Trong lòng cậu khó chịu, đột nhiên muốn mua thứ gì đó, nhưng cậu rất ít khi đi mua đồ bởi vì nhà cậu bán tạp hóa, quy mô không nhỏ, cũng tương đương với siêu thị mấy năm sau, muốn gì đều lấy ở nhà, ngày thường không có chỗ để tiêu tiền, mà trong trấn cũng chả có nơi nào để giải trí, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có mỗi cửa hàng băng đĩa.

Khi Chu Lạc chạy tới cửa hàng băng đĩa phát hiện tiệm đang thanh lý. Trong cửa hàng chỉ còn một giá hàng, đống băng nhạc ở bên trên đang đợi xử lí, đã lâu không có người mua, vỏ ngoài cũng đã ố vàng cũ kỹ.

Chu Lạc nhặt mấy cuốn băng lên nhìn, tay dính đầy bụi.

Cửa hàng này đúng là nên đóng cửa rồi, băng nhạc ít, ca sĩ cũng ít, quanh đi quẩn lại chỉ có Tứ Đại Thiên Vương, khi cậu đang oán thầm thì nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên.

Cách giá hàng, cậu nhìn thấy vạt sườn xám màu xanh nhạt, bên trên thêu hoa văn cây trúc mảnh dẻ.

Ông chủ vừa rồi còn lạnh nhạt với Chu Lạc lại nhiệt tình tiếp đón: "Cô Nam lại đến rồi, hôm nay đang thanh lý, một đồng một băng nhạc, mua nhiều còn có thể mặc cả."

"Cám ơn, để tôi xem trước đã." Nam Nhã dịu dàng nói.

Chu Lạc đứng sau giá hàng, không hề dễ chịu lắc cổ.

Cậu không biết sao lại rút mạnh một băng nhạc từ trong giá ra, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của phụ nữ, khi hoàn hồn Nam Nhã đã đứng trước mặt cậu, khóe miệng có một nụ cười nhạt, khẽ hỏi: "Tôi có thể xem cuộn băng kia không?"

"Vâng, chị xem đi."

Chu Lạc lui ra sau mấy bước, liếc Nam Nhã một cái, cô cũng nhìn cậu, ánh mắt bình thản. Trong lòng Chu Lạc hiểu rõ rất hưởng thụ. Cô cũng hiểu rõ chuyện tối đó cậu ở lại nhà cô ăn cơm.

Sự ăn ý không cần ngôn ngữ này, khiến khóe môi Chu Lạc hơi cong lên.

Nam Nhã lấy băng nhạc ra, là Beyond (*), cô cầm vào trong tay.

(*)Beyond là ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80, nổi tiếng cùng thời với các ban nhạc rock nổi tiếng khác của Hồng Kông: Đạt Minh Nhất Phái (达明一派) (Tat Minh Pair), Tiểu Đảo (小島), Thái Cực (太極) (Taichi), Phù Thế Hội (浮世繪), Phàm Phong (凡風), Blue Jeans, Radas, Fundamental, Citybeat... Những ban nhạc này là những ban đi tiên phong phát triển hình thành sắc thái, phong cách riêng cho thể loại nhạc Rock Hồng Kông, trong thế giới nhạc Pop Hoa ngữ chỉ toàn ca sĩ hát nhạc Pop. (wiki)

Chu Lạc bất ngờ: "Chị thích Beyond?"

Nam Nhã quay đầu lại, lông mày khẽ nhếch lên: "Ừ."

Chu Lạc nháy mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Nam Nhã: "Sao vậy?"

Giọng Chu Lạc thay đổi: "Chị ở thế hệ kia mà cũng thích Beyond?"

Nam Nhã: "..."

Chu Lạc nhìn cô á khẩu không trả lời được, trong lòng đắc ý.

Cô chợt mỉm cười, khẽ nói: "Beyond là thời đại của tôi, không phải thời đại của cậu."

Chu Lạc: "Sao không phải thời đại của tôi chứ? Người tầm tuổi tôi đều nghe, nhưng có rất ít người đã làm mẹ rồi còn nghe."

Nam Nhã: "Có loại phân biệt đối xử này sao?"

"Không." Chu Lạc chuyển đề tài, "Điều đó chứng tỏ chị còn trẻ."

Nam Nhã không nhịn được cười nói: "Cậu thấy trước thì cuộn băng này cho cậu."

Cuộn băng đã được đưa tới trong tay cậu, Chu Lạc lại giống như người lớn, khiêm nhường hào phóng nói: "Tặng cho chị, chị là phụ nữ."

Nam Nhã lại không nhận, dứt khoát: "Cậu là trẻ con."

Chu Lạc cảm thấy bị một cây gậy phủ đầu, muốn nói gì đó để chứng minh mình không phải trẻ con, nhưng Nam Nhã đã xoay người đi rồi.

Sau đó khi tính tiền, ông chủ nhìn cậu chỉ mua một cuộn băng, vẻ ghét bỏ xem thường lên đến tận trời.

Chu Lạc chán nản thất vọng đi về nhà, đi được nửa đường chợt nhớ tới Trần Quân, lại cảm thấy may mà mình cao, còn có khí khái đàn ông, giúp Nam Nhã đẩy cửa sổ ra. Lùn tịt như Trần Quân, chỉ sợ phải đứng lên ghế mới làm được, thật sự là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch trước mặt Nam Nhã.

Tuy rằng có lỗi với Trần Quân, nhưng sau khi nghĩ như vậy, Chu Lạc cảm thấy lại vui vẻ một chút.

Cậu đi con đường tắt trong ruộng, vượt qua những cây ngô xanh tươi, bất ngờ thấy Từ Nghị ở phía trước. Từ Nghị làm buôn bán, bình thường rất bận, hơi một tí là phải chạy vào trong thành phố, lúc này lại xuất hiện ở đây quả thật là kì quái, Chu Lạc đang suy nghĩ, có nên chạy đến chào hỏi hay không, thì thấy có một người phụ nữ xuất hiện từ trong bụi ngô.

Chu Lạc không chút nghĩ ngợi, chạy nhanh trốn sang một bên.

Mấy giây sau, người phụ nữ thò đầu ra, váy đầy nếp nhăn, tóc dính đầy lá khô, sải chân chạy trên bờ ruộng.

Chỉ cần nhìn bóng dáng là Chu Lạc lập tức nhận ra.

Là Trần Linh!

Ngay cả chiếc váy đồng phục y tá, cô ta còn chưa thay ra.

Cậu trừng lớn mắt, gằn từng tiếng: "Oh! Shit!"

Chu Lạc ngắt cây cỏ đuôi chó ngậm vào miệng, ngồi xổm ở bờ ruộng nhìn trời, khóe miệng đột nhiên cong lên, nở nụ cười.

Không lăn lộn trên đất với cô nào, nhưng trong lòng cậu lại sảng khoái vô cùng.

***

Khi ăn cơm tối, Chu Lạc thuận miệng hỏi: "Hình như không phải lần đầu tiên Từ Nghị đánh Nam Nhã? Trước đó sao họ lại ở bên cạnh nhau?"

Lâm Quế Hương: "Thằng nhóc này, vợ chồng cãi nhau đánh nhau là chuyện bình thường, cái gì mà gọi là Từ Nghị đánh cô ta?"

Chu Lạc bất mãn, nhíu mày.

Lâm Quế Hương: "Nhân phẩm của Từ Nghị rất tốt, có tiền lại có sự nghiệp, bộ dạng lại đẹp trai, lúc trước có rất nhiều người theo đuổi Nam Nhã, rất nhiều người không có việc làm tử tế, mấy thành phần trí thức lại không có điều kiện bằng cậu ta, cậu ta là người nổi bật nhất, yêu đương với Nam Nhã nửa năm rồi kết hôn. Nghe mẹ nói này, người phụ nữ như Nam Nhã không thích hợp lấy làm vợ, xinh thì có xinh, nhưng đẹp quá thì không an phận. Dựa vào điều kiện của Từ Nghị lấy vợ hiền lành thế nào chả được, lúc Nam Nhã chưa lấy chồng thanh danh rất kém, còn có người nói cô ta và anh trai..."

Ông Chu lấy đũa gõ bát: "Không được bàn chuyện gia đình người khác."

Lâm Quế Hương nói thầm một câu: "Vậy ông nói xem trước khi họ kết hôn, chuyện Từ Nghị và Hồ Lập Phàm đánh nhau là như thế nào?"

Ông Chu: "Người trẻ tuổi đánh nhau thôi cũng bị mấy người thêm mắm dặm muối. Lắm mồm!"

Chu Lạc còn muốn nghe chuyện, nhưng bị ông Chu ngăn lại, Lâm Quế Hương cũng không nói nữa, lại bàn đến chuyện cửa hàng kim khí bên cửa hàng tạp hóa sắp rời đi, mấy ngày nay bà đang cân nhắc xem sau này sẽ dùng cửa hàng đó làm gì, một nửa dùng để mở rộng cửa hàng tạp hóa, một nửa giữ lại mở cửa hàng gì đây.

Chu Lạc cân nhắc, lập tức lên tiếng: "Bà chủ Chu, cửa hàng băng đĩa." Bà Lâm Quế Hương cũng cảm thấy làm được, nhanh chóng bắt tay vào làm.

***

Một tuần sau, cửa hàng băng đĩa khai trương. Hàng xóm đều đến góp vui, nhất là học sinh trung học. Bà Lâm Quế Hương sinh ra là để buôn bán, đặc biệt điều tra sở thích về ca sĩ ca khúc mà đám học sinh thích nghe, trong nước, Đài Loan, Nhật Hàn, Âu Mĩ, đa dạng đủ thể loại, còn bán cả radio, máy nghe băng, sản phẩm nhập khẩu chất lượng, ai thích gì đều có thể tìm thấy.

Cửa hàng băng đĩa bật đủ loại bài hát "Liên minh mặt trận thất tình", "Hoa tâm", "Yêu như thủy triều", có khi là của cả nước ngoài SES, Elvis, giai điệu yêu hận tình thù, từ bờ sông Thanh Thủy đến các cửa hàng trong phố đều nghe thấy.

Tại thời kì không có KTV, rạp chiếu phim, khu trò chơi, cửa hàng băng đĩa của bà Lâm Quế Hương gần như trở thành món ăn tinh thần trong trấn. Có một số học sinh sau khi tan học chạy đến xem có album mới của ca sĩ mới không.

Nam Nhã cũng đến đây.

Đó là một hôm nhá nhem tối, ngoài cửa hàng phát bài hát "Mối tình đầu" của Lưu Tiểu Tuệ.

Chu Lạc đang ngồi trong cửa hàng viết bài, bút thoăn thoắt chuyển động trên ngón tay.

Vào lúc đó, cậu vô tình nghĩ tới Nam Nhã. Cậu chưa bao giờ ngừng sự tò mò về Nam Nhã, người ta càng bàn tán nhiều về cô, cậu càng muốn tìm hiểu sự thật, nhưng dường như lạc trong sương mù, làm cho người ta không thấy rõ được.

Khi cậu còn đang nghĩ ngợi.

"Ở trong này học bài mà không bị phân tâm sao?" Nam Nhã đi vào trong cửa hàng.

Chu Lạc ngẩng đầu, chiếc bút đang quay từ trong tay rơi xuống: "Chị đến à?" Nói xong lập tức sửa lời: "Chị muốn mua gì?"

Nam Nhã: "Máy cassette của tôi bị hỏng." Ánh mắt đảo một vòng, "...Trong cửa hàng cậu có người sửa không?"

"Đưa cho tôi xem." Chu Lạc ngồi sau quầy, giơ tay về phía cô.

Nam Nhã đưa máy cho cậu, hơi nghi ngờ: "Cậu biết sửa?"

Chu Lạc nói: "TV vi tính còn sửa được. Hộp băng hoạt động bình thường chứ?"

Nam Nhã nói: "Thỉnh thoảng bị kẹt. Thỉnh thoảng không nghe được thì dừng lại cho nó nghỉ ngơi, nhưng lần này thì hỏng rồi."

Mở nắp máy ra, băng bị kẹt bên trong, dải băng màu nâu xoắn vào trục, cuốn loạn tùng phèo.

Chu Lạc kéo một chút dải băng ra, sau đó ép cuộn băng, dùng sức giật mạnh ra.

"A!" Nam Nhã hơi giật mình.

Cuộn băng đã được lôi ra, Chu Lạc ngước mắt nhìn cô.

Nam Nhã: "..."

Chu Lạc nói: "Chị ngồi đi."

Nam Nhã kéo ghế xuống ngồi đối diện với quầy.

Băng đã ra, nhưng dải băng vẫn bị mắc kẹt bên trong, Chu Lạc bật đèn bàn, gỡ dải băng, khi tập trung làm việc gì đó cậu quen hơi nhíu mày. Nam Nhã ngồi trên, theo dõi tay cậu, hơi thở của hai người đều rất khẽ.

"A?" Chu Lạc chợt nói, "Bài hát chị thích này."

Nam Nhã khó hiểu, ngước mắt nhìn cậu, cậu nhíu mày sửa máy, tiếng nhạc trong cửa hàng đột nhiên không còn, im lặng một giây, khúc nhạc dạo "Năm tháng rực rỡ" vang lên.

Nam Nhã ngẩn người, ảm đạm cười.

Ánh đèn bàn rất nóng, cảm giác bỏng rát ấy dần truyền tới làn da.

Chu Lạc biết Nam Nhã cách mình rất gần, ban đầu còn cố gắng chống đỡ, sau đó không chống đỡ được lại phân tâm, vừa ngước mắt lên, đã thấy Nam Nhã gần ngay trước mắt, khuôn mặt ửng đỏ tươi mát như mật đào được lột vỏ.

Nhìn thấy quỷ rồi!

Thân thể chàng trai trẻ dồi dào sức sống lại bắt đầu rục rịch đứng lên, còn lý trí thì không cách nào khắc chế được bản năng nguyên thủy kia. Xúc động quen thuộc lại lần nữa nổi lên, cậu muốn vùng lên cắn cô một cái thật mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play