Editor: Quỳnh Nguyễn

"Không phải, Tiểu Sâm không có chút quan hệ gì với Minh gia.". Mậu Hinh không chút nghĩ ngợi nói.

"Hinh Hinh, ông hi vọng cháu chớ trách ông, bộ dáng Tiểu Sâm thật sự rất giống A Kỳ lúc nhỏ, mà cháu và A Kỳ lại đã từng ở bên nhau. Cho nên ông nhất định phải để cho Tiểu Sâm và A Kỳ nghiệm DNA.". Minh lão gia tử nói.

"Ông nội Minh, ông vẫn cường quyền bá đạo như thế.". Mậu Hinh lạnh mặt, "Tiểu Sâm là con cháu, không có sự cho phép của cháu, cháu sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào cướp đi bé, càng không để cho người ta nghiệm DNA.".

"Nếu như Tiểu Sâm không phải đứa nhỏ Minh gia, cháu cần gì phải e ngại nghiệm DNA.". Minh Chí Côn nói.

"Cháu không e ngại, mà không muốn để con mình tiếp thu kiểm nghiệm y học lạnh lùng này.". Mậu Hinh nói.

"Chỉ sợ không phải do cháu, giờ này khắc này ông đã sắp xếp người đi nhà trẻ, đón Tiểu Sâm đi bệnh viện tiếp thu kiểm tra.". Minh Chí Côn nói.

"Cháu đại khái cũng đoán được, nhưng mà ông nội Minh, phỏng chừng người của ông uổng công rồi, bởi vì hôm nay cháu căn bản không đưa Tiểu Sâm đi nhà trẻ.". Mậu Hinh nói.

Mặt Minh lão gia tử trầm xuống, tay phải nắm quả hạch đào, một tay kia nắm thật chặt gậy chống, Mậu Hinh cảm thấy mình rất hiểu ông già này, đây là biểu hiện khi ông tức giận.

"Cháu cho rằng tránh được nhất thời, tránh được một đời sao. Hinh Hinh, ông có thể nói cho cháu, ông nhất định sẽ nghĩ tất cả phương pháp xác nhận Tiểu Sâm có phải đứa nhỏ Minh gia hay không. Nếu đúng, Minh gia sẽ không bỏ qua.". Minh Chí Côn nói xong, từ từ đứng dậy.

"Ông nội Minh, cháu đương nhiên biết Minh gia tài cao thế lớn, Minh gia muốn làm cái gì là có thể làm cái đó. Nhưng mà cháu cũng có thể nói cho ông. Cho đến hôm nay, nếu cháu có thể trở lại Tân Thị, thì đều đã chuẩn bị vẹn toàn, không còn gì phải sợ.". Mậu Hinh cũng đáp lời, giọng điệu cực kỳ nhạt nhẽo.

Minh lão gia tử quay đầu nhìn Mậu Hinh, không khỏi cười lên, liền hỏi: "Ông nghe nói, gần đây cháu và A Nhất cực kỳ gần gũi? Còn sống ở dưới lầu nó?".

"..." Mậu Hinh biết chuyện này không có khả năng giấu diếm được, nhưng bị Minh lão gia tử hỏi, trong lòng vẫn không thoải mái.

"Kỳ thật cháu và A Kỳ có không có vấn đề gì, trong lòng ông rất rõ ràng. Hinh Hinh, năm đó ông đã từng nói với cháu, cháu và A Kỳ, ông tùy theo các cháu. Nhưng A Nhất, là người thừa kế Minh gia, gốc mạch Minh gia, ông sẽ không cho cháu tới nhúng chàm, hiểu chưa?". Nói xong ông bước đi.

Mậu Hinh nghe xong lời này, hốc mắt không nhịn được rơi lệ, toàn thân run rẩy.

Sau đó di động của cô vang lên, Ninh Vĩ Trạch gọi tới. Đêm qua Minh Ý điện thoại nhắc nhở cô, cô lo lắng Minh gia sẽ vụng trộm ôm Tiểu Sâm đi nghiệm DNA, cho nên hôm nay cô xin phép nghỉ cho Tiểu Sâm, để Ninh Vĩ Trạch chăm sóc bé một ngày.

Cô nhận điện thoại hỏi: "Vĩ Trạch, sao vậy?".

"Không thấy Tiểu Sâm đâu nữa.". Ninh Vĩ Trạch trả lời.

"... Không thấy đâu nữa!". Mậu Hinh gần như lập tức phát điên, "Làm sao có thể không thấy nữa, em không phải bảo anh chăm sóc bé sao?".

"Hinh Hinh, em biết anh cũng bề bộn nhiều việc, anh để bé chơi ở văn phòng của anh, kết quả lúc anh họp xong trở về liền không thấy rồi. Anh hỏi tất cả đồng nghiệp, đều không chú ý đến việc bé rời khỏi.". Ninh Vĩ Trạch cũng cực kỳ đau đầu, "Muốn báo nguy không.".

"Phải mất tích 48 giờ, cảnh sát mới thụ lí.". Mậu Hinh vô lực nói, "Trước tiên anh tìm ở công ty một lát, có thể bé nhất thời nhàm chán lại đi bò ống thông gió không?".

Ninh Vĩ Trạch nghe nói như thế, đầu càng đau, thói quen này của Tiểu Sâm đúng là không ổn.

Mậu Hinh đang sốt ruột, Minh Ý gọi điện thoại tới: "Tiểu Sâm ở đây, anh sợ em lo lắng, cho nên nói với em một tiếng.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play