"Phần báo cáo này, hy vọng các bạn hoàn thành xong trước thứ sáu và gửi đến hòm thư của tôi, bạn nào không hiểu có thể gọi điện thoại hỏi tôi hoặc gửi mail cho tôi." Giáo sư thu dọn đồ dùng dạy học, vừa đi ra cửa thì thấy vài sinh viên H đang đứng ở ngoài phòng học, ông hơi sững sờ, theo nguyên tắc phải giữ thái độ thân thiện với sinh viên nước láng giềng, mỉm cười nói: "Mấy em có chuyện gì vậy?"
"Thầy, chúng em là đến tìm bạn Vương Kiến Vũ để tham thảo thư pháp." Lee Song Hyuk lễ phép gật đầu, nhưng trong mắt không có chút thần sắc tôn kính nào.
Giáo sư gần năm mươi tuổi lắc đầu, bọn nhóc bây giờ chính là không biết chấp nhận thua, rõ ràng lần trước bại thảm như vậy, bây giờ còn muốn đi khiêu chiến, đây không phải tự tìm cho mình phiền phức sao?
Từ chỗ nào ngã xuống thì từ chỗ đó đứng lên, có bản lĩnh thua cờ thì cứ tiếp tục đọ cờ, tìm nhiều người như vậy lại chỉ cùng một người so tài nhiều thứ khác nhau, chứng tỏ rất không tự tin, cho nên vẫn là bọn trẻ Trung Quốc chúng ta thông minh hiểu chuyện, cái dáng vẻ này của sinh viên đại học H, chỉ biết là thứ cơ bản nhất như khiêm tốn cũng không được học, vậy mà còn nói mình am hiểu Khổng Tử, ngay cả một cái cây ven đường cũng biết, bọn họ sao lại cứ không biết mất mặt như vậy chứ?
Tiết học này vừa xong, vì vậy sinh viên đại học H ở ngoài cửa phòng đã nhận lấy tất cả sự chú ý của sinh viên trong phòng, Hạ Quân khép sách trong tay lại, dùng ngữ khí cảm khái nói: "Tôi thấy, mấy tên tiểu tử này là không chịu để yên đi, bọn họ còn thấy chưa đủ sao?"
Phác Hữu Thiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn mấy người họ, lười biếng thu dọn các thứ trên mặt bàn: "Bọn họ muốn thế nào là chuyện của bọn họ, chúng ta cứ ngồi xem náo nhiệt là được."
Kiến Vũ là người có tu dưỡng, nhưng cậu cũng không phải là một người không biết nổi giận, kiếp trước cậu là thế gia công tử, kiếp này lại là Vương gia Nhị thiếu gia, cho nên khi đối mặt với nhiều chuyện, cậu lựa chọn phương thức ôn hòa để giải quyết cũng không phải bởi vì nhẫn, mà là vì vấn đề phong độ. Nhưng sinh viên H cứ lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích khiến phong độ mà cậu duy trì cũng sắp đến điểm giới hạn, cho nên lúc ra cửa, ý cười ôn hòa thường ngày đọng ở trên mặt cậu đã phai nhạt đi không ít.
"Các vị tới tìm tôi, là có chuyện gì?" Kiến Vũ đứng ở cách mấy người đó vài bước, không mặn không nhạt hỏi: "Sắp tới giữa trưa, mấy người là định cùng tôi đi dùng cơm trưa?"
Lee Song Hyuk thấy sắc mặt Kiến Vũ tuy coi như bình tĩnh, nhưng rõ ràng không đẹp mắt như hai lần trước, hắn không phải đứa ngốc, đương nhiên nhìn ra Kiến Vũ không còn kiên nhẫn, vì vậy cười nói: "Là như vậy, hai ngày trước không phải đã nói với cậu chuyện tôi có người bạn lớn lên từ nhỏ ở quý quốc muốn cùng cậu lãnh giáo thư pháp hay sao, hôm nay vừa vặn có thời gian, chúng tôi liền tới đây."
Mấy người một đường tìm đến Vương nhị thiếu gia, không biết là đến khiêu khích hay là đến lãnh giáo, mọi người ở đây biểu lộ cũng không mấy thân thiện, tất cả mọi người là bạn học cùng trường, đối mặt với sự khiêu khích hiển nhiên của người khác, không ai có thể không lạnh mặt.
"Xem ra các vị là muốn cùng tôi lãnh giáo các loại vấn đề." Kiến Vũ lạnh lùng cười, lại làm cho mọi người ở đây phát giác một tia hàn ý, các sinh viên không khỏi có chút kinh ngạc, người bình thường luôn ôn hòa, như thế nào lại khiến cho người ta có cảm giác cường thế như vậy? Hơn nữa loại cảm giác này tuyệt đối không phải lỗi giác của bọn họ.
Giơ cổ tay lên xem giờ, Kiến Vũ cau mày nói: "Xế chiều hôm nay tôi còn có lớp, tôi ăn cơm xong còn muốn đọc sách một lát, các vị đã hướng tôi lãnh giáo, tôi thì không thể từ chối, liền ghi mấy chữ cho các cậu nhìn xem tôi có giá trị lãnh giáo hay không." Nói xong, liền nhấc chân đi đến phòng ở tầng ba, nơi hoạt động của hội thư pháp.
Phác Hữu Thiên và Hạ Quân thấy thế thầm nghĩ không hay, bọn họ mặc dù không thấy Kiến Vũ tức giận nhiều, nhưng bộ dạng nói chuyện không khách khí này của Kiến Vũ rõ ràng cho thấy cậu ta đang mất hứng, đại bộ phận mọi người trong phòng đều theo ra ngoài, hai người nhìn nhau, cũng mau chóng đi theo.
Lúc mọi người theo tới hội thư pháp, Kiến Vũ đã đứng ở trước một cái bàn, trên bàn trải một tờ giấy Tuyên Thành, nhưng không thèm đặt thanh chặn trên góc, thậm chí cả bút lông trên tay cậu cũng chỉ là tùy tiện vớ lấy một cây.
"Các cậu đã muốn học, như vậy trước hết tôi liền để cho các cậu biết rõ cái gì là đạo lý làm người cơ bản của Trung Quốc chúng tôi." Kiến Vũ cũng không thèm nhìn mấy người, ngay cả nghiên mực cũng không cần hòa, mà trực tiếp chấm bình mực nước bên cạnh, cổ tay nhấc lên, vài đại tự (chữ lớn) rồng bay phượng múa liền hiện lên trang giấy, mấy chữ này viết thực hành vân lưu thủy, cứ như chủ nhân cầm bút làm việc này đơn giản như loại chuyện ăn cơm mặc quần áo, cho đến khi dứt một nét cuối cùng, Kiến Vũ thản nhiên thu tay, cầm chiếc bút lông thấp kém ném tới thùng rác bên cạnh.
Thầy giáo dạy thư pháp đứng bên cạnh là người đầu tiên phản ứng, đứng dậy sợ hãi kêu lên một tiếng, nhưng ngoại trừ sợ hãi kêu lên, ngay cả một chữ cũng nói không được.
Phác Hữu Thiên cùng Hạ Quân sắc mặt cũng biến đổi, tuy nói bọn họ không am hiểu thư pháp, nhưng ở loại gia đình như vậy, đối với thư pháp nhiều ít vẫn có khả năng thưởng thức, chỉ thấy bốn chữ to trên giấy gây cho người ta một loại khí thế khó tả, cứ như mang theo ma lực của cường giả, làm cho người ta nhịn không được kính phục. Trong lòng hai người đều đánh một cái rùng mình, nếu nói Kiến Vũ bình thường chỉ là một con mèo lười thích ngủ, như vậy Kiến Vũ hiện tại chính là một con sư tử hùng dũng, không để cho người ta khinh thị, hai người bọn họ đồng thời nghĩ đến một cái từ, đó là "vương bát khí" (khí chất vương giả).
Đều nói chữ cũng như người, có thể viết ra loại chữ mang theo khí chất sắc bén này, Kiến Vũ sao có thể là cái dạng bình thường kia, Hạ Quân cùng Phác Hữu Thiên không ngốc, nếu lúc này còn nhìn không ra Kiến Vũ là thường ngày đều mang theo ngụy trang, như vậy bọn họ coi như không có mắt.
"Lễ nghĩa liêm sỉ..." Thầy giáo Thư pháp giật mình tỉnh lại, nhìn bốn chữ to này, lại nhìn sang mấy sinh viên H đứng ở một bên, đồng tình nhẹ gật đầu, mấy chữ này để cho bọn họ học tập, thực không sai.
Lee Song Hyuk tuy biết nói tiếng Trung Quốc, nhưng cũng không am hiểu thưởng thức thư pháp, thấy người bạn giỏi thư pháp của mình thay đổi sắc mặt, chỉ biết mấy chữ này sợ rằng không đơn giản, lại thấy sự sợ hãi trong mắt mọi người ở bốn phía, chỉ biết kế hoạch áp chế nhuệ khí đối phương của hắn lại thất bại.
Kiến Vũ nhìn về phía nam sinh muốn cùng mình tỷ thí thư pháp: "Cái gọi là người phải biết lễ, mới biết được như thế nào là liêm sỉ, cậu đã thích luyện thư pháp, không nên nôn nóng như vậy." Nói xong, lại nhìn về phía Lee Song Hyuk: "Đám bạn của cậu còn am hiểu cái gì nữa không?"
Lee Song Hyuk trầm mặc, không phải hắn không muốn nói, mà là hắn không thể nói, bởi vì hắn rất rõ ràng hiểu được, nếu lại tiếp tục so tài, cũng chỉ khiến mình, trường học cùng quốc gia mình thêm mất mặt mà thôi.
"Đàn cổ, thổi sáo, võ thuật hay hội họa?" Kiến Vũ sắc mặt đạm mạc cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành trên bàn, tựa hồ là để đối phương thấy rõ ràng hơn một chút: "Cậu nếu không ngại, tôi đều nhất định phụng bồi, nhưng mong cậu hiểu như thế nào là khiêm tốn, người Trung Quốc chúng tôi tài ba vô số, nhưng chưa bao giờ gặp người ngày ngày nói muốn cùng ai luận bàn thỉnh giáo, cậu biết là vì gì không?"
Lee Song Hyuk bị ánh mắt lạnh như băng của Kiến Vũ nhìn đến trống ngực loạn khiêu, khô khốc hỏi: "Vì cái gì?"
Kiến Vũ cười nhạt một tiếng, buông tờ giấy, cầm lấy một bình đồ uống còn nguyên bao nắp bên cạnh, lắc, không có nửa phần tiếng vang. Thấy đối phương vẻ mặt khó hiểu, lại cầm lấy nửa bình đồ uống khác, nhẹ nhàng lắc một cái, liền phát ra tiếng vang òng ọc, buông bình xuống, Kiến Vũ giống như cười mà không phải cười nhìn Lee Song Hyuk vẫn còn mờ mịt: "Biển học sâu xa, cậu bạn này... chính cậu nhận thức cho tốt đi."
"Bình thường thì khách khí, nhưng khi thực sự muốn tổn hại đến người ta, so với ai khác đều cay nghiệt hơn." Hạ Quân gật gù, đưa mắt nhìn Kiến Vũ xuyên qua đám người ra khỏi phòng học: "Xem ra hai anh em Vương gia, không ai là đơn giản cả."
"Cậu ta bình thường nói chuyện sẽ không đả kích người sao?" Phác Hữu Thiên khiêu mi.
"Nhưng cũng không đến mức độ này." Hạ Quân thanh âm có chút nâng cao: "Lực sát thương này còn mang theo loại khí thế đó, hoàn toàn không giống với mấy câu công kích đơn thuần."
Nửa bình nước?! Lee Song Hyuk cầm lấy nửa bình đồ uống trên bàn lắc lắc, lại nhìn xem một bình đầy bên cạnh, vừa kịp nhận ra là có ý tứ gì, khuôn mặt trở nên xanh trắng, cũng không biết là đang xấu hổ hay tức giận.
Những người vây xem tản ra, để tỏ lòng hữu hảo, ai cũng không cười, nhưng sau khi đi xa cũng bắt đầu thấp giọng bật cười, hả giận a, thật sự là hả giận.
...
Lý Hy cầm điện thoại, trong lòng bàn tay có chút mồ hôi toát ra, cô vừa mới đem tư thái viết thư pháp của Kiến Vũ toàn bộ ghi lại, mở clip ra, thiếu niên bên trong thoạt nhìn làm cho người ta cảm thấy vô cùng yếu ớt, lại khiến người ta không dời được ánh mắt.
"Lý Hy." Bạn thân vỗ vỗ vai của cô, đã nhìn thấy hình ảnh trên màn hình điện thoại di động, nở nụ cười ranh mãnh: "Tưởng gì, thì ra là đang ngắm Vương nhị thiếu gia của chúng ta, hay là... tối hôm nay chúng ta mời Vương nhị thiếu gia cùng đi ăn cơm."
Lý Hy sắc mặt hơi đổi, không che dấu tâm tư của mình, nhưng trong lòng so với ai cũng đều rõ ràng hơn phần cảm tình này sẽ có kết quả gì, cô cười khổ đưa di động bỏ vào trong túi: "Đừng nói giỡn."
Bạn thân thấy cái dạng này của cô, có chút thở dài một hơi, cũng không phải nói giỡn: "Xế chiều hôm nay chúng ta hẹn cậu ấy cùng đi ra ngoài đi, ít nhất... ít nhất cũng có thể cho cậu hết hy vọng."
Lý Hy sắc mặt tái đi, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
...
Buổi chiều hết tiết, Kiến Vũ nhìn người nữ sinh tên Lâm Lâm này bảo là muốn đi mua đồ thư pháp, nhờ cậu theo tư vấn giúp, thấy đối phương tựa hồ thật sự rất khẩn thiết, cậu cũng chỉ gật đầu nói "được" một tiếng, dù sao về phương diện bút lông nghiên mực này, thật sự trình độ am hiểu của cậu so với mấy cô gái này là hơn hẳn.
Sự thật chứng minh, tiêu chuẩn mua sắm của con gái khiến cho Kiến Vũ thật bất đắc dĩ, mua bút lông không phải xem chất lượng bút lông, mà là xem màu sắc và hoa văn trên cán bút, mua nghiên mực không phải xem đáy nghiên nghiền ra mặc sắc (màu đen) có tốt hay không, mà là xem kiểu dáng nghiên mực có đẹp hay không.
Làm con trai, cậu đương nhiên là phải giúp mấy cô gái xách đồ, chỉ là chứng kiến những thứ loạn thất bát tao như kẹo, quần áo... gì đó này, cậu đột nhiên cảm thấy, nếu phải trải qua cả đời như vậy cùng một cô gái nào đó, thật sự có chút làm cho người ta ăn không tiêu.
"Lý Hy, bọn tớ đi bên kia xem, cậu cùng Vương nhị thiếu gia qua quán cà phê bên kia ngồi một chút đi." Lâm Lâm trong lòng rất ngưỡng mộ Kiến Vũ, nhưng cô cũng hiểu, Kiến Vũ không thích hợp với Lý Hy, chưa nói đến Kiến Vũ vĩ đại, chỉ nói hoàn cảnh gia đình của Kiến Vũ, cũng không phải thứ Lý Hy có thể thích ứng được. Đều nói chim sẻ biến phượng hoàng, kỳ thật dù cho chim sẻ có biến được thành phượng hoàng, thì trong mắt phượng hoàng, chim sẻ cũng vẫn chỉ là một chú chim sẻ bắt chước bừa mà thôi.
Lý Hy cùng Kiến Vũ vào quán cà phê, Lý Hy gọi cà phê, đối phương cũng thuận theo cô, nhưng cô rất nhanh phát hiện, cà phê truớc mặt đối phương một chút cũng không hề động vào.
Cô rất ít đến quán cà phê, bởi vì giá cả không thấp. Bất quá có lẽ thứ này ở trong mắt đối phương, chỉ sợ căn bản không vào được miệng a. Cô vô ý thức bỏ thêm vài viên đường vào trong tách, nhìn loại nụ cười lễ tiết trên mặt đối phương, tay có chút run lên.
Một chiếc xe màu đen có rèm che đi trên đường, lúc ngang qua quán cà phê, tốc độ xe tựa hồ chậm lại, nhưng là rất nhanh lại lái đi, chỉ là ai cũng không chú ý tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT