Hai ngày, tư liệu của Đại Vũ đã nằm trong tay Vương Thanh, đầy đủ, chi tiết đến anh cũng phát sợ.
" Tên: Phùng Kiến Vũ, 10 tuổi.
Sinh ngày 27/8
Mẹ: Phùng Hoa, 30 tuổi.
Cha: Hòa Cơ, 40 tuổi......."
< Đoạn này ta sẽ viết như kể chuyện, nv chính là Đại vũ, đem cậu chuyển thành em>
Phùng Hoa là một dance của quán bar, lại là hoa khôi bán nghệ không bán thân, khiến bao gã thèm thuồng. Hòa Cơ cũng là 1 trong số đó.
Gã, có mặt trong Hắc Đế, lập được vài công lao nhỏ, nên sinh ra phách lối, nghĩ muốn có được Phùng Hoa thì không chừa thủ đoạn, sắp xếp màng kịch để nàng lọt lưới, chiếm được tiện nghi lớn đã không dè dặt mà đá đi. Trong người Phùng Hoa mang mầm móng của tội ác, cãi lời gia đình, cố chấp mang Đại Vũ sinh ra, mang em đến với thế giới này.
Đại Vũ đến với thế giới này là một món quà tuyệt vời mà trời xanh đã ban tặng cho Phùng Hoa. Em rất giống mẹ, đôi mắt trong suốt luôn ẩn ẩn tươi cười, mặt kệ bên ngoài mệt mỏi đến nhường nào, một khi Phùng Hoa nhìn vào đôi mắt ấy, là như được ấm áp bao phủ, ấm đến tận đáy lòng. Em không như những đứa trẻ khác quấy khóc đòi mẹ, cho dù đói cũng cười toe toét bò đến bên chân Phùng Hoa mà cọ cọ, làm nũng.
Em trưởng thành rất sớm.
1 tuổi đã chập chững bước đi, 2 tuổi đã nói rõ từng chữ, 3 tuổi đã hoàn toàn hiểu chuyện, Phùng Hoa chưa bao gìơ bận tâm về Đại Vũ nhiều, em là kiêu ngạo của bà, là vinh hạnh của bà. Nhưng Đại Vũ hiểu chuyện như vậy, bà lại đau đớn trong lòng, bà không cho em được vui vẻ như những đứa trẻ khác, vô tư cười đùa. Vì hoàn cảnh ép buộc, tính cách có chút bị bóp méo. Nội tâm luôn khép kín, cử chỉ và hành động luôn dè dặt chừng mực, thậm chí có chút cẩn trọng quá mức, luôn tuân theo khuông khổ nhất định, cách xa người khác. Bà biết, em chỉ là không dám cùng người khác tiếp xúc. Nếu như thân cận, chắc chắn sẽ hiểu được con người em, tốt đẹp đến cỡ nào, hoàn thiện đến cỡ nào.
Bà không còn làm vũ kĩ tại quán bar nữa, bà không muốn em bị dèm pha, chê cười. Bà muốn em có tuổi thơ như những đứa trẻ khác, bà đưa em đến trường.
Em rất thông minh, thành tích luôn là nhất lớp, được các bạn nữ yêu mến.
Em nấu ăn rất ngon, là thiên phú đi! Mỗi lần Phùng Hoa mệt nhọc trở về, thì luôn có một bàn cơm nóng đợi bà, và một nụ cười tươi mừng bà trở về.
Từng ngày, từng ngày trôi qua, bà kím tiền, em lo việc nhà cửa bếp núc, đến trường. Cuộc sống tất bật ngược xuôi nhưng lại có cảm giác của một gia đình. Tràn ngập yêu thương và nồng ấm.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến. Và điều là lo sợ nhất đã xuất hiện. Gã biết rồi! Biết về sự hiện diện của em, biết được em xuất sắc cỡ nào, tốt đẹp ra sao! Gã muốn cướp em rời khỏi bà! Làm sao ó thể, chết cũng không thể giao tâm can của bà cho loại người ghê tởm này. Gã đồng ý, nhưng lại kèm theo một điều kiện hết sức kinh người. Là muốn bà cùng với gã làm sự việc kia, lăn lộn trên giường như năm ấy Bà... đã đồng ý. Bà không thể để em rời xa bà được, bà sẽ chết!
Nhưng điều làm bà đau khổ nhất, đó chính là để đôi mắt xinh đẹp kia, nhuộm đầy những hình ảnh bẩn thiểu. Em chỉ mới 7 tuổi, chỉ mới 7 tuổi, làm sao bà có thể hủy đi đáy mắt trong suốt kia?
Bà đẩy gã ra, vội vã mặc lại quần áo, đến ôm Đại Vũ, bà sợ em đẩy bà ra, nhưng em chỉ cứng đơ đứng đó, nhìn về phiá người đàn
ông kia, ánh mắt đó! Bà chưa từng nhìn thấy.
Xa cách? Không! Trong mắt vẫn có lửa.
Tức giận? Không! Đáy mắt kia ẩn chứa hàn băng.
Thật vọng? Không! Người đàn ông kia thì có gì để thất vọng.
Đau buồn? Không! Em vẫn đang cười.
Vui vẻ? Không! Thân thể bà đang ôm kia vẫn còn đang khẽ run.
Ánh mắt đầy hỗn tạp, đầy mâu thuẫn, có phải nội tâm của em cũng đang dằn vặt cấu xé lẫn nhau sao?
Người đàn ông kia chậm rãi đeo dây nịch, ánh mắt gã dâm đãng nhìn về bé trai nhỏ nhắn trắng trẻo kia. Đứa bé xinh đẹp hơn cả mẹ nó, ánh mắt thơ ngây chưa hiểu được việc đời đang rực lửa quật cường nhìn gã, trong lòng gã ngứa ngáy, gã biết, gã đã xác định được mục tiêu mới.
Sau sự kiện kia, Đại Vũ chỉ hỏi Phùng Hoa một câu.
- Người kia là ai?
Khiến bà Phùng không biết phải trả lời em như thế nào, đành im lặng. Em cũng không ép bà.
Ngày định mệnh đó, cái ngày mà khiến cho một đứa bé bình thường hoàn toàn biến đổi về tâm lý.
Cũng như mọi ngày, em đang trên đường trở về nhà, phiá sau vang lên giọng nói ồ ồ của người đàn ông trung niên.
- Bé con.
Trong lời nói ẩn chứa một thứ gì đó khiến cho toàn thân em sởn gai óc. Em quyết định mặc kệ gã, đi tiếp.
Tiếng bước chân vẫn cứ theo sau em, mãi cho đến lúc cậu rẽ vào một con hẽm, chỉ còn 100m nữa là đến nhà, phía sau gáy em bỗng tê rần, trước mắt tối đen lâm vào hôn mê.
Tỉnh lại trong 1 căn phòng không có ánh sáng mặt trời, chỉ có ánh đèm mờ ảo. Em không thấy nó đẹp như lúc trước nữa, thật ghê tởm. Căn phòng phòng âm u với mùi ẩm mốc gắt mũi, và cả cái nệm em đang nằm lên, cũng dơ bẩn và ẩm ướt.
Em biết! Em đã bị người đàn ông kia bắt cóc rồi!
Em muốn rời khỏi căn phòng, nhưng tay chân em đã bị trói, miệng bị nhét một mảnh dẻ cũ, cảm giác ghê tởm dâng lên khiến dạ dày em xoắn lại, kiềm nén lại cảm giác buồn nôn, em phải bình tĩnh, em sẽ rời khỏi đây trước khi gã quay lại.
Em gượng nhích lại gần đầu giường, đem sợi dây trói nơi cổ tay mài lên thanh gỗ vuông vức kia.Cảm giác như một thế kỉ trôi qua sợi dây thừng nơi cổ tay mới đứt, chưa bao gìơ em biết thời gian có thể trôi qua lâu như vậy.
Cởi bỏ sợi dây, bàn tay nhỏ lại phải gồng lên vì nút gút chết của sợi dây dưới chân. Vừa nới lỏng được một chút, cánh cửa kia đã bị người khác đạp mở.
Hòa Cơ nhìn đứa con của mình, có chút tự mãn lại có chút hưng phấn.
Con mồi quật cường như thế! Không phải càng kích thích sao? Xem ra, mắt nhìn của gã càng ngày càng tốt!
Gã nở nụ cười dâm ác, vừa cởi bỏ quần áo trên người, vừa chầm chậm đi về phiá Đại Vũ. Nhìn thấy em vô thức nép xát vào đầu giường nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh nhìn gã. Gã càng hưng phấn, nụ cười trên mặt càng ngoác rộg, càng thêm ghê tởm.
Đại Vũ mặt đã tái nhợt, run rẩy nhìn người đàn ông ục ịch đến gần mình.
→ Ta tự thấy giốg tả heo quá..←
Đến góc tường, hết đường lui, cậu lại không thể chạy trốn, chỉ có thể đờ người trơ mắt nhìn gã thoát sạch quần áo đè lên người cậu.
< Viết tới đây, ta muốn tự tát mình mấy bạt tai, nghĩ ra cái kiểu kịch bản gì vậy?>
Lúc này Đại Vũ mới biết được cái cảm giác sợ hãi tột cùng này là như thế nào. Em giãy giụa, em chống cự, nhưng mọi sự phản kháng của em đều vô dụng, em bắt đầu hận, vì sao em lại yếu ớt như vậy, vì sao em lại lơ là như vậy, vì sao em không phòng bị, chuẩn bị dụng cụ tự vệ?
Gã đang sờ loạn trên người em, đang cảm nhận làn da trơn lán mịn màng như tơ lụa kia.
Mỗi nơi hắn chạm qua, em đều chán ghét đến muốn lóc bỏ phần da kia.
Đại Vũ như rơi vào vực thẳm, nước mắt cậu chảy dài, nệm nằm vỗ đã ẩm mốc gìơ thì ướt đẫm, nhớp nháp kinh tởm như bản thân em bây gìơ.
Không được! Em không thể từ bỏ, em không muốn sau này phải ghê tớm bản thân mình.
Không biết sức lực từ đâu, Đại Vũ rút được 1 cánh tay đang bị gã kìm kẹp. Bắt lấy tay gã. Cắn! Cắn đến rướm máu, gã buôn lỏng vòng tay, mất đi cảnh giác. Đại Vũ nhân cơ hội trốn khỏi vòng tay kia, chạy về phía cánh cửa khép hờ đã bị đạp hỏng. Nhưng chân em không đủ dài, không chạy được mấy bước, em đã bị gã túm lại quăng lên giường. Ba một tiếng, mặt cậu bỏng rát, thắt lưng da từng roi từng roi rơi vào thân thể của cậu.
Đau! Đau đến mất cảm giác!
Ngã xuống giường, đầu đập phải cái gì đó cứng cứng, lấy tay bắt được. Súng! Là súng của gã, gã đang ra sức đánh em. Là lúc gã cởi áo ném lên giường đi?
Trời cao có mắt, lỡ đóng nhầm của em cánh cửa chính, vì vậy nên mở một cánh của sổ cho em bay đi.
Đại Vũ nắm chặt khẩu súng. Chỉa về phiá người đàn ông đang cuồng loạn kia.
- Nếu ông không dừng tay, tôi sẽ nổ súng!
Gã ta cứng đờ người, trong lòng không muốn tới mấy cũng phải dừng tay.
- Lùi lại.
Gã làm theo. Trong lòng thầm tính toán muốn đoạt lại khẩu súng.
Lần đầu cầm súng, tay em run rẩy.
Bắt được cơ hội, gã lao tới tính đoạt súng.
Đại Vũ vỗi vã tránh né, hai người dằn co với nhau.
"Bằng.....Bằng"
Súng, nổ rồi!
Một ghim vào tay phải em, còn lại, là tim người đàn ông kia.
Em đã giết người! Em không muốn giết người, cũng chưa từng nghĩ đến giết người.
Em không cố tình, em tự vệ, phải, là em tự vệ....
Hoảng loạn, hoảng loạn, trog đầu em, chỉ toàn hiện lên hình ảnh em cầm súng bắn chết người kia. Máu tràn ra. Khắp nơi, đều là máu, tay em, áo em, mặt em toàn là máu, đến cả đáy mắt cũn bị nhượm đỏ.
Cảnh sát? Phải, là báo cảnh sát! Em phải báo cảnh sát.
Khó khăn đẩy thân thể béo ịch đang đè lên người em ra, lục ìm điện thoại trong mớ quần áo hỗm độn của gã.
Run rẩy bấm "113".
- Con giết nguời rồi. Giết người rồi!
-Bình tĩnh, cậu nhóc, con đang ở đâu.
Nghe được giọng nói ấm nóng kia, em bỗng muốn khóc.
-Con không biết, con bị bắt đến.
Di dộng gã là hàng tiên tiến, nhờ vậy, cảnh sát đã có mặt tại hiện trường nhờ hệ thống định vị toàn cầu kia.
Sau sự việc đó, Đại Vũ hoàn toàn ám ảnh đối với người có dáng người to lớn mập mạp giống như nguời đàn ông kia. Đại Vũ vốn đã sống nội tâm, gìơ đây hoàn toàn đóng kín, có chuyện gì cũng im lặng.
3 gìơ trong căn phòng kia, kiến cho cậu bị chứng ám ảnh cưởng chế cấp độ 2.
2 năm, chính là thời gian để cậu thoát khỏi cơn ác mộng đeo bám dai dẳng cậu từng đêm kia.
Lại phải đối đầu với sự đau khổ khác, là mẹ cậu mất........."
===================
Hơn 2 ngàn từ. Các nàng hài kòng chưa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT