"Không thể nào, anh hai tôi làm sao lại nhảy vào suối phun! Anh ấy không bệnh, hơn nữa hôm nay là ngày anh đính hôn, vì sao anh lại muốn nhảy vào suối phun?". Minh Nhất Hạ nói.
" Đúng..., người bình thường đương nhiên sẽ không nhảy vào suối phun. Nhưng mà vừa rồi Minh nhị thiếu đột nhiên đi tới, nói anh cực kỳ nóng, muốn nhảy vào trong suối phun tắm rửa một lát. Tiểu thư mỹ lệ vội vàng ngăn cản, nói như vậy không được, hôm nay Minh nhị thiếu đính hôn, anh đột nhiên lại tắm rửa ở đây, cực kỳ thất lễ. Ai biết tiểu thư mỹ lệ không kịp ngăn cản, Minh nhị thiếu đã nhảy vào.". Diệp Diệu Tư nói xong, ánh mắt chân thành, vẻ mặt khó hiểu, giọng điệu tiếc nuối.
"..." Minh Nhất Kỳ cảm thấy muốn hộc máu.
Mậu Hinh suýt nữa cười lên, anh thật kỳ quặc.
"Vậy sao cậu lại ở đây?". Minh Văn Hiên đương nhiên sẽ không tin lời Diệp Diệu Tư nói, lạnh giọng hỏi.
"Tôi ở đây thưởng thức ánh trăng, bác Minh, các bác không biết là hôm nay ánh trăng vô cùng đẹp sao? Vừa vặn Mậu kiểm sát trưởng cũng ở đây, chúng tôi cũng xem như đồng hành, vì thế cùng nhau thưởng thức ánh trăng. Ai biết Minh nhị thiếu đi tới, nhất định đòi tắm rửa trong suối phun. Ài, ánh trăng đẹp như vậy, suối phun đẹp như vậy cũng thật đáng tiếc rồi.". Diệp Diệu Tư tiếc nuối cảm thán.
"Nguyệt Đình, đỡ Nhất Kỳ đi thay quần áo.". Tiếng Minh Ý đột nhiên vang lên, chứa vài phần rét lạnh.
Nghe thấy Minh Ý nói, Mậu Hinh giật mình, cô xoay người đối diện ánh mắt Minh Ý, cảm nhận được khí tức anh âm trầm, trái tim của cô đập nhanh hơn một chút.
Minh Nhất Kỳ cũng không muốn dây dưa, chịu thiệt từ chính ván cờ mình thiết kế tỉ mỉ, anh cũng rất tiếc nuối. Nhưng lúc này toàn thân mình chật vật, còn tiếp tục dây dưa nữa, người xấu mặt vẫn là mình.
"Diệp tiên sinh, tiệc đính hôn sắp bắt đầu, phiền anh ngồi vào vị trí.". Minh Ý nói với Diệp Diệu Tư.
"Được.". Diệp Diệu Tư mỉm cười gật đầu, "Kiểm sát trưởng xinh đẹp, hôm nào chúng ta thưởng thức ánh trăng cùng nhau.".
"..." Mậu Hinh cảm thấy, cô chỉ muốn tránh xa người nói chuyện như vậy.
"Ba mẹ, Nhất Hạ, bên ngoài vẫn còn rất nhiều khách nhân cần chào hỏi, chúng ta không nên chen chúc ở đây.". Minh Ý nói tiếp. Mỗi một câu của anh đều rất có trọng lượng, nói hai câu đã đuổi hết người đi.
Minh Nhất Hạ hung hăng trừng mắt nhìn Mậu Hinh, mà Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân nhìn Mậu Hinh thật lâu rồi cũng lần lượt rời khỏi.
Mậu Hinh cũng chuẩn bị đi vào, Minh Ý giữ chặt cổ tay cô, không cho cô đi.
"Anh muốn làm gì?". Mậu Hinh nghiêng người nhìn anh.
"Anh có hai câu nói muốn nói với em.". Minh Ý không nhìn cô, chỉ chờ những người khác đi hết, anh mới nói.
Mậu Hinh đứng không nhúc nhích, đợi đến khi hoa viên chỉ còn hai người bọn họ, Mậu Hinh nói: "Anh có thể nói rồi!".
"Tối hôm nay sẽ không thái bình, nhưng không liên quan gì với em.". Minh Ý buông lỏng tay cô, cúi đầu nhìn chăm chú, "Mà Tiểu Sâm xuất hiện trước mặt mọi người, anh hi vọng em có chuẩn bị.".
"Có ý gì? Tiểu Sâm không có chút quan hệ gì với Minh gia." Mậu Hinh nhấn mạnh.
"Em nói như vậy chỉ có thể thuyết phục chính em, ông nội và bà nội anh đã đến đây, nhất định bọn họ cũng sẽ chú ý đến sự tồn tại của Tiểu Sâm. Lấy tâm tính vội vã ôm chắt trai của ông nội, ông sẽ không bỏ qua. Cho nên, Mậu Hinh, vẫn là câu nói kia, gả cho anh, toàn bộ vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.".
"Không!". Mậu Hinh nói xong, cũng không quay đầu lại đã đi xa.
Minh Ý nhìn bóng lưng cô, thở dài, cũng chậm rãi đi vào. Ai ngờ sắp đi đến cửa vào, anh lại nghe thấy tiếng Diệp Diệu Tư: "Phương thức cầu hôn của Minh đại thiếu cực kỳ đặc biệt!".
"Diệp tiên sinh dường như cực kỳ thích nghe trộm người ta nói.". Diệp Diệu Tư này đã đi rồi lại quay lại, quan trọng nhất là anh núp trong bóng tối, mình thật sự không hề phát hiện ra.
"Mọi người đều tò mò thôi, hơn nữa làm luật sư đã lâu, lại càng hiếu kỳ với chuyện kỳ quái, đừng trách nha, Minh thiếu.". Nói xong, Diệp Diệu Tư bây giờ mới đi vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT