“Hiểu Vũ...... nơi này, nơi này.” Vương Thanh chưa kịp đợi đến tan giờ học, thật sớm chạy đến trước cửa trường học chờ, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa trường, còn bắt được mấy đứa có ý định cúp học.

Phùng Kiến Vũ vừa ra khỏi cửa lớp ngay tức khắc nhìn thấy Vương Thanh, không có biện pháp, quá chói mắt rồi, so với thầy giáo thể dục trong trường học còn cao to cơ bắp hơn, một nhân vật ưu tú như vậy đứng trong một đám đông, muốn không phát hiện cũng khó..

“Ba cậu đến đón cậu rồi, chúng ta đi trước, ngày mai gặp lại.” Khúc Mạt Thảo đẩy đẩy mắt kiếng nơi sống mũi, hướng về phía Phùng Kiến Vũ phất tay một cái. “Vậy tôi cũng phải đi đây, ngày mai gặp a, ba cậu trông thật trẻ tuổi a! Thật là đẹp trai! ” Hách Gia Hòa liếc nhìn Vương Thanh đến mấy lần, còn cảm thấy chưa có nhìn đủ đã bị Khúc Mạt Thảo kéo đi.

“Mới vừa rồi là bạn bè của con sao?” Vương Thanh tiếp được cặp sách của nó tiện tay ném vào trong xe, “Ách...... nặng vậy, hôm nay bài tập rất nhiều sao?”

Phùng Kiến Vũ lắc lắc đầu, thật ra thì bài tập của bọn nó không nhiều lắm, chẳng qua là nó muốn đem tất cả bài thi mang về xem xét lâu thêm một chút mà thôi, “Đã tìm được thầy giáo phụ đạo rồi sao? Con có mấy chỗ không hiểu cho lắm.” Nó chọc chọc vào màn hình điện thoại di động để cho Vương Thanh nhìn.

“Tìm được rồi, đã chờ sẵn ở nhà, con trở về là có thể nhìn thấy.” Vương Thanh cũng biết nó nhất định sẽ hỏi vấn đề này, cũng may hắn từ sáng sớm đã có chuẩn bị. “Thầy giáo của con họ Châu, vẫn đang là một sinh viên đại học, ba đã xem qua bảng thành tích của cậu ta lúc thi vào đại học, cũng không tệ lắm, phụ đạo con hẳn sẽ không thành vấn đề. Bất quá con thật sự không cân nhắc để cho ba dạy con sao? Năm nhất trung học ba có thể a! Ánh mắt hiện tại của con là loại ánh mắt gì?! ”

Phùng Kiến Vũ liếc mắt, đánh lên mu bàn tay Vương Thanh một cái, lại chỉ chỉ môi của mình, mỗi lần phụ đạo, nó làm sai là hắn lại muốn hôn, nếu làm đúng hắn vẫn muốn hôn, chính là bao nhiêu lần cũng không đủ!

“Ân? Hôm nay sao lại chủ động như vậy, được rồi, hôn một cái.” Thừa dịp đợi đèn đỏ đến ba mươi giây, Vương Thanh vội vàng cúi đầu cùng nó trao đổi một cái hôn, đợi đến khi đèn xanh sáng lên, lại lập tức nhấn ga chạy đi. “Hôm nay không có ai khi dễ con chứ?”

Phùng Kiến Vũ lắc đầu một cái, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, mới vừa rồi mình rõ ràng là không phải có ý này, lại bị hắn chiếm tiện nghi nữa rồi! Nó tức giận ở trên cánh tay Vương Thanh ngắt nhéo, lại bắt đầu lấy ra điện thoại viết chữ, “Không ai khi dễ con, vốn là có người muốn khi dễ con, bất quá con người của Hách Gia Hòa rất tốt, cậu ta giúp con, Khúc Mạt Thảo cũng vậy, bạn ấy ngồi cùng bàn với con, con người rất tốt, học tập cũng rất giỏi.”

“Nga, chính là hai vị bạn học mới vừa rồi cùng con đi ra đúng không? Hôm nào con có thể mời bọn họ đến nhà cùng nhau chơi đùa.” Vương Thanh nhớ lại Khúc Mạt Thảo kia một chút, ân …… không có khả năng là tình địch của mình, tiểu cô nương kia dáng dấp rất bình thường, cùng Hiểu Vũ cũng không thế nào phát sinh thân mật.

“Tốt quá, con cũng có ý định này, Bạch lão sư đối với con tốt vô cùng, hôm nay người còn khen ngợi con.” Đột ngột chuyển đề tài, nó cũng không tức giận, Phùng Kiến Vũ đánh xong chữ, lại cho Vương Thanh xem một chút.

“Ân, về phần Bạch lão sư, ba sẽ tự mình cảm tạ cô ấy, con yên tâm đi.” Vương Thanh gật đầu một cái, xem ra hiệu trưởng đề cử không tệ, Bạch lão sư này quả thật đáng giá tín nhiệm.

Xe dừng vào nhà để xe, Vương Thanh nắm tay của Phùng Kiến Vũ đi vào cửa, “Vị này chính là Châu lão sư, con chào hỏi một chút, Châu lão sư, đây là con trai tôi Phùng Kiến Vũ, trừ không biết nói chuyện, nó cũng không có bất cứ vấn đề gì.”

“Xin chào xin chào, tôi tên là Châu Bách Xuyên, ‘**Bách xuyên đông đáo hải, Hà thì phục tây quy?’, chính là ý đó ‘Bách xuyên’.” Châu Bách Xuyên vừa đầu hai mươi, một thân rắn chắc, thoạt nhìn tinh thần lưu loát, làn da ngăm đen, cánh tay cùng bắp thịt trên bắp chân bắp thịt có hơi nhô lên, xem ra là thường xuyên rèn luyện, ngũ quan lớn lên thoạt nhìn rất bình thường, không có gì quá đặc biệt, bất quá ánh mắt của cậu ta, khiến cho Vương Thanh có chút cảm thấy không thoải mái, ánh mắt nhìn Phùng Kiến Vũ của cậu ta quá trực diện rồi đi.

“Xin chào lão sư.” Phùng Kiến Vũ dùng thủ ngữ đơn giản cùng cậu ta chào hỏi, lại sợ cậu ta không hiểu, kéo kéo tay áo Vương Thanh để cho hắn phiên dịch.

“Nó muốn chào cậu, nó có thể viết chữ, viết chữ cũng không có vấn đề gì, Châu lão sư không hiểu thủ ngữ, sau này có thể dùng chữ viết trao đổi.” Vương Thanh vỗ vỗ lưng Phùng Kiến Vũ, “Được rồi, hai người vào thư phòng đi, bên trong an tĩnh, khung cảnh tốt cho học tập hơn.”

Châu Bách Xuyên đã ở chỗ này quan sát qua lối đi, đi theo Phùng Kiến Vũ đến thư phòng, “Hiểu Vũ, ba ba em đều là gọi em như vậy đúng không? Vậy anh cũng gọi em như vậy có thể chứ?”

Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, không có vấn đề. Nó rút bài thi mở ra, chỉ ra mấy nơi mà hôm nay nó không có nghe hiểu, hẳn là do kiến thức cơ bản của nó còn quá yếu đi. “Chỗ này em không hiểu.” Phùng Kiến Vũ trực tiếp lấy ra bút máy, viết ngay chỗ mình muốn hỏi.

“Nga, nơi này không hiểu a, vậy chúng ta từ từ bắt đầu nói a.” Châu Bách Xuyên lấy ra một tờ giấy trắng bắt đầu giải toán, “Em trước có thể làm đề bài khác, đợi một lát anh chỉ cho em nên làm như thế nào.”

Phùng Kiến Vũ nhìn cậu ta ý bảo mình có thể chờ một chút, trực tiếp bắt đầu tự làm mình làm đề bài khác. Hôm nay là ngày thứ nhất tựu trường, các thầy cô giáo cũng không có phân bố quá nhiều bài tập, dựa theo tình huống này, đoán chừng sau này sẽ không phải là nhàn hạ như vậy. Phùng Kiến Vũ nghỉ ngơi một lát, tay phải dừng lại buông lỏng một chút, tay của nó vẫn chưa có hoàn toàn hồi phục hẳn, làm bài tập trong thời gian lâu dài cũng sẽ cảm thấy mỏi.

“Anh làm xong rồi, đến, chúng ta giải đề.” Tốc độ Châu Bách Xuyên giải đề bài rất nhanh. “Chính là anh đã thật nhiều năm không làm, nếu có nói sai hoặc là nói không được tốt, em cũng đừng trách anh a.”

“Không sao, em cũng không hiểu, lão sư anh nói đi.” Phùng Kiến Vũ dùng tay trái gõ chữ, ở một bên chờ Châu Bách Xuyên giảng bài.

“Thật ra thì đề bài này bên trong có một bẫy rập nhỏ, là do lão sư các em cố ý bố trí đi? Ở nơi này, em bị nó làm cho phân tán ý nghĩ, dẫn đến việc không thể suy giải ra, vậy chúng ta trước đừng nên chú ý đến chỗ này, cứ như vậy áp dụng công thức, thật chất là muốn chúng ta nhìn nhận vấn đề một cách khái quát hơn so với nhìn nhận trực tiếp, thật sự cũng không phải là khó lắm, em hiểu chưa?” Châu Bách Xuyên ngay từ đầu thiếu chút nữa cũng bị đánh lừa, chân chính dùng công thức suy đoán một chút, mới phát hiện suy luận bên trong có chút sai lầm.

Nghe cậu ta nói như vậy, Phùng Kiến Vũ chợt hiểu ra, vỗ tay một cái, rốt cuộc hiểu rõ vấn đề nằm ở bên trong, lập tức hướng ánh mắt kính nể về phía Châu Bách Xuyên, “Cảm ơn lão sư.” Nó viết xong bốn chữ này, một lần nữa bắt đầu hưng phấn nhìn về đề bài.

Châu Bách Xuyên ngược lại không nghĩ đến, bản thân cậu ta sẽ tìm được một công việc nhàn nhã như vậy, Phùng Kiến Vũ vốn là rất cố gắng, thành tích học tập cũng xem như là trung bình, rất nhiều vấn đề chỉ cần giảng giải một chút, nó lập tức sẽ hiểu rõ ngay. Cậu ta nhàm chán bắt đầu đọc sách, đều là tiểu thuyết thanh xuân, vừa đọc, ánh mắt vừa hướng về phía Phùng Kiến Vũ, tùy thời quan sát động tác của nó.

Bài tập văn học thì viết tự do, bài tập lý thì chỉ cần dựa vào hiểu biết của bản thân, Phùng Kiến Vũ liên tiếp hỏi thêm ba bốn vấn đề, sau đó cũng không còn thắc mắc gì nữa, nó vừa đem giấy viết dọn dẹp xong xuôi, cửa liền bị đẩy ra.

“Hiểu Vũ, xuống ăn cơm, Châu lão sư cũng cùng nhau ăn cơm đi.” Vương Thanh mang mắt kính gọng đen, áo sơ mi và quần tây trên người vãn còn chưa thay ra, giống như tùy thời phải lập tức đi bàn công việc. Mắt của hắn không có vấn đề, đeo kính chẳng qua là đề phòng phúc xạ, bình thường đeo một chút cho có dáng vẻ mà thôi.

“Sao ba tự nhiên lại đeo mắt kính?” Phùng Kiến Vũ dùng thủ ngữ cùng Vương Thanh nói chuyện, “Ở đâu ra vậy? Trông rất ưa nhìn.” Ba của nó vốn là không lớn tuổi, dáng vẻ nhìn thế nào cũng chỉ giống hai mươi mấy tuổi.

“Hắc hắc, đẹp trai đi? Mới vừa mua, thỉnh thoảng nhìn máy vi tính trong thời gian dài, ánh mắt cũng có chút mệt mỏi.” Vương Thanh xoa xoa mi tâm, Phùng Kiến Vũ cùng Châu Bách Xuyên chiếm đoạt thư phòng, hắn phải trở về phòng ngủ làm việc.

“Mệt không, chúng ta đi nghỉ ngơi một chút.” Phùng Kiến Vũ đưa tay giúp Vương Thanh xoa xoa huyệt thái dương, “Ăn cơm đi, ăn no rồi đi nghỉ ngơi.”

“Ân, được, ăn cơm trước, ăn no rồi lại nói.” Vương Thanh giống như thường ngày muốn dắt tay Phùng Kiến Vũ đi, đột nhiên nhớ đến bên cạnh còn có Châu Bách Xuyên, “Không biết Châu lão sư thích ăn gì, thức ăn tương đối đơn giản, cậu đừng để ý a.”

“Không sao, khẳng định so với nhà ăn trong trường ngon hơn nhiều rồi.” Châu Bách Xuyên nói chuyện mang theo một loại cảm giác hài hước, cậu ta vỗ vỗ bả vai Phùng Kiến Vũ, “Sau này lên đại học, nhất định phải tìm một trường có nhà ăn ngon một chút biết không? Nếu giống như trường học của bọn anh, đơn giản là sống không bằng chết.”

Phùng Kiến Vũ bị động tác cùng biểu lộ khoa trương của cậu ta chọc cười, lấy điện thoại di động ra hăng hái bừng bừng cùng cậu ta nói chuyện phiếm, “Phải không? Đại học ra sao a? Em trước kia chỉ được nghe nói qua, lão sư có thể mang em đi xem một chút được không?”

“Có thể a, sau này có thời gian anh dẫn em đi xem, thuận tiện dẫn em đến thử nhà ăn của trường anh.” Nụ cười của Châu Bách Xuyên rất thân thiện, trải qua hơn một tiếng đồng hồ, cậu ta cùng Phùng Kiến Vũ dần dần trở nên quen thuộc.

“Được a, em cũng muốn nếm thử một chút, xem đến tột cùng là khó ăn đến như thế nào.” Phùng Kiến Vũ cười cười, lôi kéo Châu Bách Xuyên ngồi vào bên cạnh bàn ăn, “Tay nghề Tương thúc rất tốt, mùi vị nhất định so với nhà ăn tốt hơn nhiều.”

“Phải không, vậy anh nhất định phải nếm thử một chút.” Chu Bách Xuyên nhìn nhìn một bàn thức ăn được trưng bày gọn gàng, “Nhìn thôi đã thấy rất ngon rồi.”

“Nếu ngon thì ăn nhiều thêm một chút.” Vương Thanh duy trì biểu lộ mỉm cười, nhưng trong lòng lại hận không được vội vàng đá Châu Bách Xuyên từ trong nhà đi ra ngoài, thật là quá chướng mắt!!! Hiểu Vũ tại sao phải lôi kéo cậu ta như vậy!!! Tại sao lại cùng cậu ta thân mật như vậy, tốt đẹp như vậy!!! Trong lòng Vương Thanh đã sớm đem Châu Bách Xuyên bắn chết một vạn lần rồi. Trên mặt vẫn như cũ duy trì thái độ nho nhã căng thẳng mỉm cười, lúc ăn cơm còn rất thân thiết gắp thức ăn cho Chu lão sư, trong lòng vừa nói, ăn ăn ăn! Ăn không hết cậu chết chắc!

Phùng Kiến Vũ cũng học bộ dáng của Vương Thanh, gắp thức ăn cho Châu Bách Xuyên hai lần, bất quá nó lập tức cảm giác được Vương Thanh bên người hình như tâm tình có chút không tốt, liền lấy lòng gắp vào chén hắn mấy miếng thịt, cười có chút chân chó (= nịnh nọt).

“Ân, ngoan lắm, con mau ăn đi, ba ba không cần con cứ gắp thức ăn cho ba đâu.” Vương Thanh đè nén câm nín tức giận, ngày mai kiên quyết không thể lưu được cái người Châu lão sư này, tránh cho ảnh hưởng đến tâm tình ăn cơm của mình.

_______________________________

**Hai câu trong tác phẩm Trường ca hành kỳ 1. Đây là một bài nhạc phủ đời Hán, gồm 3 bài, thuộc "Trường ca hành, Tương hoạ ca, Bình điệu khúc".

Thanh thanh viên trung quỳ,

Triêu lộ đãi nhật hy.

Dương xuân bố đức trạch,

Vạn vật sinh quang huy.

Thường khủng thu tiết chí,

Hỗn hoàng hoa diệp suy.

Bách xuyên đông đáo hải,

Hà thì phục tây quy?

Thiếu tráng bất nỗ lực,

Lão đại đồ thương bi.

Dịch nghĩa

Trong vườn đầy màu xanh có quỳ,

Sương sớm [trên lá quỳ khô đi] do đợi ánh mặt trời.

Xuân mang đến khắp nơi sự tươi đẹp,

Vạn vật bừng sáng lên diễm lệ.

Nhưng lại thường lo sợ mỗi khi thu sang,

Vì hoa và lá sẽ héo vàng tàn rụng.

Trăm sông đều hướng về đông đổ vào biển,

Liệu có lúc nào chảy lại về phía tây chăng.

Lúc còn trẻ đầy sinh lực nếu như không cố gắng,

Thì khi về già sẽ hối tiếc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play