Nghe xong Hiểu Linh không khỏi bàng hoàn liền nhìn qua Quân Thiên. Vì anh đã biết chuyện nên vẻ mặt rất bình tĩnh.

"Anh... anh đã cứu tôi... hai lần rồi sao? Còn là những cái chí mạng!"- Cô lấp bấp hỏi anh.

"Không chỉ hai lần!" - Anh không nói gì thêm chỉ đúng một câu.

Lúc này cô dần dần nhớ ra chuyện, ba năm trước cô hẹn Sở Lập Phong ra chia tay, lúc thấy Lập Phong bên đường cô liền phóng như bay chạy về hướng Lập Phong mà không nhìn đường, bất chợt một chiếc xe lao như bay hướng về cô, cô không còn sức lực để né tránh vì quá sợ. Một cậu bé nắm lấy tay cô kéo cô thoát khổi chiếc xe đó. Lúc này Lập Phong chạy qua liền hỏi cô - "Cậu có sao không? Có bị thương ở đâu không?". Hiểu Linh bình tĩnh lại nhìn xung quanh, hình như cậu ấy đã đi rồi cô còn chưa kịp cảm ơn.

"À... mình không sao... đi thôi, đến trường học có chuyện này mình muốn nói với cậu...".

"Linh Linh... Linh Linh...!" - Mẹ Chu gọi cô, cô vẫn còn bàng hoàn.

"Dạ... có... có gì không mẹ!" - Hiểu Linh giật mình vì tiếng gọi của mẹ Chu.

"Linh Linh... Con nói cứu con hai lần... mẹ chỉ nhớ là lúc nhỏ con bị đuối nước là Thiên Thiên đã cứu con lên. Vậy lần thứ hai là lần nào nữa, con giấu mẹ chuyện gì?" - Mẹ Chu tức giận hỏi cô vì không nói cho bà biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn rất lo lắng cho cô con gái vé bỏng của bà.

"Khụ... là... là..." - Cô không thể mở lời, sợ mẹ Chu sẽ lo lắng.

"Là bị cướp ạ! Xíu nữa cô ấy đã mất mạng, là con gặp cô ấy trên đường, cô ấy còn không cho con đem cô ấy đến bệnh viện nên con đã mạng về nhà con trị liệu" - Quân Thiên tiếp lời nói của cô, dù cô không muốn nói cho mẹ Chu biết. Lời nói của anh có hơi ấp úng.

"Là lần trước con nhờ ba gọi cô y tá đến cho con ấy hả?" - Bác Hàn nói tỏ ý châm chọc anh.

"Đúng... đúng là vậy!" - Anh hiểu ý châm chọc đó, nên anh lườm bác Hàn một cái.

"Thôi... chuyện xui rủi cứ bỏ qua hết nha, dù gì... dù gì con vẫn bình an ở đây này" - Hiểu Linh cười hì hì cố ý gạt qua chuyện đó.

"Về con phải nói hết cho mẹ nghe đó!" - Mẹ Chu lườm cô. "À mà còn chuyện của hai đứa nhỏ tôi đã sắp xếp xong rồi, học xong tụi nó sẽ làm đám cưới!" - mẹ Chu không quên chuyện hôn ước đã hứa với ba của Quân Thiên.

"Đám cưới!" - Hiểu Linh ngạc nhiên nên hô lớn.

"Không bàn cải! Thành giao! Côi như bây giờ tụi con có thể qua lại với nhau rồi, sẵn tiện có thể tìm hiểu nhau thêm." - mẹ Chu ngăn cảng cô nói tiếp vì đây là lời hứa của bà và bác Hàn.

"Mẹ à...!" - Cô khẩn thiết gọi bà. "Con còn muốn ở với mẹ và ba, cả Dysan nữa." - Hiểu Linh làm nủng với bà.

"Có bao giờ con ở cùng với ba mẹ đâu, không nói nhìu ngày mai Thiên Thiên sẽ đến ở cùng với con vậy mẹ mới yên tâm!" - Mẹ Chu dứt khoát với cô, nếu chìu cô tiếp cô sẽ hư mất.

Quân Thiên vẫn không nói gì, vì anh luôn nghe theo sự sắp đặt của ba anh, anh luôn tin tưởng ba anh hơn bất kì ai.

Hôm sau Quân Thiên đến nhà cô vì đã hứa với mẹ Chu là sẽ theo bảo vệ cô. Hiểu Linh Biết trước chuyện này nên đã bày mưu tính kế làm cho ngôi nhà cô lộn xộn cả lên. Thấy vậy, anh vẫn không hề hấn gì vì anh biết đây là chiêu trò của cô, cô muốn anh phải rời khỏi đây. Nhưng đã hứa với ba anh và mẹ Chu nên anh đành nhịn cô, và không thèm để ý những gì cô làm. Ông quản gia và mấy cô người làm cô đã đuổi về nhà của ba mẹ để không ai có thể dọn dẹp được mớ hổn độn này, nên anh đành cắn răng chịu đựng mà dọn dẹp. Đến trưa cô xuống bếp kiếm đồ ăn, vì người làm cô đã đuổi đi hết nên không ai làm, cô đành tìm mì gói ăn tạm nhưng mì cũng không còn. Cô nằm phịch ra bàn nghĩ đi nghĩ lại, cô ngu thật! Một lúc sau Quân Thiên đi mua đồ ăn về nhìn thấy cô nằm ở đó, chắc cũng đói rồi. Anh mĩm cười nhìn cô, cô gái ngốc nghếch, bướng bỉnh này sẽ là vợ tương lai của anh đây sao? Thấy cô vẫn nằm ở đó chắc đã đói lắm rồi anh liền tiến lại phía cô.

"Có đói không? Tôi sẽ làm chút món ăn?" - Quân Thiên để túi đồ lên bếp hỏi cô.

"Đói cái gì chớ...?" - Hiểu Linh kiên quyết chóng lại anh.

"Quả thật không đói?" - Quân Thiên hỏi cô thêm một lần nữa.

"Ờ thì... có một chút!" - Nói xong bụng cô đánh trống liên hồi, làm cho cô không còn đường lui.

"Ngồi đợi ở đó!" - Quân Thiên mĩm cười nhìn cô đỏ mặt.

Không lâu sau thức ăn anh đã làm xong, đặt trên bàn, mùi hương lan tỏa khắp nhà bếp làm cô không khỏi vui mừng. Cuối cùng cô đã được ăn rồi, qua lần này cô cũng có cái nhìn khác về anh, dù gì anh cũng đã cứu cô thoát thần chết ba lần.

Món ăn dọn lên bàn, anh nhìn cô vui vẻ ăn, đây là lần đầu tiên anh nấu cho người khác ăn mà còn ăn ngon đến thế. Hôm nay trên mặt anh liền xuất hiện nhiều nụ cười, không ngờ băng ngàn năm cuối cùng cũng đã tan chảy vì một cô gái được gọi là "thanh mai trúc mã" này.

Đến ngày nhập học, anh và cô cùng đến trường, theo như sự sắp đặt của mẹ Chu thì anh và cô học chung lớp, còn về chỗ ngồi thì chắc chắn là gần nhau rồi. Nhưng không ngờ anh và cô học chung lớp nhưng còn chỗ ngồi đã bị một cô gái tên là Lam Nhã cướp. Anh ngồi phía dưới cùng cô gái kia còn cô thì ngồi phía trên. Khoang đã Lam Nhã cái tên này rất quen, dường như đã nghe qua ở đâu rồi. Cô chợt nhớ lại cái tên mà cô hứa sẽ không hề quên này.

"Chào... tôi đã gặp được cậu... người tôi muốn gặp trong ba năm qua!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play