Editor: Quỳnh Nguyễn

Ngay sau đó, đến phiên Diệp Tư Cần bắt đầu thẩm vấn.

"Lâm tiểu thư, cô đã từng vì vai diễn một bộ phim mà hy sinh thân thể của chính mình để đổi lấy vai diễn hay không?". Diệp Tư Cần hỏi.

Mặt Lâm Văn Hi trắng bệch, hoảng sợ nhìn Diệp Tư Cần.

"Mời cô trả lời vấn đề của tôi.". Diệp Tư Cần lại hỏi.

"Có.". Lâm Văn Hi trả lời, "Tôi...".

"Chánh án, hội thẩm, nơi này của tôi có một phần tư liệu, bên trong còn có một chút ảnh chụp, trong ảnh chụp rõ ràng ghi lại người bị hại bản án Lâm Văn Hi đã từng vì muốn đóng vai diễn trong 《 Tuyên thái hậu 》, từng tiến hành giao dịch không đạo đức với nhà sản xuất. Cho nên đối với người bị hại Lâm Văn Hi mà nói, dùng thân thể của chính mình đổi lấy một vai diễn, căn bản là chuyện bình thường như ăn cơm.". Diệp Tư Cần nói.

Lâm Văn Hi nghe thế nhất thời toàn thân phát run.

"Lâm tiểu thư, ảnh chụp bên trong tư liệu này có phải cô hay không?". Diệp Tư Cần hỏi.

"Là tôi.". Lâm Văn Hi gật đầu, cô nắm ngón tay mình, cắn chặt môi dưới.

"Như vậy, xem ra chỉ cần có thể có được vai diễn cô muốn, hy sinh thân thể của mình, không đáng kể chút nào, phải không?". Diệp Tư Cần hỏi.

"Không phải.". Lâm Văn Hi vội nói, "Cuối cùng tôi cũng không có hoàn thành giao dịch không đạo đức, tôi cho rằng sự kiện kia rất đơn giản, nhưng chuyện đến trước mắt tôi mới phát hiện mình căn bản không làm được. Đây cũng là lý do vì sao khi Nhất Hạ ám chỉ tôi có thể đi tiếp chú hai cô, tôi mới gần như trở mặt với cô. Từ nhỏ đến lớn tôi đều nghe lời cô, nhưng mà lần này tôi gần như trở mặt cùng cô, hơn nữa tôi rõ ràng nói qua, không cần.".

Diệp Tư Cần biến sắc, Minh Nhất Hạ ngồi ở ghế chờ xét xử gần như muốn nhảy dựng lên đánh Lâm Văn Hi một trận.

"Lâm tiểu thư, cô nói đương sự tôi hiếp dâm cô, xin cô nói tường tận chuyện đã trải qua.". Diệp Tư Cần hỏi.

Mậu Hinh quay đầu nhìn Diệp Tư Cần, mặc dù ở trong tất cả án hiếp dâm, cuối cùng người bị hại đều khó mà tránh được phải đối mặt mấy vấn đề này, nhưng nghe Diệp Tư Cần hỏi như vậy, Mậu Hinh vẫn không dễ chịu.

Lâm Văn Hi ngớ ra một chút, không trả lời ngay.

"Ví dụ như là cô cởi quần áo hay là đương sự tôi cởi, cái quá trình này ông có hôn cô không, hôn cô như thế nào? Hôn nơi nào trên thân thể cô?". Diệp Tư Cần hỏi.

"Phản đối.". Mậu Hinh lập tức đứng lên, "Chánh án, toàn bộ quá trình hiếp dâm đối với người bị hại vốn là một thương tổn cực lớn, tôi phản đối luật sư bào chữa dùng từ ngữ kích thích người bị hại như vậy, tương đương thương tổn cô thêm lần nữa.".

"Chánh án, hội thẩm, chúng ta nhất định phải hiểu biết rõ ràng cụ thể vụ án, như vậy mới có thể nhận định rốt cuộc là hiếp dâm theo như lời người bị hại hay kỳ thật chỉ là một hồi trò chơi ngươi tình ta nguyện giữa nam nữ.". Diệp Tư Cần nói.

"Phản đối không có hiệu quả, luật sư bào chữa, mời chú ý diễn đạt của anh.". Chánh án nói.

"Lâm tiểu thư, mời cô trả lời vấn đề của tôi.". Diệp Tư Cần nói.

Lâm Văn Hi có phần không khống chế được cảm xúc, hơn nữa cô nhìn ghế chờ xét xử còn có mẹ mình, nước mắt thiếu chút nữa tràn ra.

Mậu Hinh cũng cực kỳ khó chịu, bất kỳ một phụ nữ nào trải qua chuyện như vậy, bây giờ còn phải nói ra, trong lòng đều phải chịu áp lực vô cùng lớn.

"Sau khi Minh Văn Thức bảo những người khác rời khỏi, ném tôi lên ghế sofa, sau đó bắt đầu xé quần áo của tôi... Về sau ông ta cầm roi quật tôi, vừa đánh vừa cười to mắng tôi..." Lâm Văn Hi ngồi thẳng tắp, từng chữ nói lại tình hình phát sinh lúc ấy.

Diệp Tư Cần không nghĩ tới Lâm Văn Hi có thể nói rõ ràng vụ án đã trải qua như vậy, trong quá trình này, cha mẹ Lâm Văn Hi căn bản không chịu nổi giữa chừng đã phải lui ra ngoài, nhưng Lâm Văn Hi vẫn còn tiếp tục nói.

"Lâm tiểu thư, cô nhớ quá trình đặc biệt rõ ràng, thật giống như lời kịch, có phải nội dung này đều không quan hệ với cô hay không, cô đã sớm nghĩ đến cách diễn đạt thật tốt.". Diệp Tư Cần ẩn ý nói.

"Tôi cũng hi vọng chuyện này thật sự không có một chút quan hệ nào với tôi, tôi cũng hi vọng đây là một cơn ác mộng. Nhưng mà, nhưng mà khi tôi biết hoá ra người đàn ông tôi thích mười mấy năm và khuê mật làm bạn học tôi mười mấy năm cùng nhau thiết lập cái ván cờ này đưa tôi cho người đàn ông đáng sợ kia, tôi đột nhiên cảm thấy chuyện ngày đó thì ra không đáng sợ như thế, tôi chỉ hy vọng người thương tổn tôi phải chịu sự trừng phạt thích đáng của pháp luật.". Lâm Văn Hi nói xong, nhìn Minh Nhất Hạ và Minh Nhất Kỳ ngồi trên ghế chờ xét xử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play