Vẻ mặt Mậu Hinh băng lãnh, cô nắm chặt lòng bàn tay, sau đó quay đầu hỏi anh: "Khi anh và Giang Nguyệt Đình thiết kế tôi, bức tôi rơi vào đường cùng, từng bước đoạt đi giác mạc của tôi, khiến tôi biến thành người mù? Trong lòng các người là cảm giác gì?".
Minh Nhất Kỳ ha ha ha nở nụ cười: "Hinh Hinh, em biết không? Anh cảm thấy đặc biệt thoải mái trước mặt em, đặc biệt vui vẻ, bởi vì anh không cần làm Minh Nhất Kỳ người tốt kia, có thể làm càn làm Minh Nhất Kỳ ác ma.".
Tên hỗn đản này! Mậu Hinh giận đến điên rồi.
"Em hỏi anh thương tổn em là cảm giác gì phải không? Anh nói cho em, tuyệt.". Minh Nhất Kỳ trả lời.
Tốt lắm! Đây là Minh Nhất Kỳ cô biết rõ, cái mặt ngoài ôn nhuận như ngọc kia, bảo vệ cô khắp nơi, trên thực tế là Minh Nhất Kỳ bức bách cô khắp nơi, hãm hại cô khắp nơi.
"Có đôi khi anh cũng kỳ quái, vì sao thương tổn em mà anh lại cảm thấy thoải mái?". Minh Nhất Kỳ nói xong, "Hinh Hinh, anh thực không phải muốn em thả Nguyệt Đình mà tới tìm em. Kỳ thật anh muốn tiếp tục hợp tác với em.".
"Tôi không có gì hợp tác với anh.". Mậu Hinh lập tức nói.
"Đương nhiên là có, bởi vì chỉ anh biết chân tướng đêm đó, cũng chỉ có anh biết cha Tiểu Sâm là ai? Em không nghĩ xem, lúc chân tướng kia lộ ra, sẽ thế nào a?". Minh Nhất Kỳ nói.
Mậu Hinh mở to mắt, cắn chặt môi dưới.
"Nói thật, anh cũng không nghĩ là em sẽ sinh hạ đứa nhỏ này, có lẽ đây là ông trời cũng giúp anh.". Minh Nhất Kỳ nói.
"Tôi không để cho bất kỳ kẻ nào uy hiếp, Minh Nhất Kỳ.". Mậu Hinh nói.
"Em sẽ, bởi vì nếu thân thế Tiểu Sâm thật sự phơi bày, đời này nó sẽ không ngẩng đầu lên được. A..., đúng rồi Minh Ý cực kỳ thích Tiểu Sâm, em nói nếu anh biết thân thế Tiểu Sâm, thì sẽ ra sao?". Minh Nhất Kỳ lại hỏi.
"..." Mậu Hinh cực kỳ dùng lực khống chế được mình mới có thể không khiến mình mất khống chế.
"Đây thật sự là chuyện thú vị, cho nên đến bây giờ anh cũng không giải thích nổi, lúc trước sao em có thể quyết định sinh hạ đứa nhỏ này?". Minh Nhất Kỳ vẫn cười, thỉnh thoảng dùng khóe mắt nhìn Mậu Hinh, quan sát biểu cảm của cô.
"Anh muốn tôi hợp tác với anh thế nào?". Mậu Hinh hỏi.
Nghe cô nói như vậy, Minh Nhất Kỳ hiện lên đắc ý: "Anh muốn đạt được vị trí hiện tại của Minh Nhất.".
Mậu Hinh nghe lời này cười lạnh một tiếng: "Tôi là kiểm sát trưởng, không có một chút quan hệ với công ty các anh, căn bản không giúp được anh.".
"Em có thể, Hinh Hinh, em có thể, chỉ cần em nguyện ý giúp anh.". Minh Nhất Kỳ cười tương đối có thâm ý.
Minh Nhất Kỳ đưa Mậu Hinh đến dưới lầu, cô còn có chút không yên lòng, kết quả vừa vào thang máy, Minh Ý ôm Tiểu Sâm ở trong thang máy. Hiển nhiên anh vừa đỗ xe ở garage tầng ngầm xong, đi thang máy từ dưới đất lên.
"Hinh Hinh.". Tiểu Sâm nhìn đến mẹ cực kỳ vui vẻ, "Tuyệt quá, vừa rồi con còn nói với chú Nhất buổi tối ăn cái gì ngon hơn, đang muốn điện thoại cho mẹ.".
"Con muốn ăn gì?". Mậu Hinh nhìn con trai nói.
"Con muốn ăn thịt.". Tiểu Sâm yêu nhất là thịt.
"Tối hôm nay để anh nấu cơm đi!". Minh Ý thấy vẻ mặt Mậu Hinh có chút hoảng hốt, thì nói, "Đến nhà anh nấu, làm thịt kho tàu, tôm viên, được không?".
"Tuyệt quá, cháu thích ăn tôm nhất.". Tiểu Sâm lập tức đồng ý, vẫn không quên hỏi ý kiến mẹ. "Hinh Hinh, mẹ thấy sao?".
"Được.". Mậu Hinh cười đồng ý, "Chúng ta về nhà đã, tắm trước, thay quần áo rồi đến nhà chú Nhất ăn tôm, có được không?".
"Tuyệt quá.". Tiểu Sâm thật sự rất vui, không khỏi cảm thán, "Nếu chúng ta ở chung thì tốt rồi, sẽ không cần chạy tới chạy lui như vậy!".
Lời này vừa nói ra, tim Minh Ý và Mậu Hinh đều đã đập nhanh và loạn nhịp hơn, Mậu Hinh chú ý thấy Minh Ý đang nhìn mình, mà lúc anh nhìn cô, cô nhanh chóng dời mắt đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT