Trong nhà hàng đang phát một ca khúc nước ngoài, Hàn Hạ Như nghe bài hát quen thuộc này, tựa hồ lại nhớ tới thời sinh viên, lúc ấy cô đã thường bỏ qua nó khi đi trên sân trường.
Cô yêu Vương Thanh, nhưng còn xa mới đến tình trạng thiếu anh thì không thể sống được, cô chưa bao giờ cho mình là một phụ nữ coi tình yêu là chí thượng, cho nên chỉ có thể chấp nhận sự thật.
"Lần trước nhờ có cuộc phỏng vấn với anh, đã giúp cho lượng tiêu thụ của tạp chí EA bọn em tăng lên không ít." Hạ Như cười nói: "Không biết từ nay về sau còn có cơ hội phỏng vấn Vương tổng anh hay không."
Vương Thanh tay cầm dao nĩa hơi chậm lại, lập tức cười cười: "Dù sao cũng từng quen biết, những chuyện này đương nhiên không có vấn đề, huống chi như vậy chẳng phải cũng sẽ giúp tuyên truyền cho Vương thị hay sao?"
Hàn Hạ Như cười nhạt, nhưng trong lòng không thể che dấu sự thất vọng, những lúc đối mặt với cô, Vương Thanh vẫn khách khí và xa cách, ngay cả nụ cười cũng qua loa như vậy, năm đó, chính mình cũng chưa từng chính thức có được lòng anh sao?
"Vì tình hữu nghị sau này của chúng ta, cùng uống một ly chứ?" Hạ Như nâng ly rượu lên, lộ ra nụ cười đẹp mắt: "Cũng vì sự hợp tác sau này của chúng ta mà cụng ly." Bất quá cũng chỉ là một người đàn ông, là Vương thị tổng tài thì sao chứ, Hạ Như cô làm nữ chủ biên của một tạp chí lớn nhất châu lục, chẳng lẽ còn lo không tìm được đàn ông tốt, không cần phải tự treo cổ trên thân người đàn ông khó hiểu phong tình này.
Một bữa cơm ăn xong, hai người ra khỏi nhà hàng, xe Vương Thanh ở bãi đỗ bên phải, Hạ Như lại thấy anh đi sang bên trái, trong lòng khó hiểu, đi theo phía sau anh hơn mười mét thì thấy một cửa hàng bán các loại thú bông, Hạ Như kinh ngạc nhìn Vương Thanh, chẳng lẽ Vương Thanh thích những thứ này sao?
Vương Thanh không quan tâm Hạ Như nghĩ gì, sau khi vào cửa hàng thì thẳng tắp đi về phía một con cừu bông béo ú, lấy xuống, đi đến quầy thu ngân nói: "Tính tiền."
"A, a, vâng." Nhân viên thu ngân rất ít khi gặp một người đàn ông ăn mặc nghiêm túc mua những thứ này, dưới khí thế áp đảo của Vương Đại thiếu gia, run rẩy thu tiền, sau khi bình tĩnh lại mới cứng họng nhìn cửa ra vào đã không còn ai: "Ngài..." còn thừa mười chín tệ năm mao(1mao(毛)= 1/10 tệ) a.
Một người đàn ông tuấn mỹ ôm một con cừu bông đáng yêu, tỉ lệ người quay đầu lại nhìn dù không phải 100%, thì cũng là 80%, Hạ Như cười tủm tỉm thấy Vương Thanh không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt dò xét, thần sắc thản nhiên đi về phía bãi đỗ xe, mang theo vui vẻ hỏi: "Mua một con thú bông lớn như vậy để dỗ tiểu mỹ nhân sao?"
Kéo cửa xe ra, đem con cừu bông để ở ghế sau, Vương Thanh mới nói: "Vũ thích."
Hạ Như nụ cười không thay đổi: "Anh trai của em đối với em cũng không tốt như vậy." Thật sự không thể tưởng được, một người đạm mạc như Vương Thanh, lại vì em trai của mình mà đi mua những đồ chơi nhỏ này, nếu năm đó anh ấy đối với mình chu đáo như vậy, thì có lẽ mình cũng sẽ không rời đi không chút do dự như thế, bất quá, cũng chỉ là có lẽ mà thôi, hôm nay cô đã sớm có con đường riêng của mình, cũng không biết là tốt hay xấu, chỉ có thể nói, duyên phận sớm đã định. Vương Thanh không phải là nửa kia của mình, mà mình cũng không phải là chiếc chìa khóa có thể mở ra trái tim Vương Thanh.
Hai người ngồi vào trong xe, Vương Thanh liếc mắt nhìn Han Ha Nuel: "Anh buổi chiều muốn đến trường Kiến Vũ, em đi đâu, anh sẽ đưa em đi trước."
"Em nhớ rõ Nhị thiếu gia học ở đại học B a, em cũng định tới đại học B nhìn xem, thứ hai là đại học B sắp có một trận đấu giao hữu với Hàn Quốc, làm chủ biên, em cần sớm đi tìm hiểu qua tình hình." Biết rõ thực lực đại học B trước, khi viết bài bình luận thắng thua sau trận đấu, trong đầu cũng sẽ có sự chuẩn bị trước.
Vương Thanh siết chặt tay lái: "Trận đấu lần này quan trọng như vậy sao?" Thậm chí ngay cả các tạp chí lớn cũng bắt đầu chú ý?
"Đại học B ở trong nước vốn là trường nổi tiếng nhất, mà đại học H cũng lại là trường nổi tiếng nhất Hàn Quốc, trận đấu này vốn rất thu hút sự chú ý của Trung Quốc chúng ta, tuy đội Trung Quốc nhiều lần thua, cũng không khiến mọi người hết hi vọng, có hi vọng dù sao cũng tốt hơn so với tuyệt vọng." Hạ Như cười cười: "Đội Trung Quốc không chịu thua kém, rất nhiều người cũng rất kỳ vọng, hiện tại đã có vài đài truyền hình mua quyền truyền phát tin (qua Đài phát thanh) trận đấu này, không nói đến phía Hàn Quốc, cho nên sự chú ý đương nhiên là không nhỏ."
Vương Thanh nhíu nhíu mày, nếu thắng thì tốt, nếu thua thì thật phiền toái, Kiến Vũ vốn không phải học sinh bình thường, nếu truyền thông lôi một số tin xấu đưa ra, cũng không biết có thể hay không ảnh hưởng tới tâm tình của cậu? Lập tức anh lại nghĩ đến, không phải còn có Phác gia thiếu gia sao? Nếu thật sự xảy ra điều gì phiền toái, cũng phải xem truyền thông có gan đưa chuyện của hai nhà Vương – Phác hay không.
Vương Đại thiếu gia chuyên tâm nghĩ ra N loại đối sách để đối phó sau khi đại học B thua trận, cũng không thể trách Vương Đại thiếu gia đối với em trai của chính mình không có lòng tin, chủ yếu là biểu hiện của Trung Quốc tại phương diện bóng đá thật sự làm cho người ta không thể ảo tưởng, cái này so với chuyện đàn ông Trung Quốc để mặc một ngày nào đó không thèm trả tiền thuê nhà, quang minh chính đại ở trước mặt bà xã uống rượu hút thuốc xem mỹ nữ còn khó tin hơn.
Đại học B, nhóm người Kiến Vũ vừa vặn đang nghỉ ngơi giữa trận, vài cổ động viên đưa khăn mặt và nước còn giúp quạt gió, dù sao các cô cũng hy vọng những nam sinh này không chịu thua kém, bại bởi Hàn Quốc quả thật mất mặt.
Kiến Vũ một bên lau mồ hôi, một bên nhìn một đồng đội tên là Tại Minh, người này thể lực cùng sức bật cũng không tệ, chuyền bóng cũng rất ổn, không khỏi mở miệng nói: "Tại Minh, cậu đá bóng rất lợi hại."
Một đồng đội khác vừa nghe, mở miệng cười trêu nói: "Kiến Vũ, cậu không biết sao, anh họ của cậu ta là cầu thủ của đội tuyển Trung Quốc, trình độ đá bóng của cậu ta đương nhiên không tồi."
Tại Minh vừa nghe xong, vốn bởi vì ngượng ngùng mà gò má có chút đỏ lên lập tức trở nên đỏ bừng, đây không phải là bị khích lệ đến ngượng ngùng, mà là chọc giận. Hắn phẫn nộ trừng mắt người vừa nói chuyện: "Chiết tiệt, cậu vũ nhục ai đó, anh của cậu mới là cầu thủ Trung Quốc!"
Vài người khác ồn ào cười to: "Tại Minh, lão Chung đây không phải đang khích lệ cậu sao."
"M*, các cậu có bản lĩnh thì đi ra ngoài đường gào thét nói anh họ các cậu là cầu thủ Trung Quốc thử xem, các cậu nếu không bị người ta đập cho, lão tử sẽ tình nguyện ở trong trường rống sáu tiếng "tôi là cầu thủ Trung Quốc", các cậu dám không?" Tại Minh uống một ngụm nước lớn, giận dữ nói: "Lão tử ngay cả anh họ cũng không có, càng không có anh họ trong đội Trung Quốc."
Mọi người trầm mặc, ai có lá gan kia a.
Kiến Vũ không hiểu ra sao nhìn Tại Minh phẫn nộ, từ khi cậu đến thế giới này đến nay, thường xuyên nghe thấy người khác nói thân thích hoặc bằng hữu của mình là vận động viên của Trung Quốc v.v..., như thế nào lần này Tại Minh lại tức giận thành như vậy? Không phải đều là đội Trung Quốc sao?
Phác Hữu Thiên thấy Kiến Vũ tựa hồ không biết rõ chuyện gì xảy ra, uống một hớp nước rồi giải thích nói: "Ở Trung Quốc chúng ta, đội bóng đá kỳ thật tật xấu là ít nhất, ngoại trừ chân trái và chân phải những bộ phận khác đều rất linh hoạt, nhất là chuyện ngu ngốc lấy tay cầm bóng thì đúng là sở trường."
Kiến Vũ vội ho một tiếng: "Hữu Thiên, có người nào từng nói miệng của cậu kỳ thật rất độc hay không?"
Phác Hữu Thiên cười tủm tỉm mở miệng: "Tôi vẫn còn phải bái lạy cậu."
"Bái lạy gì, chẳng lẽ cậu muốn theo họ Vương của tôi?" Kiến Vũ liếc mắt nhìn hắn: "Vương gia chúng tôi chắc là không thể thu nhận cậu đâu." Cậu lại không thích nam nhân, cho dù thích nam nhân, cũng là chỉ yêu mến anh trai thôi, loại mao đầu tiểu tử này có ý gì?
"Roát" một tiếng, chai nước trong tay Phác Hữu Thiên đã thay đổi hình dạng: "Lão tử khi nào thì nói muốn theo họ Vương?!"
Ngồi bên cạnh hai người, Hạ Quân yên lặng nhăn mặt hướng sang bên kia, Hữu Thiên a, cậu nói chuyện càng ngày càng thô lỗ, cậu chính là hoàng tử sân trường trong mắt nữ sinh, chú ý hình tượng a... hình tượng.
Hạ Như thấy Vương Thanh hết sức quen thuộc đường đi trong đại học B, mà theo tiếng ồn ào càng ngày càng rõ, cô biết rõ phía trước cách đó không xa chính là sân bóng, chẳng lẽ, Vương nhị công tử sau khi không còn gây chuyện sinh sự nữa, thì bắt đầu thích xem bóng đá?
Xuyên qua rừng cây, hai người liền thấy một đám thiếu niên đang chạy trên sân, trên khán đài còn có rất nhiều sinh viên ngồi xem, cả sân đều có vẻ rất hào hứng. Hạ Như có chút cảm khái nghĩ, nếu trong các trận đấu thi đấu bóng đá khán giả cũng hào hứng như vậy mà không phải lớn tiếng mắng không ngừng thì tốt rồi, ít nhất cũng khiến những người làm công tác truyền thông như các cô khi ra nước ngoài nghe các đồng nghiệp nhắc tới bóng đá thì, cũng sẽ không á khẩu không trả lời được.
Chỉ thấy một thiếu niên nhảy lên, đánh đầu làm bóng bay vào cầu môn, Hạ Như ánh mắt sáng ngời, động tác này làm rất nhanh gọn lưu loát, hơn nữa lại vô cùng đẹp mắt: "Bóng đẹp." Nói rồi, bước nhanh vào cửa khu nghỉ ngơi của cầu thủ, cầm thẻ công tác của mình chìa cho một thành viên hội học sinh đứng ở cổng ra vào nhìn mới được cho vào cửa.
Người này thấy Vương Thanh sau lưng Hạ Nhu, cười hỏi: "Vương tiên sinh, anh tới xem Kiến Vũ sao? Cậu ấy hôm nay đã sút vào vài quả, rất đẹp."
Vương Thanh nhẹ gật đầu, lập tức lại lộ ra một nụ cười: "Các cậu công tác cũng khổ cực quá."
Sinh viên lòng đầy chính nghĩa nói: "Cái này thì tính là gì, chỉ cần có thể thắng Hàn Quốc, muốn tôi hai ngày hai đêm không ngủ cũng được."
Sau khi hai người đi xa, Hạ Như mới cảm khái nói: "Những sinh viên này thật đáng yêu." Nói xong, thấy những sinh viên đang đá bóng kia rốt cục cũng nghỉ ngơi, bước chân cũng nhịn không được nhanh hơn một chút.
"Kiến Vũ, người kia là bạn gái của anh trai cậu sao?" Phác Hữu Thiên chọc chọc cánh tay Kiến Vũ: "Bộ dáng cũng không tồi."
Kiến Vũ nhìn lại, đích thật là Vương Thanh đang đi đến, người đi bên cạnh không phải là tình nhân cũ của anh trai sao? Thấy hai người tựa hồ đang nói cười cái gì, cũng không chú ý nhìn về phía này, Kiến Vũ đột nhiên có loại cảm giác mình bị thất sủng.
"Không nghĩ tới vừa rồi người đánh đầu lại là Vương nhị thiếu gia, đường bóng rất đẹp." Trải qua hai lần trước, Hạ Như đối với nhị thiếu gia này cũng đã biết qua, những đồn đãi kia phần lớn là thật, chỉ là hiện tại cái dạng này, thật đúng là thay đổi trong chớp mắt.
Vương Thanh thấy có người khích lệ Kiến Vũ, tâm tình đương nhiên tốt, cười hồi đáp: "Kiến Vũ gần đây bận rộn tập luyện, ngay cả thời gian về nhà cũng rất muộn." Ai nói Vũ nhà anh không đá được, anh lập tức tìm người đó tính sổ.
"Anh." Kiến Vũ đến gần hai người, gò má đỏ ửng do vận động: "Sao anh lại tới đây?"
"Tới xem em đá bóng một chút, chờ em tan rồi cùng về." Theo thói quen vươn tay lau đi mồ hôi trên trán Kiến Vũ: "Đá lâu như vậy, có mệt không?"
"Khá tốt, buổi sáng bọn em chỉ luyện mấy động tác cơ bản, cũng không vất vả lắm." Kiến Vũ nghiêng đầu lễ phép cười với Hạ Như: "Hàn tiểu thư, xin chào." Người này muốn gương vỡ lại lành? Kiến Vũ bước chân hướng phía Vương Thanh, người này thoạt nhìn cùng anh trai rất không xứng đôi.
"Chào cậu." Hạ Như cười cười, trong mắt lại lóe lên một tia phức tạp, hai huynh đệ này thì ra đều giống nhau, thoạt nhìn lễ phép, thực tế lại đạm mạc đến cực điểm, người như vậy, trừ phi là sự tồn tại đặc biệt trong lòng bọn họ, những người khác sợ là không có bao nhiêu địa vị.