Kiến Vũ uống hết cả ly rượu, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ cảm thấy rượu này ngọt, có hơi lâng lâng, tuy không có hương vị như nữ nhi hồng năm xưa, nhưng vẫn có thể uống.

"Nếu thấy khách hàng uống rượu kiểu này, chắc sẽ làm ông chủ tức chết mất."  Vu Hi Triệt giễu cợt lại rót rượu cho Kiến Vũ: "Rượu vang là để thưởng thức chứ không phải để uống một hơi như vậy, chẳng lẽ cậu muốn làm người thử rượu sao?"

Kiến Vũ nhíu mày: "Người thử rượu thì sao, không có người thử, làm sao đến lượt anh uống rượu?" Cậu sinh ra trong thế gia, từ nhỏ đã được dạy là không nên coi thường bất cứ người nào, dù cho đó có là tên khất cái bên đường đi nữa. Phùng gia hiển hách gần hai trăm năm, cũng có một phần là nhờ vào những tổ huấn này.

Nụ cười trên mặt Vu Hi Triệt cứng đờ, lời này của Kiến Vũ nói ra thực không hề khách khí, hắn cảm thấy có chút tự ái, đặt ly rượu xuống bàn, hừ một tiếng, không thèm để ý tới nữa.

Vương Thanh lại kỳ quái liếc nhìn Kiến Vũ, từ sau khi hai người ở chung, chưa bao giờ thấy cậu có lúc sắc bén như vậy, chẳng lẽ là tại uống rượu?

"Kiến Vũ, em nói cực kỳ có đạo lý."  Hiểu  Lam cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Kiến Vũ: "Em đừng để ý đến cậu ta, vốn nên sớm có người giáo huấn cho cậu ta biết."  Lời này của Kiến Vũ tuy không khách khí, nhưng Vu tiểu tử nói chuyện đều không bao giờ biết nghĩ, mấy câu như thế đáng lẽ phải nói cho hắn từ lâu rồi.

"Uống rượu là phải vui, đến đây."  Hiểu Lam đem ly rượu vang đưa cho Kiến Vũ: "Người câu nệ quy củ làm sao biết cách hưởng thụ."  Nói xong, chính mình ngửa đầu uống cạn một ly.

Kiến Vũ liếc mắt nhìn màu rượu đỏ sậm trong cốc, cười nói: "Người ta nói: nữ nhân có đôi khi so với nam nhân càng phóng khoáng hơn, hôm nay được gặp, quả thật như thế."  Uống hết ly rượu, cậu còn rất nghiêm túc mở miệng nói: "Bản thân em cảm thấy loại rượu này chưa đến mức được cho là thượng phẩm, nếu có một vò rượu trên trăm năm thì thật hay, uống lên mới thấy tư vị vô cùng, em không rõ người ở đây sao cứ thích học đòi văn vẻ, bày ra đủ loại tư thái gì đó. Sự cao quý thực sự là ở bên trong, vẻ bề ngoài cũng đâu cần quá hoa mĩ."

Hiểu Lam ánh mắt hơi đổi, lập tức cười nói: "Kiến Vũ, em say rồi đúng không?" 

Kiến Vũ phát hiện mình đã lỡ lời, siết chặt chiếc ly, liếc mắt về phía Vương Thanh, thấy anh vẫn đang cùng Quách Hạo nói chuyện, mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu không nói.

"Muốn hát bài gì, chị chọn cho em."  Hiểu Lam cười cười: "Bài hát ở đây đầy đủ hết, chỉ cần em có thể nói tên thì đều có."

Kiến Vũ cảm giác đầu óc mình có chút lâng lâng, nhớ lại mình trước đó vài ngày mới học được một bài hát, mặc dù là viết cho nữ ca sĩ, nhưng ca từ lại vô cùng có ý nghĩa, cảm giác hát ra hẳn là sẽ rất không tồi.

Bài [ thủy điều ca ] Kiến Vũ hát lên thiếu đi sự mềm mại của nữ tử, nhưng lại có thêm sự tiêu sái của nam nhân, Vương Thanh một tay nắm Kiến Vũ, tay kia nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

"Không hổ là Kiến Vũ em trai, hát gì cũng hay."  Lú Tuấn cười nói: "Bài "con cừu" vừa rồi cũng rất đáng yêu."

Vương Thanh quay đầu nhìn hắn: "Bài đấy gọi là [ Em muốn mình là một con cừu ], cậu nhớ sai tên rồi."

Lý Tuấn tay cầm ly rượu run run. Vương Thanh, sao cậu có thể dùng biểu tình nghiêm túc như vậy để nói loại chuyện này được chứ? Hắn vội ho một tiếng, đặt chén rượu xuống: "A, cậu rất thuộc nha."

Vương Thanh thu hồi ánh mắt không nói nữa, thường xuyên cùng Kiến Vũ xem mấy con cừu béo núc ních trên TV, có thể không thuộc được sao?

"Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm chung thiền quyên..."

Nghe một câu hát này, ánh mắt Vương Thanh có chút lóe lên, nghiêng đầu nhìn về phía Kiến Vũ, phát hiện trong mắt cậu mang theo một tia hoài niệm, anh quả thực không hiểu cảm xúc lúc này của cậu là gì.

...

Bữa tiệc Thôi gia tổ chức có rất nhiều nhân vật nổi tiếng đến tham dự, Phác gia và Hạ gia cũng là những người được mời, Phác Hữu Thiên cầm ly rượu cùng mọi người chào hỏi chu toàn, hết hơn phân nửa thời gian bữa tiệc mới đi vào trong góc nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau đã thấy Hạ Quân đi tới.

"Tối nay Vương Thanh không đến."  Hạ Quân ngồi xuống bên cạnh hắn, ngữ khí có chút phức tạp: "Không nghĩ tới Vương Thanh lại làm như vậy."

"Tối hôm nay nụ cười của Thôi Mỹ Dung thực khó coi."   Phác Hữu Thiên liếc mắt nhìn bốn phía, hạ giọng nói: "Vậy mà tôi cứ nghĩ hai nhà họ đã bắt tay."

"Thế thì không hẳn."  Hạ Quân duỗi cái lưng mệt mỏi: "Nói không chừng anh ta đã có tính toán rồi, Thôi gia mặc dù rất lớn, nhưng dù sao sức ảnh hưởng ở nước ta còn xa mới đuổi kịp Vương gia, anh ta không tham gia tiệc rượu tối nay, thái độ này đã chứng tỏ rõ ràng."

Phác Hữu Thiên khẽ nhíu mày, đây không phải tác phong làm việc từ trước tới nay của Vương Thanh, Thôi gia tuy lần này có vài phát ngôn gây xôn xao trước mặt truyền thông, nhưng cũng thật không ngờ Vương Thanh lại thẳng thừng không thèm nể mặt như vậy, qua buổi tiệc lần này, chỉ sợ Vương gia cùng Thôi gia sẽ đối nghịch.

Một thương nhân thành công, phải biết rõ không nên từ bỏ ích lợi, trừ phi phần ích lợi này có âm hiểm...

Phác Hữu Thiên đột nhiên nghĩ đến chuyện chiều hôm nay Kiến Vũ bị phóng viên bao vây chặn đường, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, nhưng rất nhanh lại đè xuống, Vương Thanh cùng Kiến Vũ quan hệ dù tốt, nhưng cũng không đáng vì chuyện chẳng ra sao này mà tuyệt giao với Thôi gia.

Hắn cười cười, bất quá Vương Thanh thật sự là có năng lực này, cho dù đắc tội với Thôi gia, Thôi gia cũng không dám làm ra chuyện gì, ai bảo anh ta là Vương Thanh, là Vương thị tổng tài.

"Này, cậu đừng cười đến thâm sâu như vậy."  Hạ Quân huých khuỷu tay vào eo Phác Hữu Thiên: "Vừa rồi tôi nhìn thấy anh trai cậu rất hứng thú với Thôi gia tiểu thư."

Phác Hữu Thiên cười lạnh không trả lời, Hạ Quân thấy hắn như vậy, cũng không nói thêm gì nữa.

...

"Kiến Vũ, em làm sao vậy?" Kiến Vũ sau khi hát hai bài, liền gối lên đùi Vương Thanh, nương theo ánh sáng màn hình, Vương Thanh phát hiện khuôn mặt cậu có chút đỏ lên.

"Uống vài ly rượu vang, chắc đã say rồi."  Hiểu Lam buông mic, vươn tay chọc chọc khuôn mặt trắng nõn của Kiến Vũ: "Tiểu tử này trước kia không phải thích tới quán bar nhất sao, như thế nào mới uống có mấy ly lại say rồi?"

Vương Thanh mặt đen đen, nhớ tới trên tư liệu điều tra nói Kiến Vũ rất hay đi đàn đúm thác loạn, mỗi lần đều uống rượu, ngăn lại ngón tay đang chọc chọc khuôn mặt Kiên Vũ của Hiểu Lam: "Hiện tại cũng không còn sớm, tôi mang tiểu Vũ về."

"Giờ mới hơn 9h, cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu, cậu lại nói   là đã muộn?" Vu Hi Triệt nâng cao âm lượng nói: "Cậu hồi còn chưa có đứa em này, thì hơn nửa đêm mới về nhà, sao bây giờ lại trở thành người đàn ông ngoan hiền vậy, thay đổi này cũng quá lớn đi."

Cẩn thận ôm lấy Kiến Vũ, Vương Thanh đứng lên, Quách Hạo cũng đứng dậy giúp anh mở cửa, anh gật gật đầu với Quách Hạo, mới nói với Vu Hi Triệt: "Cậu nói như vậy, là vì cậu còn chưa gặp được người có thể khiến cậu nguyện ý từ bỏ những thú vui nhàm chán vô nghĩa này mà thôi."  Cúi đầu ngắm nhìn thiếu niên như con mèo cọ cọ trong ngực mình, ánh mắt Vương Thanh trở nên ấm áp, nói câu "gặp lại sau" với mấy người liền ra khỏi cửa.

"Nó là em trai cậu, chứ không phải vợ cậu."  Vu Hi Triệt rầu rĩ thở dài, bất giác cũng câm ly rượu đỏ lên phóng khoáng uống như Kiến Vũ: "Em trai cậu ta làm cậu ta nguyện ý buông tha cuộc sống về đêm, bà xã sau này của cậu ta thì biết làm sao bây giờ?"

Hiểu Lam ngẩng đầu nhìn cửa ra vào không còn một bóng người, đuôi lông mày có chút nhíu.

Quách Hạo đóng cửa lại, ấm áp cười: "Không phải có câu nói, "huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo" sao?"

Vu Hi Triệt uống một hơi hết chén rượu, cười nhạo nói: "Nhưng nếu có ai động vào quần áo của đàn ông, sẽ bị chém tay chân."

Nghe xong lời của Quách Hạo cùng Vu Hi Triệt, Lý Tuấn đột nhiên nói: "Đôi khi điều đàn ông muốn có lẽ chỉ là tay chân cũng không chừng, giống như có một số phụ nữ chỉ cần quần áo không cần nam nhân."

Vu Hi Triệt mờ mịt nói: "Không cần quần áo chẳng lẽ cởi truồng mà chạy ngoài đường?"

"A."  Lý Tuấn sờ sờ cái cằm, giương khóe miệng cười: "Trên thế giới không phải còn có đam mỹ cùng bách hợp sao." Nếu như Kiến Vũ không phải là em trai của Vương Thanh, hắn đã muốn hoài nghi Vương Thanh cùng Kiến Vũ là BL, không đúng, phải nói là Vương Thanh đoạn tụ.

"Tôi còn chưa muốn đoạn tụ."   Vu Hi Triệt xem thường: "Cậu ngu lắm, cái mà Vương Thanh cùng Vương tiểu tử thực sự đang làm, không phải là BL, là loạn – luân."

"Tư tưởng của các cậu bay quá xa rồi, tôi đuổi không kịp."   Quách Hạo đem mic nhét vào tay hai người: "Hát đi, đừng nghĩ linh tinh nữa."   Ừm, kỳ thật hai anh em họ loạn – luân cũng không sao, dù sao hiện tại nụ cười của Vương Thanh so với trước kia đã tăng thêm được 30 điểm.

Từ đầu đến cuối Hiểu Lam đều trầm mặc uống rượu, cô nghe tiếng hát của Vu Hi Triệt và Quách Hạo, tựa trên ghế sa lon nhắm mắt lại.

...

Lái xe nhìn thấy Vương Thanh đi ra, bước lên phía trước thay anh mở cửa, Vương Thanh sau khi đặt Kiến Vũ lên ghế mới ngồi xuống, xoa xoa cánh tay có chút nhức mỏi, tiểu Vũ gần đây hình như đã thêm một ít thịt, bế đến bế đi có chút cố sức.

Hơi động một chút làm cho Kiến Vũ mơ mơ màng màng mở mắt ra, cậu nhìn gò má tuấn mỹ trước mặt, lẩm bẩm hỏi: "Ngươi là ai?"

Vương Thanh bất đắc dĩ cười, vươn tay sờ sờ gò má ửng hồng của cậu: "Uống rượu xong không nên nói, rất nhanh sẽ về đến nhà." Ngẩng đầu bảo lái xe: "Đi nhanh một chút, nhớ chú ý an toàn."

Tài xế lĩnh mệnh, vượt qua một chiếc BMWs và Audi, nghĩ đến chuyện chú ý an toàn, lại giảm tốc độ xuống, làm một tài xế kỳ thật cũng không dễ dàng a.

"Ai nói vậy, bản thiếu gia vẫn thường uống nữ nhi hồng, đều chưa từng say qua, sao có thể dễ dàng say như vậy."  Kiến Vũ cọ cọ đầu trong ngực Vương Thanh, tựa hồ là muốn làm giảm bớt cơn đau đầu do men rượu: "Ngươi nếu dám nói bậy, sẽ bị đuổi đi."

Vương Thanh sắc mặt hơi đổi, kéo Kiến Vũ, tay kia nhẹ nhàng vuốt trán của cậu, ngữ khí hòa hoãn hỏi: "Ai dám đuổi anh ra ngoài?"

Kiến Vũ thoải mái hừ hừ, mắt hơi mở: "Đừng nói nhiều, không phải là ngươi không biết quy củ trong phủ chứ, để người khác nghe thấy, cẩn thận sẽ bị trách phạt."

Ngón tay đang vuốt ve bên trán Kiến Vũ thoáng lạnh, thanh âm Vương Thanh mang theo một tia run rẩy: "Bị phạt, em uống say chẳng lẽ không sợ?"

"Ngươi hồ đồ sao, bản thiếu gia sao có thể bị trách phạt chứ?" Thiếu niên nhíu mày, nhắm mắt lại.

Ngón tay cứng đờ, dời ánh mắt, không dám nhìn vào khuôn mặt của thiếu niên, Vương Thanh chậm rãi hỏi: "Như vậy... em là ai?"

Sau nửa ngày, Vương Thanh không có được đáp án, cúi đầu nhìn lại, người trong ngực đã ngủ, anh không khỏi cười khổ, đến tột cùng người này không phải Kiến Vũ, hay bởi vì sau khi mất trí nhớ xem phim cổ trang nhiều quá nên mới bị ảnh hưởng?

Nếu như là TV ảnh hưởng, thì kỳ nghệ của cậu, còn có loại phương thức nói chuyện khác với hiện đại này là từ đâu mà đến?

Nếu như người trong ngực không phải tiểu Vũ, như vậy Kiến Vũ trước kia đang ở đâu, thế gian này làm sao có thể phát sinh loại chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy.

Siết chặt người trong ngực, nếu thật sự không phải, có phải có một ngày người này sẽ biến mất?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play