Vương Thanh ngồi trên ghế sa lon chưa đầy vài phút, đã thấy Kiến Vũ đi vào, một tay còn lau mồ hôi trên trán. Anh có chút cau mày, ánh mắt hữu ý vô ý đảo qua cánh tay phải của Kiến Vũ.

Kiến Vũ nở một nụ cười với Vương Thanh: "Buổi sáng tốt lành, anh trai."

"Ừ." Vương Thanh rất có khí thế huynh trưởng, gật đầu, sau đó bắt đầu tiến hành công việc phải làm mỗi sáng sớm: lật giở tờ báo, chỉ có điều ánh mắt vẫn theo "tiễn" Kiến Vũ lên lầu.

Chờ Kiến Vũ biến mất tại góc cua của hành lang, Vương Thanh vẫy tay với quản gia đứng ở trong góc nhỏ, nghi ngờ hỏi: "Các đốt ngón tay sai khớp, khi nào thì có thể khôi phục?"

Quản gia nghĩ nghĩ, chăm chú nói: "Vấn đề này còn cần phải xem xét xem đó là loài nào nữa. Nếu là thằn lằn, coi như cái đuôi là bị đứt, thì vẫn có thể dài lại; Nếu như là một con cá, các đốt vây mà sai khớp... đại khái chỉ có thể chết." (vây của cá có thể sai khớp đc sao????)

Vương Thanh nắm chặt tờ báo, hít sâu một hơi nói: "Vậy còn con người thì sao?"

"Vậy phải xem là xương cốt sai khớp ở chỗ nào." Quản gia vuốt cái cằm nói: "Thiếu gia, cậu là muốn hỏi cổ hay là tứ chi? Nếu như là cổ, đời này là không còn cơ hội."

Vương Thanh cảm giác cái trán của mình ẩn ẩn có chút nhức nhối, anh nhìn vị đại thúc từ nhỏ đã chiếu cố mình này, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: " quản gia, bác biết tôi hỏi cái gì mà."

quản gia cười cười: "Thiếu gia, cậu nếu là quan tâm nhị thiếu gia, cần gì phải giấu diếm, anh trai quan tâm em trai không phải thiên kinh địa nghĩa sao?"

Vương Thanh không nói, tỏ vẻ vô cùng hiểu rõ, anh không muốn tiếp tục cái đề tài này.

Quản gia bất đắc dĩ, đành phải nói: "Sáng nay tôi đã hỏi qua nhị thiếu gia, cậu ấy nói cánh tay đã không còn vấn đề gì, mặc dù có chút đau, nhưng cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường, hơn nữa việc đánh quyền rèn luyện thân thể là phải kiên trì bền bỉ, không thể bỏ dở giữa chừng."

"Hồ đồ! Thằng bé có biết các đốt ngón tay sai khớp không thể quá dùng sức hay không? Lời bác sĩ nói nó đều coi như gió thổi bên tai?!" Vương Thanh cầm tờ báo trong tay đập cái "rầm" xuống bàn trà, trong lòng lửa giận bùng cháy mạnh mẽ: "Thằng bé đã hai mươi tuổi, vẫn còn là trẻ con sao?!"

Quản gia nhìn cái chén trên bàn trà quơ quơ sắp đổ, nuốt một ngụm nước miếng, ông sao lại may mắn có thể chứng kiến thiếu gia có sức sống như vậy, ngay cả bàn trà gỗ lim nặng thế mà cũng có thể đập cho rung chuyển. Nghĩ lại, may là ngày hôm qua mình dựa theo sở thích của nhị thiếu gia, đã đem bàn trà thủy tinh đổi thành gỗ lim. Nếu là thủy tinh, ông thật đúng là sợ thiếu gia thần công bạo phát, đem bàn thủy tinh đập nát.

"Anh, xảy ra chuyện gì?" Kiến Vũ vừa xuống lầu chỉ thấy quản gia sắc mặt có chút lo sợ bất an, Vú Vương đứng ở góc sắc mặt cũng thoáng bối rối, cậu nghi hoặc đi đến bên Vương Thanh: "Anh đang tức giận?"

Quản gia không tự chủ mà lui về phía sau một bước, nhị thiếu gia, cậu đây là tới đổ thêm dầu vào lửa đang cháy sao?

Ngay tại lúc mấy người cho rằng Kiến Vũ sẽ bị đại thiếu gia rống giận thì... chỉ thấy đại thiếu gia thong thả xoay người, sắc mặt tràn ngập tức giận trong chốc lát trở nên bình thản, một tay còn đang xoa xoa đỉnh đầu nhị thiếu gia: "Ăn cơm trước, xong anh có việc muốn hỏi em."

quản gia khóe miệng kéo ra, thương cảm liếc mắt nhìn bàn gỗ lim vô tội, đại thiếu gia, cơn tức của cậu lớn như vậy, như thế nào lại không quát mắng nhị thiếu gia?

Lúc ăn cơm, Vương Thanh phát hiện Kiến Vũ tay phải cầm chiếc đũa có chút không linh hoạt, tuy vậy, lại không thấy cậu cau mày, vì vậy, chính anh lại phải cau mày.

Đại não nói cho anh biết, hiện tại hẳn là nên cho đứa trẻ không nghe lời này một cái tát, nhưng lý trí của anh lại tự nói với mình, không thể làm như vậy, về phần tại sao không thể làm như vậy, anh trong vô thức không muốn đi tìm hiểu.

Một bữa cơm, Kiến Vũ rất thư thái, Vương Thanh rất bực bội,  quản gia rất lo lắng, cuối cùng cơm nước xong, Vương Thanh mang Kiến Vũ đến ngồi trên ghế sa lon, trầm mặt nói: "Tay của em thế nào?"

Kiến Vũ ấp úng nói: "Khá tốt, cũng không quá đau."

Vương Thanh cau mày, hít sâu một hơi, đè xuống cơn tức trong lòng: "tiểu Vũ, anh kỳ thật cũng không muốn quá mức nghiêm khắc đối với em..."

Đứng ở một bên,  quản gia sờ sờ cái mũi, ngay cả nhị thiếu gia mặc quần áo gì cậu đều muốn quản, còn nói là không nghiêm khắc.

"Em có biết hay không em làm như vậy, đối với cánh tay của mình rất không tốt, dù các đốt ngón tay sai khớp cũng không phải là một tổn thương nghiêm trọng gì, nhưng em cũng không thể không yêu quý thân thể của mình như vậy, lời bác sĩ nói ngày hôm qua em đã quên?" Vương Thanh càng nói sắc mặt càng khó coi: "Hay là... em cảm thấy cánh tay này đối với em mà nói, căn bản không quan trọng?"

Ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt ở bệnh viện, Kiến Vũ chưa từng nhìn thấy Vương Thanh mang mặt lạnh như vậy mà nói chuyện với mình, cậu thấy đối phương là thật sự tức giận, cũng hiểu đối phương là thật sự quan tâm mình, vội vàng giải thích nói: "Thực xin lỗi, anh, em chỉ là không quen dùng tay trái, hơn nữa tay của em thật sự không sao." Đêm qua cậu đã nắn lại xương cốt của mình cho tốt, chút vết thương nhỏ đó căn bản không phải là vấn đề gì lớn, cậu thật không ngờ Vương Thanh lại đem việc nhỏ ấy biến thành nghiêm trọng như vậy.

"Không quen dùng tay trái?" Vương Thang trong giọng nói mang theo tức giận: "Chẳng lẽ anh không thể giúp em sao?"

Kiến Vũ cứng miệng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, kiếp trước lúc mình luyện võ, cũng sẽ bị thương, loại vấn đề nhỏ như các đốt ngón tay sai khớp này, đừng nói song thân, cho dù là huynh trưởng một mực sủng ái cậu cũng sẽ không để ở trong lòng, cậu thật sự không biết, thì ra các đốt ngón tay của mình có sai khớp xíu xiu, vị huynh trưởng hiện tại cũng sẽ coi là nghiêm trọng đến thế. Loại quan tâm cẩn thận chi li này làm cậu có chút không biết làm sao.

quản gia nhìn phương thức quan tâm gượng ép của thiếu gia nhà mình, lắc đầu, không biết tại sao, ông cảm thấy nhị thiếu gia sau khi mất trí nhớ, tinh thần biểu hiện rất bình thường, nhưng trực giác lại thường xuyên có vấn đề, điều này làm cho người làm quản gia như ông áp lực rất lớn a... rất lớn...

Kết quả của buổi nói chuyện giữa hai huynh đệ chính là: Vương Thanh đưa Kiến Vũ tới bệnh viện lần nữa, dưới ánh mắt khiển trách của bác sĩ, một lần nữa cột chắc băng vải. Lúc hai người ra bệnh viện, Vương Thanh mặt trầm như nước nói: "Từ hôm nay trở đi, trong vòng hai tuần, em không được luyện võ."

Kiến Vũ định lên tiếng kháng nghị nhưng lại nhìn đến sắc mặt khó coi của Vương Thanh thì vội biến thành lí nhí: "Vậy buổi sáng em biết làm gì?"

Vương Thanh liếc mắt nhìn chân Kiến Vũ, tức giận nói: "Em có thể luyện tập đá chân." Trước kia khi chưa mất trí nhớ thì là vua ngủ nướng, hiện tại mất trí nhớ, ngược lại thức dậy so với ai cũng đều sớm hơn. Anh cũng nghe được vài người hầu trong biệt thự kêu khổ, dù sao người làm chủ nhân rời giường, người làm hạ nhân cũng không thể không dậy theo. Hiện tại tất cả mọi người trong biệt thự đều bởi vì tiểu tử này, ai cũng không còn cảm giác được ngủ no. Tiểu tử này trong vòng hai tuần nếu như không dậy sớm luyện tập, chắc người hầu trong cả tòa biệt thự sẽ đều lôi cả tám đời tổ tông ra cảm kích cậu.

Vương Thanh vì nói ra những lời này mà bắt đầu cảm thấy vô cùng hối hận, bởi vì anh chứng kiến Kiến Vũ còn rất nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị này của anh. Sau một lúc lâu, Kiến Vũ nhìn Vương Thanh, mỉm cười nói: "Cước pháp của Bắc Thiếu Lâm em vẫn chưa hiểu được thấu đáo, bây giờ có thể có thời gian chuyên tâm lĩnh ngộ cũng thật không tồi, Cảm ơn anh trai nhắc nhở."

Bắc Thiếu Lâm? Vương Thanh co lại khóe miệng, anh cảm thấy trong nhà không nên có loại đồ vật tên là TV này. Trong nhà vừa mới có một quản gia luôn bị phim truyền hình ảnh hưởng đã đủ làm anh đau đầu, như thế nào còn thêm một em trai mê võ hiệp điện ảnh, đây quả thực chính là "gia môn bất hạnh".

Anh vốn định nói lời giáo huấn, nhưng lại nhìn đến nụ cười sáng lạn trên mặt thiếu niên thì... lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, đợi một lúc lâu sau mới nói: "Luyện bắc chân cũng tốt, nam chân cũng được, chỉ cần đừng có lại động tay."

"Anh, Nam thiếu lâm này là một quyền pháp nổi danh, võ công Thiếu Lâm tự bác đại tinh thâm, ngàn vạn không thể bất kính như thế." Kiến Vũ từ trước đến nay luôn tôn trọng võ nghệ Thiếu Lâm tự, nghe được Vương Thanh nói như vậy, khuôn mặt tuấn mỹ lập tức hiện lên nghiêm khắc.

Vương Thanh vịn trán: "Dạ dạ, từ nay về sau anh nhất định sẽ chú ý." Gia môn bất hạnh, thật sự là quá bất hạnh.

Đối với thái độ "biết sai mà sửa" của Vương Thanh, Kiến Vũ rất hài lòng, gò bó cựa quậy cái cổ, băng vải buộc trên đó làm cậu rất không thoải mái.

..................................

Phác Hữu Thiên ngồi trong xe, tay cầm một phần báo cáo ca bệnh, lau trán nói với tài xế phía trước: "Đỗ xe."

"Thiếu gia?" Tài xế có chút do dự, nhưng nhìn đến sắc mặt của Phác Hữu Thiên, vẫn là đem xe dừng lại.

Phác Hữu Thiên mở cửa xuống xe, hai tay đút trong túi quần, nhìn lên bầu trời trong xanh, trong lúc nhất thời không biết đi nơi nào, Phác Đại Thiếu gia từ trước đến nay luôn cố gắng học tập lúc này mới phát giác, chính mình dù hay vãng lai rất nhiều chỗ cao cấp, nhưng không biết chỗ nào chính thức có thể đi.

Đi lên phía trước một đoạn đường, nghe được một thanh âm quen thuộc tại cách đó không xa vọng tới, hắn nghiêng đầu nhìn lại, đúng là Kiến Vũ, nhưng trên tay còn bọc thêm băng gạc.

Vương gia hai huynh đệ đứng cạnh cửa một chiếc xe, Kiến Vũ không biết đang nói cái gì, Vương Thanh trên mặt thần sắc rõ ràng mang theo bất đắc dĩ, nhưng lại không hề không kiên nhẫn, mà trái lại rất có kiên nhẫn gật đầu.

Hắn không tự giác dừng bước lại, theo dõi hai huynh đệ này ẩn ẩn có chút xuất thần. Nếu là trước kia, hắn cảm thấy hai huynh đệ này chỉ là đang diễn kịch. Hiện tại thế nhưng hắn lại cảm thấy, hai người này thật sự là quan hệ thân thiết, bởi vì có nhiều thứ có thể diễn xuất, nhưng ánh mắt của con người là không thể giả vờ.

Cũng không biết làm sao, chân của hắn đi về phía hai người, lúc cách hai người còn có năm bước, mới mở miệng nói: "Kiến Vũ, cậu lại bị đánh vào viện?"

Vương Thanh đã sớm thấy được Phác Hữu Thiên, anh đưa tay khoác trên vai Kiến Vũ, một là muốn cho đối phương thấy lập trường của mình, một là muốn phòng ngừa Kiến Vũ bởi vì đối phương khiêu khích mà xúc động.

Kiến Vũ ngược lại không có chú ý tới động tác của Vương Thanh, cậu quay đầu nhìn kỹ Phác Hữu Thiên, người này có chút quen mắt, sau một lúc lâu, mới chợt nói: "A, là cậu, Phác..." Lúc này cậu mới phát hiện, chính mình căn bản là nhớ không được tên người này.

Phác Hữu Thiên sắc mặt khó coi, mở miệng: "Hữu Thiên"

"Phác thiếu gia ra lại là bạn học của tiểu Vũ." Vương Thanh cười tiến lên: "tiểu Vũ ở trường hay nghịch ngợm, có gì mạo phạm hy vọng Phác thiếu gia bỏ qua." Vương Thanh quen biết Phác Hữu Thiên, cho nên bên ngoài cũng không cùng Phác Hữu Thiên có cái gì khẩn trương, mặc dù đối phương nói như vậy với Kiến Vũ, đã làm anh khẩn trương.

"Vương tổng tài khách khí rồi." Phác Hữu Thiên khóe miệng có chút run rẩy, thì ra ở trong mắt Vương Thanh, Kiến Vũ cũng chỉ là cấp bậc nghịch ngợm mà thôi, điều này làm cho những người nghịch ngợm chân chính làm sao chịu nổi oan ức này.

Kiến Vũ nhìn Phác Hữu Thiên một mình một người mang thần sắc ảm đạm, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Cậu bị đuổi ra khỏi nhà hay là bỏ nhà ra đi?"

...............................................

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play