Thời điểm Sơ Ảnh mở mắt tỉnh lại, phát hiện mình đang bị trói ở góc tường, xung quanh là kho hàng trống rỗng sạch sẽ. Dự cảm không tốt, Sơ Ảnh cố gắng nhớ lại tại sao mình lại ở đây, đồng thời thử cử động cố thoát khỏi dây trói, hiển nhiên người trói cũng đã tính tới trường hợp này nên trói vô cùng chuyên nghiệp, không quá chặt nhưng tuyệt đối không lỏng.

Sau một hồi vặn vẹo cổ tay không thành công, Sơ Ảnh quyết định tìm hiểu trước hoàn cảnh của mình đã rồi tính tiếp. Cô nhớ là mình đang trong thư phòng của La Nhậm Thiên đọc sách, đọc đến mê say, đọc đến quên trời quên đất. Xong sau đó La Nhậm Thiên nắm cổ Sơ Hoàng ra ngoài thì phải?

Ban đầu Sơ Ảnh nghĩ là Sơ Hoàng cào rách gấu quần La Nhậm Thiên nên hắn mới vác nó ra ngoài tâm sự mỏng, nhưng rõ ràng là không phải rồi. Rõ ràng là không lâu sau thì cô ngửi được một mùi hương rất ngọt, rồi bất tỉnh nhân sự luôn.

Mẹ kiếp! Lại có chuyện gì nữa đây? Có cái gì thì bàn trước một tiếng đã chứ! 

Trong giây phút Sơ Ảnh tức giận vì bị lợi dụng, cô trong lòng thầm kéo La Nhậm Thiên vào danh sách đen. Thầm nghĩ nếu như được cô chắc chắn sẽ kéo hắn đồng vu quy tận thì tiếng gót giày nện trên sàn xi măng kéo hồn phách Sơ Ảnh quay lại thực tại.

Sơ Ảnh ảo não ngẩng đầu, vừa lúc tầm nhìn chạm lấy thân ảnh quen thuộc thì đồng tử cô co rút không thể tin được, cảm giác phức tạp mà hơn một năm Sơ Ảnh chưa trải qua, giờ phút này không ngừng xông thẳng lên trí óc cô.

“Diệp Ái Ninh. Đây là cách cô đối xử với ân nhân sao?” Sơ Ảnh lạnh lùng mở miệng.

Đến khi ánh mắt mang theo áy náy của Diệp Ái Ninh chạm vào Sơ Ảnh thì cô bắt đầu cảm thấy rét lạnh.

Thật ra Dương Sơ Ảnh chết trước khi người chủ mưu của vụ bắt cóc Diệp Ái Ninh xuất hiện nên cô không rõ vụ việc ấy lắm. Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì cứ thấy nó sai lệch quá nhiều.

Sơ Ảnh đang rất muốn phun một búng máu mà chết luôn đây, chỉ có không cho hai người Diệp Ái Ninh và La Nhậm Thiên làm một cú tình một đêm thôi mà diễn biến có thể sai lệch tới mức độ thế này sao? Thật sự quá khủng khiếp!

“Xin lỗi chị Dương, nhưng tôi hứa xong việc sẽ thả chị ra được không?” Diệp Ái Ninh khuôn mặt đáng yêu, nhưng lời nói lại khiến người khác phải nhìn lại. 

“Cô coi tôi là đồ ngu à?” 

Sơ Ảnh đang cảm thấy vô cùng nực cười, dù Diệp Ái Ninh thả cô thì người giật dây sẽ thả sao? Đùa nhau à? Nữ chính à, cô đã hắc hóa mà còn hắc hoa lương thiện à?

“Tôi thật sự xin lỗi, nhưng chỉ vì chị là người La Nhậm Thiên yêu nên tôi không còn cách nào khác” Trông Diệp Ái Ninh có vẻ hoảng hốt, nhưng ánh mắt quyết tâm kiên định.

“Ở đâu ra tin tức tôi là người anh ta yêu?” Sơ Ảnh chính thức câm nín.

“Từ tôi” Thanh âm quyến rũ tương đối quen thuộc khiến Sơ Ảnh phải căng mắt nhìn người đang tiến đến gần

“Không nghĩ tới Dương đại tỷ cũng có ngày hôm nay, mới có một năm rửa tay gác kiếm mà tính cảnh giác thụt giảm thế sao?”

Mộc Kỳ cũng chính là nữ bác sĩ đã gắp đạn giúp cho Mộc Phương nâng cằm Sơ Ảnh, giọng nói tràn ngập châm chọc rõ ràng đến không thể rõ hơn. 

“Mộc Kỳ? Không ngờ mới hơn một năm không gặp mà cô cũng ngu ra” Sơ Ảnh hất cằm ra khỏi bàn tay Mộc Kỳ, nheo mắt nhìn cô ta với vẻ chế giễu.

“Bị như thế này mà vẫn còn độc miệng” 

Sơ Ảnh nhếch môi cười nhạt, cũng lười không muốn trả lời bọn họ, muốn làm quái gì thì làm, dù sao thì trên phương diện nào đó nhiệm vụ của cô cũng hoàn thành rồi, nhưng nếu La Nhậm Thiên đến cứu cô thì sẽ càng tốt hơn.

Bạch Tô Dung không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Diệp Ái Ninh, rõ ràng là bộ dáng bảo vệ khiến cho Sơ Ảnh bắt đầu suy đoán tình huống hiện tại. Cũng không thèm nghe mấy người đó nói cái gì, nhưng mấy từ mấu chốt thì Sơ Ảnh vẫn có thể tiếp thu được.

Sau khi gắn kết mọi thứ lại, Sơ Ảnh đã có thể đoán được Diệp Ái Ninh nhớ lại vài chuyện, cụ thể là La Nhậm Thiên cấu kết với bác cả làm gia tộc mẹ cô ta đổi chủ, rồi những tình nhân của ba cô ta ở Đề gia phần lớn là người của La Nhậm Thiên, rồi thế là muốn trả thù.

Mà Bạch Tô Dung thân là nam phụ tiêu chuẩn thì chắc chắn sẽ giúp Diệp Ái Ninh vô điều kiện, còn Mộc Kỳ thì đại khái là hợp tác với Bạch Tô Dung, còn lí do thì Sơ Ảnh không đoán được.

Nhưng hay là Bạch Tô Dung đầu quân vào chỗ nào đó Sơ Ảnh không rõ chứ không dùng thế lực Bạch gia, nghĩ tới chuyện này thì mọi thứ lại càng bị phức tạp hóa lên nữa.

“Này Bạch thiếu, tôi nhớ thứ này vượt quá phạm vị thỏa thuận của chúng ta rồi” Sơ Ảnh mặt mày bình tĩnh nhìn Bạch Tô Dung “Hơn nữa có thể cho tôi chỗ ngồi đàng hoàng hơn không?” 

Nhìn mặt đất đầy ghét bỏ, Sơ Ảnh suy nghĩ cái này rõ ràng là mượn lực không báo trước, cũng nên có thái độ mượn người đi chứ? Sơ Ảnh không thích giấu nguyện vọng gì cả, cái này là đặc quyền của cô, cô phải đòi.

“Cái này là tôi sơ sót” Bạch Tô Dung mỉm cười, hắn ta đi ra ngoài trong chốc lát thì đã có hai người khiêng một cái ghế sofa đơn lại.

Sơ Ảnh không chút nghĩ ngợi hất cằm với Mộc Kỳ, cô ta bật cười “Con tin kiêu ngạo nhất tôi từng thấy” 

Nói xong Mộc Kỳ cũng đem Sơ Ảnh bị trói đặt lên ghế, lúc này cô mới thả lỏng dựa vào đệm sofa mềm mại, nhưng cơ bắp trên người căng cứng như luôn sẵn sàng phát động.

Sơ Ảnh nhìn xung quanh, ngoài ba người cô biết thi còn lại tầm mười mấy thủ hạ, nhưng nhìn sơ thì thân thủ không tồi. Người sau lưng này hiển nhiên cũng không muốn lộ ra dấu vết, vây coi bộ vụ này chỉ là ân oán cá nhân mà thôi, không đáng kể lắm.

Tiếng cửa bị đẩy vang lên âm thanh kẽo kẹt, Sơ Ảnh giương mắt nhìn thì thấy hai người đàn ông đẩy một nam nhân tuấn mỹ đi vào, trên người nam nhân ấy có dấu vết ma xát do đánh nhau, tay chân bị còng kìm chặt.

Sơ Ảnh thiếu chút nữa nổi điên. La Nhậm Thiên cư nhiên mò tới đây?

“Giờ thả người của tao ra được chưa?” La Nhậm Thiên bị hai gã đằng sau đẩy cho quỳ xuống, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, thần thái ung dung bình tĩnh.

Sơ Ảnh im lặng một hồi lâu, cô vừa giận dữ vừa uất ức lại vừa xót cho La Nhậm Thiên, điều này khiến Sơ Ảnh phải suy nghĩ lại mọi thứ một lần nữa.

“Anh thật sự cũng có trái tim à?” Diệp Ái Ninh nhịn không được bụm miệng, cảm giác xé rách đánh úp khiến cô không tài nào đứng vững được.

Bạch Tô Dung nhanh tay kéo cả cơ thể Diệp Ái Ninh vào lòng, hắn ta tủm tỉm cười, nụ cười ôn hòa nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.

“Xin lỗi nhiều nhé La tổng, nhưng bạn gái tôi hận ngài tới mức này, đành phiền La tổng chịu thiệt một chút vậy”

“Chịu thiệt thế nào?” La Nhậm Thiên cười lạnh, ánh mắt sáng rực nhìn người trong lòng Bạch Tô Dung. 

Hắn cũng đã suy đoán được nhiều thứ rồi, chỉ còn đợi bọn họ khẳng định vài đáp án của hắn nữa là thu lưới được. Về còn phải bồi thường cho khả ái của hắn nữa, để cô thiệt thòi rồi.

“Em muốn La tổng đổi thứ gì để giải khuây mối hận của mình?” Bạch Tô Dung vuốt lọn tóc dài của Diệp Ái Ninh, thanh âm của hắn rất ấm, chỉ như đang hỏi với cô ta hôm nay ăn gì?

Nếu bảo Diệp Ái Ninh giết người thì cô ta không làm nổi, dù trong tâm tràn ngập hận ý nhưng đóa sen trắng vẫn là đóa sen trắng, thanh cao sao? Chỉ thấy quá mức ngu ngốc.

Ngẫm nghĩ lại tình yêu cũng thật khiến con người ta ngu ngốc, Sơ Ảnh cũng chỉ cảm thấy mình càng lúc càng như một người ngoài cuộc, dù người đang bị lôi vào là cô, nhưng ánh mắt Sơ Ảnh thủy chung chỉ như đang xem màn ảnh. 

“Bàn tay” Bả vai Diệp Ái Ninh run rẩy, dù rằng đã suy nghĩ rất lâu nhưng thực sự làm vậy lại khiến cô ta cảm thấy nặng nề.

“Chỉ bằng cô ta?” La Nhậm Thiên cười khẽ “Một cô gái ngây thơ như thế cũng đáng để Bạch thiếu ra sức như thế, thật đáng ngạc nhiên. Nhưng Bạch thiếu bảo hộ cô ta như thế, khiến cô ta quên mất hình hài thế giới rồi sao?”

“Người của tôi không mượn La tổng quản, tôi thấy nữ nhân của ngài cần được quan tâm hơn đấy” Bạch Tô Dung vỗ tấm lưng gầy của Diệp Ái Ninh, thanh âm càng thêm ôn nhu mê hoặc lòng người.

Sơ Ảnh thầm cảm thấy không ổn, xúc động muốn cứu La Nhậm Thiên cũng bị lý trí cô đè ép đến cực hạn. 

“Diệp tiểu thư muốn tôi làm gì với bàn tay của mình?” La Nhậm Thiên liếc nhìn Sơ Ảnh, lúc này mới đưa mắt nhìn Bạch Tô Dung, nhưng câu hỏi lại hướng về nữ nhân torng lòng hắn.

“Tôi…” 

“Này, chẳng phải cô muốn trả thù sao? Sao không cho hắn hưởng thụ cảm giác cô từng trải ấy” Mộc Kỳ chưa đợi Diệp Ái Ninh nói hết câu đã xen ngang, cô ta có vẻ mất kiên nhẫn.

Bạch Tô Dung dùng bàn tay mình che lại ánh mắt Diệp Ái Ninh, kéo sát cô ta vào trong người mình, gắt gao nắm chặt bàn tay mềm ấy. 

“Cô có yêu La tổng không Dương Sơ Ảnh?” 

Sơ Ảnh nghiêng đầu nhìn thoáng qua La Nhậm Thiên, chậm rãi suy nghĩ, yêu hay không?

Không, nhưng bảo tôi có sẵn sàng hi sinh hay không?

Có lẽ có đi. Không có nhiều cảm xúc lắm.

“Muốn gì nói thẳng đi, giữa tôi và Bạch thiếu còn cần khách sáo sao?” Sơ Ảnh ngốc lăng, nhưng vẫn trưng ra vẻ ngoài lãnh đạm, hừ lạnh.

“Dùng mạng đổi mạng, thế nào?” Bạch Tô Dụng khẽ cười, vẫn tiếng cười trầm thấp đó, nhưng nội dung cũng không khiến Sơ Ảnh kinh ngạc lắm.

“Chỉ vậy thôi?” 

“Chỉ vậy” Bạch Tô Dung không rõ lắm trọng lượng của cô gái này trong lòng người đàn ông kia. Nhưng hắn vẫn có thể xác định hắn ta tuyệt không muốn cô ấy biến mất.

Chí ít không phải trước mắt.

“La tổng, ngài vẫn thật lạnh lùng” Sơ Ảnh nhìn biểu cảm bình tĩnh của La Nhậm Thiên, phát hiện rõ ràng nắm tay của hắn siết chặt. 

“Bạch thiếu, tôi đồng ý dùng mạng này đổi với Nhậm Thiên” 

Không khí xung quanh im lặng đến đáng sợ, Sơ Ảnh nhẹ giọng nói. “Tôi mong cô Diệp sẽ giữ đúng lời hứa không hại anh ấy. Đây là việc cuối cùng tôi có thể làm, coi như nợ chúng ta đã hết” 

Mộc Kỳ không biết lấy từ đâu ra con dao phẫu thuật, một đường cắt luôn mạch cổ của Sơ Ảnh. Sơ Ảnh chỉ chợt thấy một cơn đau kéo dài rồi chợp mắt. 

La Nhậm Thiên từ lúc Sơ Ảnh mở miệng đồng ý đã thấy không thể tin được, hắn mạnh mẽ đứng dậy quật ngã hai người đằng sau, Mộc Phương từ trên mái nhà kho nhảy xuống.

Mấy người áo đen ùa vào Bạch Tô Dung đã lôi kéo Diệp Ái Ninh đi từ lúc nào không hay.

La Nhậm Thiên giận dữ đem thân thể vẫn còn nóng của Sơ Ảnh ôm vào lòng, giận dữ trong mắt không tài nào che giấu nổi.

“Được lắm Sơ Ảnh, tôi đã nói mạng em là của tôi, chưa cho phép đã muốn chạy? Đừng hòng.”

Mộc Kỳ ngoan ngoãn để Mộc Phương chế trụ, cô ta thở dài, vẻ mặt vẫn ung dung thản nhiên.

“Sao phải làm vậy?” Mộc Phương nhìn người đã lớn lên với mình, cảm giác về Mộc Kỳ vẫn khiến hắn cảm thấy khó hiểu.

“Đó là giao ước của con gái, đàn ông các anh thì hiểu gì?” Mộc Kỳ chỉ cười nói một câu rồi thôi.

Rõ ràng đêm nay chỉ là một kế hoạch, nhưng Sơ Ảnh không đồng ý theo đuổi tiến độ có sẵn, để lại trong lòng mỗi người một vết nhơ.

Mãi cho đến nhiều năm về sau, kể cả khi La Nhậm Thiên đã đem Diệp Ái Ninh giữ bên mình, hắn vẫn không thể tìm ra bóng dáng lạnh nhạt vô tình, lại vô thức biểu hiện như chú mèo anh lông dài khi xưa nữa. 

Mộc Kỳ cũng danh ngôn chính thuận trở thành tình nhân của hắn, nhưng La Nhậm Thiên một đời không có vợ. Chỉ có nhân tình. 

Người xung quanh nói hắn không dung nổi nữ nhân nào ngoài Dương đại tỷ cũng chỉ có trong lòng hắn biết rõ hắn thực sự coi cô ấy là gì.

Nhưng dù hắn đã làm sai chuyện gì, hắn vẫn vĩnh viễn không cảm thấy hối hận về quyết định năm xưa. 

-----------------------------------

"Có những con người chỉ khi mất đi mới biết quý trọng"

[Có người hỏi lão nương sao lại kết thúc thế giới này một cách sơ sài như vậy, nếu như trả lời thật lòng thì lão nương muốn thế giới này chỉ là bước đệm cho tính cách của Sơ Ảnh, và hơn nữa lão nương sợ mình sẽ nương tay cho La Nhậm Thiên, anh ta dù sao cũng là người đáng hận hơn đáng thương mà. Nhưng trong lòng lão nương vẫn thấy anh ta rất giống một hoàng đế, lý trí chọn giang sơn thay vì mỹ nhân, có lẽ anh ta lãnh tình như vậy cũng tốt, Sơ Ảnh nhà ta so ra còn tra hơn bất kì người nào!

Nếu nói lão nương thích tính cách ai nhất trong thế giới này thì chắc chắn là Mộc Kỳ, nhưng không có phiên ngoại gì về cô ấy đâu haha~

Còn về người lão nương cảm thấy đáng tiếc nhất vẫn là Mộc Phương, anh ta không đủ dũng khí thì đáng mà chịu, nhưng biết làm sao đây? Lão nương vẫn cứ cảm thấy người ta thật đáng thương.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play