Editor: Quỳnh Nguyễn

"Ba, mẹ, con sẽ xếp Hinh Hinh ngồi ở bàn người thân. "Minh Nhất Kỳ nói, "Với con mà nói, Hinh Hinh chẳng khác nào em gái.".

"Anh, rốt cuộc anh muốn nhận bao nhiêu em gái nha?". Một giọng nữ sắc lạnh, the thé truyền tới, người đến là Minh Nhất Hạ. Cô mặc lễ phục đỏ như lửa, trước ngực là xẻ sâu đến tận rốn, khêu gợi làm cho người ta không dời mắt được. Minh Nhất Hạ chỉ cần nghĩ vì Mậu Hinh mà suýt nữa mình vướng phải kiện tụng, còn bị dẫn đến cục cảnh sát thẩm vấn, thì hận nghiến răng.

"Tôi cũng không có một người chị em tên là Mậu Hinh.". Minh Nhất Hạ hừ hừ, xem thường nhìn Mậu Hinh.

"Vừa vặn, tôi cũng không muốn xưng anh gọi em với người Minh gia!". Mậu Hinh cười nói. Từ nhỏ cô và Minh Nhất Hạ đã không hợp nhau, cô vẫn nhớ rõ cuộc sống mười mấy năm ở Minh gia, việc cần phải làm mỗi ngày là thoát khỏi sự bắt nạt của Minh Nhất Hạ.

"Mậu Hinh, vậy mà cô còn có thể sống sót trở về, thật sự là kỳ tích nha!". Hai tay Minh Nhất Hạ ôm ngực cực kỳ không khách sáo đánh giá Mậu Hinh từ trên xuống dưới, "Cũng không biết làm sao mà cô trở về được? Chắc không phải là một đường ngủ với người ta, ngủ trở về chứ?".

"Minh tam tiểu thư đối với ngủ với người rõ ràng như vậy sao? Chẳng lẽ đây là kinh nghiệm của cô?". Mậu Hinh cười hỏi lại.

Minh Nhất Hạ nghe vậy mặt biến sắc, giơ tay lên muốn đánh Mậu Hinh.

Mậu Hinh đứng im không nhúc nhích, ngược lại Minh Nhất Kỳ bắt lấy cổ tay Minh Nhất Hạ, sắc mặt đen thui nói: "Nhất Hạ, hôm nay là lễ đính hôn của anh và Nguyệt Đình, anh không hy vọng bất luận kẻ nào gây sự, không cho em càn quấy.".

"Đúng, Nhất Hạ, hôm nay khách tới đều có uy tín danh dự, không làm ầm ĩ có được không?." Giang Nguyệt Đình cũng khuyên nhủ.

"Em làm ầm ĩ..." Minh Nhất Hạ đương nhiên không phục, "Cô ta nhục nhã em.".

"Con nhục nhã cô, thì không thể trách người ta nhục nhã con.". Minh Văn Hiên giận dữ nhìn con gái.

"Mọi người thế mà lại giúp Mậu Hinh bắt nạt con? Con mới là người thân của mọi người!". Minh Nhất Hạ không thể tin nhìn người thân của mình, chỉ ngón tay.

"Tiệc đính hôn hôm nay có cả cánh truyền thông, em là nhân vật công chúng, em muốn để truyền thông chụp được bộ dạng em như thế này sao?". Giọng Minh Ý lạnh như băng vang lên, mà ánh mắt của anh nhưng lại nhìn sang Mậu Hinh.

Hiện tại Mậu Hinh không giống trước, anh đã nhìn thấy Mậu Hinh mặc bộ đồ cứng nhắc, mang theo kính mắt vẻ người lớn, có nề nếp, không nói chuyện tình lý. Hiện tại Mậu Hinh mặc lễ phục màu trắng, gợi cảm không mất đoan trang, thanh thuần lại mang theo vài phần quyến rũ, mắt trong trẻo, môi đỏ mọng mang theo nụ cười nhạt, đáng yêu lại không mất tao nhã.

Mậu Hinh như vậy, ánh mắt người đàn ông nào nhìn thấy cô đều khó dời đi được.

Đôi mắt Minh Ý âm u, lời nói của anh cũng tiêu tan thành công sự kiêu ngạo của Minh Nhất Hạ, cho dù lửa giận đầy mình, Minh Nhất Hạ cũng không dám cắn loạn.

"Minh thiếu, lại gặp mặt.". Mậu Hinh cười nói.

"Các con đã gặp rồi hả?". Tống Mạn Vân nghe Mậu Hinh nói như vậy, lập tức khẩn trương.

"Đúng vậy, dì Tống, có vẻ dì cực kỳ khẩn trương?". Mậu Hinh cười hỏi.

"Thái Chí Chiêu là chiến hữu của anh cả, anh cả khẳng định sẽ quan tâm vụ án ấy, Mậu Hinh là kiểm sát trưởng vụ án ấy, bọn họ đã từng gặp nhau cũng không lạ.". Minh Nhất Kỳ nói, "Đúng không, anh cả!".

"..." Minh Ý không trả lời những lời này, càng sẽ không nói hiện tại anh ở cùng tòa nhà với Mậu Hinh, mà nói với Mậu Hinh, "Đi thôi, anh dẫn em đến chỗ ngồi.".

"Cảm ơn.". Mậu Hinh trái lại cực kỳ chấp nhận ân tình này.

Đang chuẩn bị chạy, lại nghe đến phía sau có khách đến. Mậu Hinh có dự cảm không tốt, vừa quay đầu lại nhìn thấy Ninh Vĩ Trạch nắm tay Mậu Sâm Mặc tiến vào.

Đầu óc cô lập tức trống rỗng, Vĩ Trạch vậy mà dẫn theo Tiểu Sâm đến đây, anh điên rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play