"Anh nghe nói vụ án chú hai do em phụ trách?". Minh Nhất Kỳ không dấu vết hỏi.
"Đúng vậy.". Mậu Hinh nói.
"Hinh Hinh, kỳ thật vụ án này đơn giản hơn em nghĩ.". Minh Nhất Kỳ nói lời thấm thía, "Em cũng biết Lâm Văn Hi, vốn là cô gái ham chơi, khuê mật với Nhất Hạ, hai người lăn lộn ở làng giải trí. Vòng luẩn quẩn kia rất lộn xộn, anh nghe Tiểu Hạ nói, cô ấy vì một vai diễn có thể không từ thủ đoạn. Chú anh gần đây đầu tư mấy bộ điện ảnh, cô ấy biết liền quấn lấy chú hai anh. Chuyện xảy ra tối hôm đó rốt cuộc chân tướng như thế nào chỉ sợ chỉ có cô ấy mới biết được.".
"Minh nhị thiếu, hình như mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần liên quan đến Minh gia, thì người bị thiệt thòi, nhất định là do họ tội ác tày trời, trừng phạt đúng tội, phải không?". Mậu Hinh hỏi.
Minh Nhất Kỳ nghe lời này đương nhiên là không thoải mái lắm, anh thở dài: "Hinh Hinh, em vẫn trách anh đúng không? Thật ra anh đã từng nghĩ tới ở bên em, nhưng mà em cũng biết anh và Nguyệt Đình bên nhau nhiều năm như vậy, không thể tách ra được.".
Mậu Hinh nghe xong liền cười: "Nhị thiếu, nơi này chỉ có tôi và anh, anh hà tất phải làm bộ làm tịch. Trong lòng anh rất rõ ràng, tôi với anh chưa từng có một chút quan hệ nào, tôi không thích anh, từ đầu tới đuôi anh đều lợi dụng tôi.".
Ở bên ngoài, Minh Nhất Kỳ vĩnh viễn là bộ dáng hào hoa phong nhã, cho dù ở trước mặt cha mình cũng vậy. Cô cũng cho rằng Minh Nhất Kỳ là người tốt, nếu không thì vì sao vô số lần cô bị Minh Nhất Hạ bắt nạt, anh đều mở miệng giúp đỡ.
Mãi đến lần đó, Minh Nhất Hạ phát hiện bản nhật kí có bí mật của cô, cô cho rằng chính mình xong đời rồi. Kết quả khi công khai bản nhật kí, lúc ấy cô thở phào một hơi.
Sau đó Minh Nhất Kỳ tìm cô, cô vẫn nhớ rõ chuyện nhật kí, sáng ngày thứ hai anh đưa cô đi học, ở trên xe anh đột nhiên cười.
"Hinh Hinh, em có biết vì sao bản nhật kí Tiểu Hạ lấy kia lại biến thành nhật kí của chính nó không?"
Khi đó Mậu Hinh liền có dự cảm không tốt, cô quay đầu nhìn Minh Nhất Kỳ, nghe tiếp anh muốn nói gì.
"Bởi vì anh đổi giúp em, nhật kí của em ở chỗ anh. Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ bảo quản thay em.". Minh Nhất Kỳ cười dịu dàng.
Mậu Hinh sinh lòng sợ hãi, một khắc kia mới ý thức được bản chất Minh Nhất Kỳ và bình thường mình nhìn thấy không hề giống nhau.
"Nhưng mà em phải ngoan ngoãn nghe anh nói, anh bảo em làm gì thì em làm cái đó, vĩnh viễn không có người biết được bí mật của em.". Minh Nhất Kỳ nói.
Mậu Hinh là hoàn toàn nhận ra, thì ra Minh Nhất Kỳ đáng sợ nhất Minh gia, ở mặt ngoài anh ôn nhu giống thân sĩ, giấu trong áo trong chăn lại là ác ma đáng sợ nhất.
Bản nhật kí kia là điểm đau đớn trong lòng Mậu Hinh, rất lâu sau đó cô đều bị Minh Nhất Kỳ sai khiến, mãi đến trước khi ra nước ngoài cô mới cầm lại được bản nhật kí đó, rồi một trận lửa đốt sạch sẽ.
"Hinh Hinh, còn nói em không hận anh, em còn nhớ rõ ràng những cái này.". Minh Nhất Kỳ vẻ mặt bất đắc dĩ, "Chẳng lẽ em đã quên anh giữ bí mật giúp em nhiều năm như vậy sao?".
Lại tới nữa, lại là cái bí mật kia!
"Tôi hiện tại không có bất luận bí mật gì, quá khứ là bí mật hiện tại chỉ là một chuyện cười, không có gì quan trọng.". Mậu Hinh vừa nói xong, lúc này người phục vụ đưa cơm tiến vào.
Hai người đều không nói thêm gì, mãi đến khi từng món ăn đều đã dọn xong, sau đó nhân viên phục vụ cũng ra ngoài.
"Chúng ta ăn cơm trước đi!". Minh Nhất Kỳ nói.
"Nói thật, nhị thiếu, tôi hiện tại không có khẩu vị cũng ăn không vào. Tôi chưa bao giờ nói chuyện công việc trong thời gian riêng tư, nếu anh cho rằng có thể thay đổi quan điểm hoặc là phán quyết của tôi đối với vụ án Lâm Văn Hi này, chỉ sợ anh phải thất vọng.". Mậu Hinh nói xong đứng lên, "Về phần anh nói Giang Nguyệt Đình muốn gặp tôi, anh có thể nói cho cô ấy, tôi cũng cực kỳ mong đợi được gặp cô ấy, lúc nào cũng hoan nghênh cô ấy liên lạc với tôi.".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT