Sau khi Vương Thanh cầu hôn, bởi vì công việc của Phùng Kiến Vũ nên hai người quyết định đem hôn lễ kéo dài gần một năm mới cử hành. Rốt cuộc trước sinh nhật cậu, công việc của cậu kết thúc. Vương Thanh đầu tiên là mang Phùng Kiến Vũ đi Hà Lan làm giấy kết hôn, sau đó mới trở về nước cử hành hôn lễ.
Vì để cho hôn lễ hai người càng có ý nghĩa, cho nên Vương Thanh đặc biệt lựa chọn vào ngày sinh nhật Phùng Kiến Vũ cử hành hôn lễ. Vì chuyện này, Phùng Kiến Vũ không ít lần giận dỗi với anh. Cuối cùng, vẫn là anh sau nhiều lần cam đoan hàng năm đều sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cùng kỉ niệm ngày kết hôn hai phần lễ vật, hơn nữa cam kết nhất định hàng năm cũng sẽ hảo hảo đặc biệt chúc mừng ngày trọng đại này, Phùng Kiến Vũ mới không nháo tiểu tính khí nữa.
Bởi vì Phùng Kiến Vũ không muốn hôn lễ của bọn họ quá xa hoa, cho nên Vương Thanh cũng theo tâm nguyện của cậu. Hôn lễ bọn họ không có mời quá nhiều người tham gia, chỉ có một ít thân thích cùng những người bạn gần gũi, còn nữa một ít người đã từng giúp đỡ bọn họ
Nhà thờ Vương Thanh chọn cũng không lớn lắm, nhưng cả nhà thờ được phủ một lớp sơn trắng sữa, cửa sổ có hoa văn màu đá quý và phù điêu bằng đá cẩm thạch rực rỡ mà sống động như thật. Hai bên nhà thờ là hai tòa tháp nhọn, trên đỉnh có Thập Tự Giá linh thiêng mà trang nghiêm. Hơn nữa các bức tường ở đây còn được bao phủ bởi rất nhiều hoa hồng tím. Trên bầu trời luôn có bồ câu trắng bay qua, tất cả nơi này giống như một tòa nhà trong cổ tích.
Phùng Kiến Vũ lần đầu tiên đến liền thích nơi này, bởi vì nơi này chẳng những có những đóa hoa màu tím mà cậu thích, hơn nữa còn thỏa mãn những yêu cầu của cậu đối với hôn lễ. Vì vậy, Vương Thanh cũng chỉ rất quả quyết chọn nhà thờ này.
Không thể không nói Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ chung một chỗ lâu rồi, anh bởi vì có người yêu ở bên cạnh, cả người cũng biến thành lãng mạn rồi. Lúc bố trí hiện trường hôn lễ, chẳng những chuẩn bị rất nhiều bong bóng màu tím, còn dùng những đóa hoa kết thành WQ ♡ Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh làm những chuyện này thuận tay như vậy, cũng là bởi vì năm đó anh cùng Phùng Kiến Vũ đều là nghệ sĩ, những người ái mộ mỗi lần tiếp ứng đều giống như hôn lễ nên cho Vương Thanh rất nhiều linh cảm.
Ngày hôn lễ, khi hai người đứng ở trước nhà thờ cửa, sắp bước vào cánh cửa nơi làm chứng bọn họ từ đây sẽ nắm tay nhau trọn đời, bọn họ tâm tình đều hết sức khẩn trương. Bọn họ không giống những cặp vợ chồng bình thường kết hôn tay khoác tay, mà là mười ngón tay đan vào nhau cùng tiến về phía trước. Chỉ là đường đi rất ngắn không tới một phút, nhưng lại cho hai người cảm giác con đường họ đang đi là thiên trường địa cửu
Phùng Kiến Vũ nhìn những gương mặt quen thuộc ngồi ở hai bên hàng ghế, trong lòng không khỏi xúc động, những người này đều là nhân chứng cho tình yêu của cậu cùng Vương Thanh. Phùng Kiến Vũ lại nhìn một chút người đàn ông cao lớn đẹp trai bên cạnh, đây là người duy nhất cậu muốn ở chung một chỗ cả đời. Bọn họ có thể có ngày hôm nay, là phải trả giá bằng rất nhiều thống khổ mà người thường không lãnh hội được mà đổi lấy.
Phùng Kiến Vũ liền nhớ tới dáng vẻ lần đầu tiên cậu gặp Vương Thanh, người cao gầy,ngũ quan đường nét rõ ràng, thanh âm trầm thấp hấp dẫn. Lúc ấy sau khi thấy Vương Thanh, cậu liền động tâm, sau này gặp phải nhiều chuyện, bất quá là hai người cũng đã thuận theo tim mình. Đã qua nhiều năm như vậy, hai người rốt cuộc cũng được mọi người chúc phúc, có thể hạnh phúc kết hôn rồi. Nghĩ tới đây, khóe mắt Phùng Kiến Vũ cũng ươn ướt.
Vương Thanh nghiêng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ, người đàn ông này là điểm yếu duy nhất của anh, là người đàn ông duy nhất có thể quản được anh, Vương Thanh thật sự là hận không thể đem những gì tốt nhất trên thế giới này dâng lên cho cậu
Hai người chậm rãi đi tới bục tuyên thệ, mà đứng ở trên bục không phải là ai khác, đó chính là Quách Đào cữu cữu. Quách Đào nhìn đôi bích nhân bên dưới , trong lòng cũng là xúc động vô hạn. Anh cũng được xem là người chứng kiến tình yêu của Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ đơm hoa kết quả, người chứng hôn trong hôn lễ này không phải là anh thì còn là ai khác được nửa nha
Quách Đào mỉm cười nhìn Vương Thanh, hỏi: " Vương Thanh tiên sinh, anh có nguyện ý chấp nhận người đàn ông bên cạnh này trở thành người yêu của mình, cùng anh ấy kết thành hôn ước. Dù cho khỏe mạnh hay ốm đau bệnh tật, dù giàu sang hay nghèo khó cũng luôn yêu thương, chăm sóc, tôn trọng và bảo vệ anh ấy, vĩnh viễn thủy chung không đổi cùng anh ấy đi đến hết cuộc đời không?"
Quách Đào nhìn về phía Phùng Kiến Vũ, hỏi: " Phùng Kiến Vũ tiên sinh, anh có nguyện ý chấp nhận người đàn ông bên cạnh này trở thành người yêu của mình, cùng anh ấy kết thành hôn ước. Dù cho khỏe mạnh hay ốm đau bệnh tật, dù giàu sang hay nghèo khó cũng luôn yêu thương, chăm sóc, tôn trọng và bảo vệ anh ấy, vĩnh viễn thủy chung không đổi cùng anh ấy đi đến hết cuộc đời không?"
Phùng Kiến Vũ đã tham gia rất nhiều hôn lễ, nghe qua rất nhiều lời tuyên thệ kết hôn, nhưng không giống như hôm nay chạm đến nội tâm cậu. Phùng Kiến Vũ cũng vô cùng kiên định nói: "Tôi nguyện ý."
Quách Đào cười nói: "Bây giờ, mời hai người trao đổi nhẫn." Sau đó,Tiểu Niệm Thanh đứng ở bên cạnh liền một mạch chạy đến đem hộp nhẫn đưa lên, mở ra trước mặt Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ. Cậu từ trong hộp lấy ra một chiếc nhẫn, đeo lên tay Vương Thanh.
Vương Thanh cũng từ trong hộp lấy ra một chiếc nhẫn, đeo lên ngón áp út của Phùng Kiến Vũ, vừa đeo vừa nói: "Đại Vũ, nhẫn cưới đeo ở ngón áp út, là bởi vì ngón áp út tay trái có một mạch máu kết nối trực tiếp đến trái tim. Sau này, đường nối thẳng đến tim anh, đều có em, đường nối thẳng đến tim em, cũng đều có anh."
Nhìn hai người thuận lợi đeo nhẫn, Quách Đào nhìn tất cả mọi người, lớn tiếng tuyên bố, "Tôi tuyên bố, Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ chính thức trở thành bạn đời của nhau." Sau đó nhỏ giọng nói với Vương Thanh: " Cậu có thể hôn cậu ấy."
Biết Phùng Kiến Vũ xấu hổ, cho nên Vương Thanh cũng chỉ nâng mặt cậu, hôn lên trán cậu một nụ hôn thật sâu. Sau đó, trong tiếng hoan hô của mọi người, Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ kết thúc hôn lễ của bọn họ.
Dĩ nhiên, Vương Thanh không có quên nhóm khuê nữ một mực chờ đợi hôn lễ của bọn họ. Hôn lễ vừa kết thúc, Vương Thanh liền đăng ảnh hai người tay đeo nhẫn nắm tay nhau, còn có tấm ảnh chụp giấy kết hôn của bọn ở Hà Lan lên weibo, hơn nữa còn viết, mười năm ước hẹn rốt cuộc cũng thực hiện được rồi.
Phùng Kiến Vũ cũng hết sức phối hợp, lập tức forward điều này trên WEIBO, hơn nữa viết, nhiều năm chờ đợi rốt cuộc đã có kết quả. Tương lai, chỉ mong cầm tay nhau đến bạc đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT