"Đây là đài truyền hình Trung Quốc, đây là đài truyền hình Trung Quốc, đây là nơi diễn ra trận đấu bóng đá giữa đại học B của Trung Quốc và sinh viên đại học H của Hàn Quốc, tôi là MC Kim Hâm, bên cạnh tôi là Giang Hưng – một chuyên gia bình luận bóng đá có thâm niên. Giang Hưng tiên sinh, đối với trận đấu bóng đá này ngài thấy thế nào?"
"Khởi nguồn của bóng đá là ở Trung Quốc chúng ta, chỉ có điều cuối thời nhà nhà Thanh vì nhiều nguyên nhân, mà môn thể thao này đã dần dần rời khỏi lịch sử. Thành tích bóng đá hiện tại của Trung Quốc tại Châu Á cũng có vị trí, nhưng đây là trận đấu của sinh viên, so với trận đấu quốc tế thì rất khó để có thể đoán trước diễn biến kết quả sẽ như thế nào, nhưng trình độ bóng đá Trung Quốc..."
"Cảm ơn Giang Hưng tiên sinh đã đưa ra bình luận cho trận đấu này, các vị khán giả đang ngồi trước TV, bây giờ là thời gian truyền hình trực tiếp trận đấu bóng đá giữa đại học B và đại học H. Các vị khán giả nếu có ý kiến gì đối với trận đấu này, có thể gửi tin nhắn đến đài truyền hình. Điện thoại hỗ trợ là 100068, các vị cũng có thể liên hệ trực tiếp qua tổng đài 100001. Vị nào gửi tin nhắn còn có cơ hội nhận được một chiếc điện thoại di động..."
Vương quản gia nhìn đồng hồ trên tay, ghét bỏ liếc mắt nhìn hai MC trên màn hình TV, một người nói nhảm một hồi, một người giả vờ thông thái, cho rằng gắn thêm một chữ "gia" liền giỏi rồi sao.
"Vương quản gia, còn hai phút nữa là trận đấu bắt đầu rồi, sao vẫn là hai người kia nói nhảm vậy." Bình thường phụ trách công việc vệ sinh của biệt thự, Vú Vương liếc xéo hai MC: "Thật không biết hai người kia tới để làm cái gì."
Màn hình đột nhiên thay đổi, biến thành một thảm cỏ xanh, trên sân không ngừng vang lên những tiếng hoan hô, người trong cả tỏa biệt thự tinh thần chấn động, ngay cả thanh âm vừa rồi làm cho mọi người chán ghét, mà lúc này vang lên lần nữa cũng sẽ không thấy khó chịu.
Tuy chỉ là trận đấu cấp sinh viên, nhưng bởi vì danh tiếng của hai trường, cùng một vài nguyên nhân sâu xa khác, nên trận đấu này rất được chú ý, mà sân thi đấu được sử dụng cũng là sân bóng lớn nhất thành phố, có thể chứa mấy vạn người xem. Trên sân không còn chỗ trống, khán giả đồng loạt giơ cao cờ của đại học B và quốc kỳ, hưng phấn nhiệt tình khiến hai bên cầu thủ vừa ra sân đều một thân mồ hôi lạnh.
Không từ mà biệt, nếu đại học B thua, cũng không biết có thể nhận tập kích của vỏ chuối cùng bình nước khoáng hay không.
"Cảnh tượng này cũng quá nhiệt tình a." Hạ Quân tặc luỡi, quả thực không dám nghĩ nếu mình thua thì sẽ ra sao.
"Không cần lo lắng, nghe nói lúc khán giả vào sân, phía ban tổ chức chỉ cho phép họ mang vào nửa bình đồ uống, hơn nữa đã kiểm tra trên người họ có dấu vật cứng hay không, như kim cương, các đồ vật bằng kim loại..." Phác Hữu Thiên khóe miệng mang theo ý cười, nghe tiếng thét chói tai của các nữ sinh, lộ ra vẻ mặt hoàn mỹ nhất.
Hạ Quân nghe nói như thế, dưới chân mềm nhũn, đột nhiên có loại cảm giác rằng nếu trận đấu này hắn không thắng có thể sẽ phải phơi thây đầu đường. Quay đầu lại liếc mắt nhìn Kiến Vũ đi ở phía sau mình, hắn có chút tiếc nuối phát hiện, Vương gia Nhị thiếu gia lúc này biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, cứ như ngồi vây xung quanh không phải mấy vạn người xem, mà là mấy vạn cây củ cải.
...
Bởi vì Vương Thanh là một trong những nhà tài trợ chính của trận đấu này, cho nên chỗ anh ngồi không phải khán đài bình thường, mà là ghế dành cho khách quý.
Mấy người đang ngồi cạnh cũng biết Vương Thanh là người luôn dùng giây để tính tiền thời gian, thật không ngờ anh lại có thể đến đây xem trận đấu này. Nghĩ đến trên danh sách cầu thủ có Vương gia Nhị thiếu gia, những người này không khỏi cảm khái, Vương gia hai huynh đệ này trước đây có lời đồn là tình cảm bất hòa, về sau lại truyền tai nhau rằng quan hệ huynh đệ bọn họ cực kỳ thân mật, hiện tại xem ra, vẫn là lời đồn phía sau đáng tin hơn một chút.
Sau khi hai bên cầu thủ xuất hiện, tiếp theo là hát quốc ca, rồi cùng nhau bắt tay giao hảo, sau đó bắt đầu trận đấu.
Trận đầu bắt đầu, cầu thủ số 3 của Hàn Quốc lập tức đoạt bóng, vô cùng anh tuấn dẫn bóng chạy về phía sân của đại học B. Cổ động viên đại học B thấy vừa mở màn, bóng liền bị Hàn Quốc đoạt mất, lập tức nhiệt huyết lên não, đứng lên gào rú.
"Cầu thủ cướp được bóng là số 3 Đại học H Jang Yun Suk, nghe nói cầu thủ này từ nhỏ đã yêu thích bóng đá, thể lực rất tốt, hơn nữa trong trường đại học H còn có câu nói rằng, đoạt bóng dưới chân Jang Yun Suk, so với cướp ngân hàng còn khó hơn, cho nên..."
"Hay, cầu thủ số 10 của Đại học B đã đoạt được bóng, chúng ta nhìn xem cầu thủ số 10 là ai..." Tiếng hoan hô kinh hỉ của Kim Hâm cắt đứt một tràng phân tích chuyên nghiệp của Giang Hưng: "Cầu thủ 10 số Đại học B, là sinh viên năm hai khoa lịch sử tiếng Trung, đồng thời cũng là Nhị thiếu gia của công ty Vương thị, xem ra Vương gia hai huynh đệ một văn một võ, thật sự là khó lường."
Màn ảnh chiếu đến gương mặt Kiến Vũ dừng lại vài giây đồng hồ, quản gia cảm khái nói: "Nhị thiếu gia thực suất." Đồng thời lại cau mày nói: "Cái tên Giang Hưng kia, là phản quốc a, lại đi khích lệ Hàn Quốc như vậy." Cái tên Kim Hâm kia tuy hơi huyên náo một chút, nhưng nhìn cũng không tệ lắm.
"Các bạn khán giả đang ngồi trước TV, đây là địa điểm nơi diễn ra trận thi đấu trận bóng đá giao hữu của sinh viên Trung Quốc do đài truyền hình trực tiếp, cầu thủ hai bên theo thứ tự là Hàn Quốc sinh viên trường H, Trung Quốc sinh viên trường B, hiện tại tình huống trên sân rất kịch liệt, cầu thủ số 10 Đại học B đã dẫn bóng vào sân của Đại học H..."
Tuy cách rất xa, Vương Thanh vẫn có thể nhìn ra người chạy đầu là Kiến Vũ, chai nước trên tay anh bị bóp đến có chút biến dạng, người từ trước đến nay không có hứng thú với môn thể thao này như anh, lúc này lại cảm thấy sự khẩn trương trước nay chưa từng có.
"Ơ, không nghĩ tới Vương tổng tài cũng đến đây xem trận đấu này?" Chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên bị một người chiếm lĩnh, Vương Thanh nghiêng đầu nhìn lại, là Phác Hàn – trưởng nam của Phác gia, anh mỉm cười: "Phác thiếu gia không phải cũng tới sao?" Nói xong, lại đưa ánh mắt nhìn về phía sân bóng, liền thấy hình ảnh Kiến Vũ bị vài người chặn lại, vì vậy nhíu nhíu mày.
"Thật không nghĩ tới kĩ thuật của Vương nhị thiếu gia lại tốt như vậy." Phác Hàn nhìn theo sân bóng: "Nghe nói ngay cả đứa em kia của tôi cũng kém hơn so với cậu ấy."
Phác Hàn ý tứ rất rõ ràng, hắn muốn thăm dò Vương Thanh có thật sự định đứng về phe Phác Hàn hay không. Nếu Vương Thanh theo Phác Hàn, hắn cần phải nghĩ kế hoạch đối phó.
Vương Thanh ánh mắt vẫn dán trên sân bóng, đối với lời thăm dò của Phác Hàn, cũng không biết là anh không phát giác ra hay cố ý không để ý tới, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Hai người đều có sở trường, không thể đem ra so sánh."
Phác Hữu Thiên thấy Kiến Vũ bị ba cầu thủ vây quanh, căn bản không có cửa để đột phá, hiện tại cho dù chuyền bóng, cũng có khả năng bị đoạt mất, hắn lo lắng nhìn tình huống, lúc đang chuẩn bị giúp Kiến Vũ phá vòng vây, thì chỉ thấy Kiến Vũ với một cái lắc mình, lại từ giữa ba người dẫn bóng khéo léo ra ngoài, hắn ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Kiến Vũ, vừa rồi động tác kia của Kiến Vũ, như thế nào lại cảm thấy giống với cao thủ võ lâm trong TV vậy?
Kiến Vũ chạy cực nhanh, phía trước đã không còn ai cản cậu, sau đó liền từ vị trí rất xa, tung ra một cú sút.
"Cú sút này chỉ sợ là không đủ lực..."
"Vào rồi!" Tiếng hoan hô của Kim Hâm lần nữa át đi tiếng phân tích chuyên nghiệp của Giang Hưng, hắn cầm micro kích động mở miệng nói: "Các bạn khán giả, các bạn khán giả, đây là địa điểm nơi diễn ra trận đấu giữa Đại học B và Đại học H, khi trận đấu vừa bắt đầu khoảng mười phút, Đại học B đã ghi bàn, kết quả này khiến tất cả chúng ta bất ngờ. Hy vọng trong trận đấu này, các cầu thủ Đại học B có thể khiến chúng ta bất ngờ không ngừng."
Lúc màn ảnh chiếu đến Kiến Vũ thì... chỉ thấy cậu đang được các đồng đội của Đại học B ôm vào chính giữa, chỉ lộ ra nửa bên mặt cười đến sáng lạn.
Cầu thủ Đại học H sắc mặt âm trầm nhìn một màn này, dù sao trong một trận bóng đá, vừa mở màn đã ghi bàn tuy không phải là không có, nhưng là số ít, huống chi còn là đội có kĩ thuật nổi tiếng kém cỏi như Trung Quốc, đội Trung Quốc không mất bóng trong 10" còn có khả năng, làm sao có thể ghi bàn?!
"Rôộp." Chai nước trong tay Vương Thanh bị vặn đến biến dạng, đợi lúc anh lấy lại tinh thần, mới phát hiện chai nước trong tay mình đã biến thành một hình dáng khác, vì vậy đem cái chai để qua một bên, khóe miệng lộ ra một nụ cười. Không hổ là Vũ Vũ của anh, sút ra một cú đẹp như vậy.
Phác Hàn ánh mắt phức tạp nhìn Vương Thanh, hắn vẫn cho rằng Vương Thanh đối tốt với Kiến Vũ là vì những cổ phần công ty kia, nhưng bây giờ Kiến Vũ đã đem toàn bộ cổ phần công ty giao cho Vương Thanh, tại sao Vương Thanh còn có thể đối xử với Kiến Vũ tốt như vậy?
Hắn thậm chí có chút không hiểu Vương gia hai huynh đệ, muốn nói Kiến Vũ làm ra những chuyện này là vì được nuông chiều vô cùng mà thành hư, còn Vương Thanh thì sao? Năm đó cha mẹ của hắn sau khi kết hôn, cha hắn ở bên ngoài nuôi mẹ Kiến Vũ làm tình nhân, cũng bởi vì việc này mà mẹ Vương Thanh mới vì uất ức mà chết, sau đó Vương Thanh liền ra khỏi Vương gia, ra nước ngoài du học, anh ta không có lí gì lại đối tốt với Kiến Vũ như vậy.
Nghĩ lại, Phác Hàn cười lạnh, chẳng lẽ Vương Thanh là vì muốn đền bù tổn thất cho Kiến Vũ? Dù sao cái chết của mẹ Kiến Vũ cũng rất khả nghi, khó đảm bảo rằng không phải Vương Thanh động tay động chân vào đó. Trở nên nổi tiếng trong xã hội này, tay chân sao có thể vẫn còn sạch sẽ?
Hắn đột nhiên có chút muốn biết, nếu như Kiến Vũ phát hiện cái chết của mẹ mình và Vương Thanh có quan hệ thì... hai huynh đệ sẽ lại ầm ĩ thành bộ dáng gì nữa?
Huynh hữu đệ cung gì chứ, trong xã hội này chỉ là trò cười mà thôi.
Liếc mắt nhìn Vương Thanh nãy giờ vẫn luôn đặt toàn bộ sự chú ý trên sân bóng, Phác Hàn đứng lên nói: "Vương tổng tài, tôi có việc, đi trước một bước."
Vương Thanh ngẩng đầu: "Phác thiếu gia không xem sao?"
Phác Hàn cười cười: "Tôi không phải đã đến xem rồi sao, dù sao công việc vẫn quan trọng hơn." Nếu không phải lão nhân bắt hắn đến, hắn làm gì lãng phí thời gian vào những chuyện thế này.
"Lần này lại là cầu thủ số 10 cướp được bóng, ai nha, số 9 của Đại học H đã đá vào chân của số 10!" Kim Hâm thanh âm cất cao vài độ: "Mọi người hãy xem đi, đây là một pha phạm lỗi rất rõ ràng."
Số 9 cùng Kiến Vũ đồng thời ngã xuống sân, trọng tài cũng thổi còi, ra hiệu tạm dừng.
"Kiến Vũ!" Cầu thủ Đại học B vừa thấy tình huống này, lập tức vây quanh.
"Vũ." Vương Thanh vụt đứng lên, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào sinh viên mặc áo cầu thủ số 9, cũng dám đá em trai của Vương Thanh anh...
Trên sân có màn hình lớn, rất nhiều người xem đều thấy được một màn này, lập tức tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía, hiện trường trở nên vô cùng ồn ào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT