diệt.
Đang trong lúc suy tư đột nhiên cảm giác thân thể trở nên nặng nề, sau đó đột ngột rơi xuống, tựa như đã bị đóng đinh dưới đất, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Cỗ khí thế bá đạo không ai bì nổi quen thuộc này, không phải là người cậu vừa nghĩ đến đó chứ?!
Tứ chi Thượng Khả mở rộng nằm trên mặt đất, kinh ngạc trợn mắt nhìn bóng người đang dần hiện ra trên không trung. Đầu đội mũ giáp, trên người mặc giáp đen, áo choàng màu đen nửa trong suốt thoắt ẩn thoắt hiện trong gió tựa như làn khói. Một đôi mắt uy phong từ trên cao nhìn xuống cậu.
Chiến Thần Siva, là anh ta! Sao anh lại xuất hiện ở đây? Rõ ràng đã nói là mấy chục năm nữa mới tỉnh cơ mà? Tùy tiện thay đổi cốt truyện cũng có thể à!
“Onus.” Một âm thanh lạnh như băng vang lên bên tai Thượng Khả, “Ngươi đến Thành Kansa làm gì?”
Tuy rằng bị đè ép nhưng Thượng Khả cũng không sợ hãi, trấn định trả lời: “Người thờ phụng của tôi ở đây.”
Siva mặt không biểu cảm nhìn cậu, ra lệnh nói: “Mang theo đám người thờ phụng của ngươi cút khỏi lãnh thổ đế tộc Iris!”
Vừa gặp mặt đã kêu tui cút!
“Vì sao lại đuổi tôi đi?” Thượng Khả tỏ vẻ không phục.
“Ta không cho phép trong lãnh thổ đế tộc Iris lại xuất hiện giết chóc và nguyền rủa.” Giọng nói Siva cường ngạnh.
“Thế giết chóc và nguyền rủa ở nơi đâu? Đừng có mà tùy tiện định tội cho người khác như thế có được không? Thành Kansa rõ ràng vẫn hòa bình đến không thể hòa bình hơn!”
Siva: “...”
Thượng Khả tiếp tục nói lý: “Tôi cũng là bại tướng dưới tay anh, tôi đã có gan tới mà anh lại không có gan lưu à?”
Siva: “...”
“Năm đó anh tiêu diệt toàn bộ người thờ phụng của tôi, hại tôi lẻ loi hiu quạnh ở trong miếu đổ nát dày vò hơn một nghìn năm, bây giờ thật vất vả mới thấy được ánh mặt trời, thế mà anh vẫn muốn đuổi tận diệt tuyệt sao? Tốt xấu gì cũng phải cho tôi một cơ hội hối cải để làm lại chứ.”
Tà Thần cũng biết hối cải làm lại cuộc đời à? Siva nghi ngờ nhìn chằm chằm Thượng Khả, mắt mình có vấn đề gì sao? Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Anh không nói gì, tôi coi như anh đã đồng ý.”
Siva chậm rãi hạ xuống bên cạnh Thượng Khả, đột nhiên vươn tay chụp lấy mặt nạ cậu muốn tháo nó ra, kết quả mặt Thượng Khả như dính lên mặt nạ, cũng bị kéo theo luôn.
Tay Siva gần như bao phủ hể cái mặt nạ, Thượng Khả đằng sau mặt nạ lơ lửng giữa không trung như một con quỷ treo cổ lủng lẳng.
Siva cảm giác tay mình ngưa ngứa, vì thế buông tay ra, đồng thời dùng thần lực cố định cậu lại.
Sau đó, hắn lại chứng kiến mặt nạ xuất hiện biến hóa quỷ dị.
Thượng Khả: (≧︿≦)
Ngũ quan trên mặt nạ đều vo thành một cục.
Siva cầm mặt nạ, kéo ra hai bên muốn ngũ quan trở lại bình thường.
Thượng Khả: (°ˊДˋ°)
Siva lại nhéo mũi cậu.
Thượng Khả: (〒◇〒)
Siva: “...”
Cái mặt nạ này, ngay cả Chiến Thần đại nhân cũng không khống chế nổi tay mình.
“Siva đại nhân, chơi đủ chưa?” Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt từ xa truyền đến.
Neel khoanh tay dựa vào tường, vẻ mặt cổ quái đánh giá Siva.
Cái vị đang nghịch mặt nạ chính là Chiến Thần đại nhân uy nghiêm lạnh lẽo, ít nói đó sao?
“Không phải.” Siva đột nhiên mở miệng nói, “Một ngàn năm trước người này không như vậy.”
“Ồ? Hai người biết nhau à?” Mặt Nạ Nhỏ vậy mà là đã tồn tại hơn một nghìn năm?
“Từng đánh làm quen.” Siva nhẹ nhàng trả lời một câu.
Thượng Khả bĩu môi (▔ヘ▔): Không phải chỉ “đánh” làm quen đâu nhỉ? Còn đánh rất hăng đấy.
“Phải không?” Neel nhìn hắn lại nhìn Thượng Khả bị cố định giữa không trung nói, “Nếu không có khúc mắc gì quá lớn thì mong Siva đại nhân giơ cao đánh khẽ thả cho cậu ta một con ngựa.”
Diệt tộc có tính là lớn không?
Thượng Khả →_→ Đánh giá Siva.
Siva trầm ngâm một lát rốt cục thả Thượng Khả ra.
Thượng Khả được tự do, lập tức nghĩ đến việc vọt tới chỗ Neel. Kết quả vừa bay được một nửa lại bị kéo ngược trở về, một lần nữa bị Siva nắm trên tay.
Anh còn muốn thế nào nữa!
Thượng Khả căm tức nhìn hắn, sau đó sợ ngây người (⊙△⊙)!
Tui vừa nhìn thấy gì thế? Trong lòng bàn tay Siva cũng có nốt ruồi!
Liếc mắt nhìn thoáng một cái, tay kia cũng có!
Hoá ra Thần ở thế giới này đều có nốt ruồi trong lòng bàn tay à!!!
Thượng Khả che mặt, không thể tin được sự thật này.
Siva vươn tay kéo cái bàn tay đang che mặt của cậu ra.
Biểu tình vốn kinh sợ của Thượng Khả nháy mắt trở về vẻ dữ tợn vốn có, nội tâm như được phật quang soi sáng trở nên tĩnh lặng.
Siva sầm mặt, tựa hồ là vì không thấy được biểu cảm mặt nạ thay đổi mà bất mãn.
Thượng Khả: “...”
Mấy người đủ rồi đó! Không phải chỉ là một cái mặt nạ thích vận động thôi à? Có cần đùa giỡn đến đùa giỡn về như vậy không?!
Tác giả có lời muốn nói: Thần Linh —— là chỉ những vị Thần có thần lực nhưng không có thân thể.
Thần Thánh —— là chỉ những vị Thần có thần lực và cả thân thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT