Mi và Phượng đi lòng vòng hết chỗ này đến chỗ khác mà vẫn chưa chọn được đồ gì thích hợp.

- Lâu rồi cậu có gặp lại Khánh không? – My hỏi trong khi đang chọn quần áo trong một cửa hàng.

Nhắc đến tên Khánh, Phượng hơi tần ngần. My còn yêu Khánh sao?

- Không! Còn cậu? – Phượng lắc đầu.

- Tớ cũng vậy. Nhưng tớ đã không còn tình cảm với anh ấy nữa rồi – My cười nhạt nhìn Phượng.

Cô hơi ngạc nhiên với thái độ của My. Có lẽ trong suốt thời gian qua cô mới là người ích kỉ. Màu nắng bên ngoài thay đổi dần. Những tia nắng yếu ớt chiếu qua những đám mây đen trên bầu trời chiếu vào cửa hàng tạo nên những ánh sáng mờ ảo. Xuyên qua thứ ánh sáng mờ ảo ấy, bên đường là một cửa hàng nhẫn cưới. Phượng cười nhạt rồi quay lại nhìn My.

- Cậu cứ xem đi, tớ sang kia một chút.

- Ừ!

Phượng nhanh chóng kéo cao cổ áo khoác rồi bước ra ngoài. Băng qua đường, cửa hàng nhẫn cưới đang ở ngay trước mặt. Đẩy cửa bước vào là một khung cảnh trang trọng. Phượng lần lượt đi xem từng cặp nhẫn. Đối với cô mà nói những cái nhẫn này thực sự quá xa vời. Cô cười nhẹ rồi đưa lại cặp nhẫn cho cô nhân viên.

- Anh à! Mua cái này này!

Một giọng nam phát ra từ phía sau. Nhưng hình như cái chất giọng này quen quen thì phải? Không lẽ là hắn? Ôi trời không thể nào, hắn đâu có "tệ hại" như thế chứ. Cô tự nghĩ rồi tự cười.

- Thôi! Em thích cái này hơn – lại là cái chất giọng này.

Lần này thì cô nhất định phải quay lại để xem cái mà cô nghi ngờ có đúng hay không? Phượng tiến lại vỗ vỗ vào vai người vừa lên tiếng ban nãy. Theo phản xạ, cả hai người cùng quay lại nhìn cô.

Trong giây phút này, mọi thứ như đảo lộn.

Cả hai người con trai trước mắt đều rất quen thuộc với cô. Duy đang cười cười nói nói với một tên con trai khác. Nhưng điều quan trọng hơn, người ấy lại chính là Khánh – người mà cả cô và My đã tranh giành nhau gần 1 năm, và hiện giờ người ấy lại đang là tình nhân của Duy. "Người yêu" của Duy đây sao? Cô như chết đứng ở đấy.

Ánh mắt Khánh nhìn cô là ý gì đây chứ? Anh đang thương hại cô sao?

- Anh xin lỗi, Phượng ạ! Anh là... gay. Hãy tha lỗi cho anh.

Đó là câu cuối cùng mà cô nghe được từ miệng Khánh trước khi cả Khánh và Duy khoác tay nhau bước ra ngoài cửa.

Khánh à...Anh xin lỗi thì có ích gì chứ?

...Duy, trái đất này thật tròn phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play