Lệnh Mạn và Lý Trác Vân bắt đầu chính thức yêu nhau.
Trước đó, bọn họ đã lập ra một bản giao ước.
Tất cả nội dung trong bản giao ước đều xoay quanh việc “Không thể cho người nhà, bạn bè, đồng nghiệp biết đến mối quan hệ của bọn họ.”
Lý Trác Vân không hề có ý kiến gì với điều này.
Vì thực ra công khai quá sớm sẽ không tốt cho sự tiến triển trong tương lai của bọn họ.
Chuyện tình lãng mạn trong bóng tối liền cứ thế bắt đầu.
Đã có yêu đương thì sẽ có tâm sự, có tâm sự thì sẽ thành bí mật.
Có bí mật, dĩ nhiên là muốn tìm bạn thân.
Giờ phút này Đại Ngưu đang ở trên một hòn đảo nhỏ thuộc Thái Bình Dương để quay chương trình, khi nghe Lệnh Mạn nói đã tìm một người bạn trai nhỏ hơn 7 tuổi thì cô ấy thét chói tai, chỉ hận không thể lập tức chui vào cánh máy bay vượt ngay qua Thái Bình Dương.
Chuyện huỷ bỏ hôn ước với Trương Anh Trạch Lệnh Mạn cũng đã nhắc qua với Đại Ngưu, Đại Ngưu không giật mình cũng không hề ngăn cản, cô ấy chỉ khuyên Lệnh Mạn hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định, dù thế nào thì cô ấy cũng sẽ ủng hộ cô.
Đồng thời, cô ấy cũng nhăn nhó vì lần này lại không được làm phù dâu.
Mặc dù đôi khi mồm miệng Đại Ngưu không khéo cho lắm nhưng cô ấy vẫn là người bạn tốt duy nhất của Lệnh Mạn.
Chuyện tình cảm, chỉ có thể tâm sự với Đại Ngư.
Nhưng Lệnh Mạn cũng không nói rõ với cô ấy rằng người bạn trai kém 7 tuổi lại chính là cậu em trai trên danh nghĩa sống chung một nhà với mình, cô chỉ kể lại đại khái tình hình quen nhau.
Đại Ngưu vô cùng kích động nói: “Sao gần đây có nhiều mối tình chị em vậy nhỉ? Yêu đương với mấy nam sinh ít tuổi hơn mình đúng là vừa ngọt ngào lại vừa mệt mỏi.”
Đại Ngưu nói: “Mình quen một người bạn ở nước ngoài, cô ấy yêu một cậu sinh viên, đang tuổi sung sức tinh lực dồi dào nên một đêm đè cô ấy ra làm bốn lần.”
Lệnh Mạn: 0.0 trợn mắt há mồm.
Đại Ngưu lại nói tiếp: “Còn về chuyện mệt mỏi, cũng chỉ bởi vì nam sinh không đủ chín chắn, thường xuyên gây gổ, mặc dù muốn quan tâm đến cậu nhưng lại không biết phải làm thế nào.”
Lệnh Mạn nghĩ thầm: “Ừm… về điểm này thì mình đã được lĩnh hội rồi.”
“Tóm lại mình dặn trước với cậu, nhớ tự bảo vệ mình cho tốt, đợi khi nào về nước mình sẽ giúp cậu kiểm định kiểm định.” Đại Ngưu nói đầy nghĩa khí: “Nếu như lại gặp phải kẻ khốn kiếp như Liên Tĩnh, mình sẽ giúp cậu đánh hắn!”
Lệnh Mạn cười đồng ý: “Được.”
***
Vào lúc rảnh rỗi, Lệnh Mạn lại thi thoảng nhớ đến những lời Đại Ngư nói.
Vừa ngọt ngào lại vừa mệt mỏi sao?
Gần đây không biết Lý Trác Vân lại xảy ra tranh cãi gì với Lý Nghiễm Thời, trong cơn tức giận Lý Nghiễm Thời khoá tất cả tài khoản ngân hàng, cắt đứt toàn bộ nguồn tài chính của anh.
Lý Trác Vân không chịu nhượng bộ, suốt nửa tháng trời sống dựa vào sự tiếp tế của Lệnh Mạn.
Lệnh Mạn đưa số tài khoản và mật mã ngân hàng của mình cho anh, sau này muốn tiêu tiền không cần phải hỏi qua cô nữa, cứ trực tiếp thanh toán.
Cũng chính vì vậy mà Lệnh Mạn đã may mắn nắm được toàn bộ quá trình Lý thiếu làm sau lưng cô.
Sắp đến Noel, trong suy nghĩ của Lệnh Mạn thì ngày lễ này vốn chẳng có mấy quan hệ với cô.
Nhưng người trẻ tuổi thì nhiều ý tưởng, Lý Trác Vân cũng vậy.
Anh muốn âm thầm mua cho Lệnh Mạn một món quà.
Hôm đó Lệnh Mạn đang ở công ty thì đột nhiên phát hiện thấy cửa sổ chat trên taobao của mình nhảy ra.
Khi vào xem thì cô phát hiện thấy “mình” đang hỏi ý kiến của nhân viên bán hàng về việc muốn mua đồng hồ tình nhân.
Gần đây Lệnh Mạn không hề xem đồng hồ, càng không hề tìm người để được tư vấn, “mình” này chỉ có thể là Lý Trác Vân.
Lệnh Mạn bỗng muốn xem trò vui, cô muốn thử xem Lý Trác Vân định làm cái gì.
Trước nay Lý thiếu gia mua đồ luôn nhanh gọn dứt khoát, thế mà lần này lại đặc biệt lắm lời, hỏi han lải nhải suốt nửa ngày.
Noel tặng đồng hồ có ổn không?
Có phải con gái đều thích được tặng quà?
Hàng chắc chắn sẽ được gửi đến trước ngày 25 tháng 12 chứ?
Khi nhân viên bán hàng hỏi bạn gái ngài thích màu gì.
Lý thiếu gia trả lời: “Tôi muốn tạo cho cô ấy sự bất ngờ nên không hỏi được.”
Nhân viên bán hàng: “Ồ, vậy chúng tôi xin giới thiệu với ngài loại đồng hồ mặt thạch anh này, dạo gần đây đang rất hot trên thị trường.”
Lý thiếu gia: “Gửi ảnh cho tôi xem.”
Lệnh Mạn: …
Xem ra anh vẫn chưa ý thức được việc mình đang dùng tài khoản taobao của cô.
Lý Trác Vân mà cũng phạm phải sai lầm cơ bản như vậy sao?!
Lệnh Mạn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Cuộc trò chuyện kéo dài khoảng hai mươi phút, cuối cùng Lý Trác Vân quyết định mua cặp đồng hồ tình nhân kia.
Khi đến khâu thanh toán thì cuộc trò chuyện hơi khựng lại.
Lý Trác Vân đột nhiên biến mất không lý do.
Ngay sau đó đơn đặt hàng liền bị huỷ.
Lệnh Mạn đoán rốt cuộc thì anh cũng phát hiện ra đầu mối rồi.
Không biết lúc Lý Trác Vân định thanh toán lại nhìn thấy tên của Lệnh Mạn hiện ra, biểu tình của anh khi ấy có phải là giật thót cả người hay không.
Ha ha ha, cô càng nghĩ lại càng cảm thấy hay ho.
Tóm lại, cho đến trước đêm Noel, từ đầu đến cuối Lý Trác Vân đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, Lệnh Mạn cũng giả bộ câm điếc cùng anh.
***
Trước tết Noel một ngày, Lệnh Mạn bỗng nhận được tin nhắn của bên chuyển phát nhanh.
Gần đây cô không mua đồ gì, nên cô đoán là đồng hồ của Lý Trác Vân.
Nhưng mà anh giấu được cô, vậy anh lấy tiền ở đâu ra để thanh toán món hàng kia?
Nhân viên giao hàng báo rằng đã để hàng của cô ở phòng bảo vệ trước cổng, Lệnh Mạn đang họp nên đành phải đợi đến giờ nghỉ mới đến lấy được.
Sau khi tan họp thì đến giờ ăn trưa, lúc Lệnh Mạn ra khỏi phòng họp thì trùng hợp nhìn thấy Trần Khiết và một nữ đồng nghiệp đi ở đằng trước, vừa đi vừa trò chuyện.
Nữ đồng nghiệp nói: “Trần Khiết, tôi có một món hàng tương đối quan trọng được chuyển phát nhanh đến, nhưng con trai tôi lại đang sốt, tôi phải đến bệnh viện ngay bây giờ, liệu có thể phiền chú của cô cất hộ được không?”
Hình như nhân viên bảo vệ gác cổng có họ hàng gì đó với Trần Khiết, vì thế trước đây khi mọi người ở phòng thương mại quốc tế có hàng chuyển phát gì đều nhờ Trần Khiết bảo chú cô ta để ý hoặc cất hộ, khi nào tiện bọn họ sẽ đến lấy sau.
Trần Khiết cười nói: “Tôi cũng đang muốn đến lấy hàng chuyển phát đây, chi bằng tôi lấy giúp cô luôn?”
Nữ đồng nghiệp vội vàng gật đầu:”Được được được, vậy thì tốt quá, cám ơn cô nhiều.”
Trần Khiết khách sáo đáp: “Không có gì, dù sao cũng tiện đường mà.”
***
Lệnh Mạn đến căng tin của công ty ăn cơm trưa, sau đó mới xuống phòng bảo vệ lấy hàng, đúng lúc đó thì đụng phải Trần Khiết đi ngược chiều.
Hai người đều làm như không nhìn thấy đối phương.
Cả hai đều được chuyển từ phòng thương mại quốc tế đến, lại ngẫu nhiên được phân vào cùng một nhóm, đáng lẽ ra nên đồng tâm hợp lực vươn lên mới phải.
Nhưng Lệnh Mạn là người đến sau, bình thường đã không chịu đi mua cà phê hay cơm hộp cho tiền bối, thế mà hạng mục rượu xán lần này lại còn không khách khí đoạt mất sự nổi bật của Trần Khiết, vậy nên mỗi khi nhìn thấy cô Trần Khiết đều khó mà vui vẻ cho được.
Lệnh Mạn đi vào phòng bảo vệ, hàng chuyển phát được chất thành đống, cô xắn tay áo lên bắt đầu tìm kiếm.
Mười phút sau.
Không tìm thấy gì cả.
Lệnh Mạn lo lắng đến toát mồ hôi, quay sang hỏi người trực ban: “Chú à, chú có nhìn thấy hàng chuyển phát của cháu không? Tên người nhận là Lệnh Mạn, gói hàng chắc cũng không lớn lắm.”
Ông chú còn bận xem tivi, tỏ vẻ không liên quan đến mình: “Mỗi ngày có bao nhiêu hàng chuyển phát đến đây, làm sao tôi nhớ được? Tất cả đều ở đây hết rồi, cô tự tìm đi.”
Không còn cách nào khác, Lệnh Mạn đành phải quay sang tìm lại lần nữa.
Nhưng tìm đi tìm lại không chỉ một lần, cô gần như lục tung cả phòng bảo vệ lên mà vẫn không tìm được hàng của mình.
Lệnh Mạn không khỏi sốt ruột, lại hỏi ông chú: “Chú ơi, chú thực sự không nhìn thấy hàng của cháu sao?”
Rốt cuộc lúc này ông chú mới nghiêng đầu liếc cô một cái: “Là cái gì?”
Lệnh Mạn không chắc chắn lắm: “Chắc là đồng hồ đeo tay, dù sao thì cũng không lớn.”
“…” Vừa nghe đến món đồ này đã biết không rẻ, ông chú vội vàng phủi sạch quan hệ: “Không nhìn thấy, hàng chuyển đến các cô phải nhanh mà xuống lấy chứ, có mất tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu đó.”
Lệnh Mạn thở dài, không tiếp tục tranh cãi với ông ta nữa, xoay người gọi điện cho nhân viên giao hàng.
Cậu thanh niên giao hàng nói chắc như đinh đóng cột: “Buổi sáng tôi đã giao cho phòng bảo vệ rồi, chị cẩn thận tìm lại đi.”
Cúp điện thoại, ông chú ở bên cạnh vẫn kiên quyết tỏ thái độ: không nhìn thấy, không chạm qua, không liên quan đến tôi.
Lệnh Mạn bất đắc dĩ, cuối cùng buộc phải gọi điện thoại cho Lý Trác Vân.
Cô cũng không vòng vo: “Em có một món hàng chuyển phát, là của anh gửi đúng không?”
“Ừ, đúng vậy.” Lý Trác Vân hỏi: “Em nhận được chưa?”
Lệnh Mạn hơi do dự: “Ừm…”
Lý Trác Vân hào hứng: “Quà Noel đó, thích không?”
Lệnh Mạn không trả lời mà hỏi: “Anh đưa tài khoản cho em được không? Em muốn hỏi nhân viên bán hàng một chút.”
“Sao vậy?”
Lệnh Mạn cũng không dám chắc anh tặng cô cái gì, chỉ có thể nói đại: “Có nhiều chỗ không biết dùng, muốn hỏi nhân viên tư vấn một chút.”
“Thật là ngu ngốc, có mỗi cái đồng hồ mà cũng không biết dùng.” Lý Trác Vân nói: “Được, để anh gửi tài khoản cho em.”
Lệnh Mạn: …
Thực sự là đồng hồ đeo tay.
Trước khi cúp điện thoại, Lý Trác Vân nói: “Sau khi biết dùng nhớ đeo đó, nhất định không được cởi ra, anh đã đeo từ lâu rồi.”
Lệnh Mạn cảm thấy buồn cười: “Được, em biết rồi.”
***
Sắp đến giờ làm việc, Lệnh Mạn vừa đi lên lầu vừa mở tài khoản của Lý Trác Vân ra.
Cô kiểm tra đơn hàng gửi đi, đã có thông báo xác nhận hàng được giao thành công.
Lệnh Mạn trực tiếp nhắn tin với nhân viên bán hàng: “Xin chào, tôi vẫn chưa nhận được đồng hồ.”
Nhân viên bán hàng: “Nhân viên giao hàng đã chuyển hàng cho ngài (*) rồi mà.”
(*) Ở đây Bê dùng ngài vì Lệnh Mạn đang dùng tài khoản của Lý thiếu, bên kia vẫn nghĩ người mua là nam.
Lệnh Mạn: “Không phải tôi tự mình ký nhận.”
Nhân viên bán hàng: “Xin chờ một chút, chúng tôi sẽ giúp ngài liên lạc với nhân viên giao hàng.”
Lệnh Mạn vật lộn với cô nhân viên suốt một buổi chiều, nhân viên bán hàng trả lời chậm vô cùng, rõ ràng là đang cố ý kéo dài thời gian.
Cứ theo cái đà này, cô đừng hy vọng là bọn họ có thể tìm giúp cô hàng đã thất lạc.
Lệnh Mạn bị ép đến mức phải dùng đòn sát thủ cuối cùng, đó là muốn hoàn trả lại hàng, lấy lại tiền.
Quả nhiên chiêu này có tác dụng, đến giờ tan làm, nhân viên giao hàng đã chủ động trả lời điện thoại của cô.
“Chị à, tôi chắc chắn 100% đã đưa hàng của chị đến phòng bảo vệ rồi mà.” Nhân viên giao hàng kêu oan.
Lệnh Mạn: “Tôi không nhận được.”
Nhân viên giao hàng nói: “Liệu có phải có ai đó lấy nhầm không?”
Lệnh Mạn ngẫm nghĩ một lát: “Cũng có thể, dù sao thì tôi cũng vẫn không nhận được.”
Nhân viên giao hàng chỉ có thể tự gánh xui xẻo: “Thế này đi, hàng của chị có giá bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho chị, sau đó chị xác nhận đã nhận hàng giúp tôi đi.”
“Chờ một chút, để tôi kiểm tra.” Lệnh Mạn mở link taobao ra, thử nhìn một cái: “… 23 nghìn.”
“…” Nhân viên giao hàng bị sặc: “Khụ, khụ khụ.”
Lệnh Mạn cũng có chút khó xử.
Theo lý thuyết thì chuyện này không thể bắt đền nhân viên giao hàng được.
Nhưng lại càng không thể để người mua hàng như bọn cô phải chịu thiệt nha.
Mặc dù đối với cô mà nói thì 23 nghìn cũng không phải là một khoản tiền quá lớn, nhưng làm ra tiền thì không ai muốn tự nhiên ném ra ngoài cửa sổ cả, cô cũng không phải loại người tiêu tiền như rác.
Cậu thanh niên giao hàng trầm mặc rất lâu, nói: “Hay là chị cho tôi thêm hai ngày, nếu như thực sự không tìm được hàng của chị, tôi sẽ nghĩ cách bồi thường tiền cho chị, được không?”
Nhân viên chuyển phát nhanh cũng không phải là công việc dễ dàng, Lệnh Mạn không muốn quá tuyệt tình, vì thế thoả hiệp: “Được.”
***
Sau khi tan làm, Lệnh Mạn vẫn chưa từ bỏ ý định nên lại đến phòng bảo vệ một chuyến, muốn thử xem có tìm được hay không.
Kết quả vẫn không ngoài dự đoán.
Ông chú vẫn còn đang mơ mơ màng màng ngồi xem tivi, mắt còn chẳng buồn nhìn sang chỗ khác.
Lệnh Mạn thầm nghĩ đừng nói là có người cầm nhầm hàng, ngay cả kẻ gian đi vào ông ta cũng hoàn toàn không phát hiện ra ấy chứ.
Lệnh Mạn không nhịn được nhắc nhở mấy câu: “Chú à, nhân viên giao hàng nói buổi sáng đã chuyển hàng của cháu đến đây, nhưng cháu vẫn không tìm được, tất cả chỉ có hai khả năng xảy ra. Thứ nhất là có người cố tình lấy hàng của người khác, thứ hai là có người chẳng may cầm nhầm nhưng lại không trả lại, bất kể thuộc vào khả năng nào thì cũng đều là người không có đạo đức.”
Ông chú giật mình nhìn cô: “Sao lại vẫn là cô? Không phải tôi đã nói với cô rồi sao! Không thể tin lời của nhân viên giao hàng đó, cậu ta thường xuyên phạm lỗi, chuyển nhầm hàng của chúng ta đến tận tiểu khu khác, sau đó mới lại đi tìm về.”
Lệnh Mạn đang muốn đáp lời thì có một người khác bước vào phòng bảo vệ.
Là Trần Khiết.
Trần Khiết nhìn Lệnh Mạn, lại nhìn sang ông chú: “Có chuyện gì vậy chú?”
Ông chú đem chuyện đã xảy ra kể lại một lần.
Dĩ nhiên Trần Khiết sẽ đứng về phía ông ta, cô ta quay sang nói với Lệnh Mạn: “Chú tôi đã làm ở đây mấy năm rồi, từ trước đến giờ chưa bao giờ để xảy ra chuyện cầm nhầm hàng của ai. Cô đừng có đến đây làm phiền chú ấy, chú ấy không có nghĩa vụ phải ký nhận hàng cho cô, có việc gì thì cô đi mà liên lạc với nhân viên giao hàng ấy.”
“Tôi đang tìm các người đòi hàng sao? Tôi bắt bồi thường sao? Không hề.” Lệnh Mạn nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở một chút, bây giờ đã xuất hiện tình trạng này thì nên dán thông báo ở ngoài cửa, cho các đồng nghiệp trong công ty cùng chú ý giữ đồ đạc của mình, đồng thời cũng khiến cho người thích ăn cắp vặt kia tự xem lại bản thân.”
Mặc kệ Lệnh Mạn giải thích ra sao, Trần Khiết và ông chú vẫn một mực đùn đẩy trách nhiệm cho người khác.
Tranh cãi đến mức Lệnh Mạn phát mệt, không buồn lãng phí lời nói với bọn họ nữa.
Để cho người vô trách nhiệm như vậy trông coi ở ngay cửa ra vào công ty, Lệnh Mạn không an tâm một chút nào.
Về nhà cô phải nói chuyện này cho Lý Nghiễm Thời mới được.
***
Buổi tối về đến nhà, Trần Khiết mới nhớ ra hàng chuyển phát cô ta nhận ban ngày vẫn còn chưa kịp bóc.
Dạo trước vừa có đợt giảm giá, cô ta mua một đống đồ trên mạng, bây giờ mới đồng loạt gửi đến.
Trần Khiết đổ ra kiểm tra lại một chút, tổng cộng có 9 hộp, sao lại nhiều hơn một hộp nhỉ?
Cô ta kiểm tra lại, mới phát hiện hoá ra mình đã lấy nhầm, một hộp trong số đó chính là hộp của Lệnh Mạn.
Chiếc hộp không lớn, bị khuất ở dưới cùng, trước đó cô ta hoàn toàn không phát hiện ra.
Trần Khiết cầm cây kéo trong tay, hơi do dự, lại nhớ tới dáng vẻ khẩn trương của Lệnh Mạn ngày hôm nay, cuối cùng cô ta quyết định mở thử ra nhìn xem rốt cuộc đây là thứ gì.
Mở hộp ra, lại là một chiếc đồng hồ nữ hiệu Omega.
Mặt đồng hồ được khảm kim cương lấp lánh chói mắt, là hàng thủ công tinh tế, chỉ hàng chính hãng mới có thể sáng bóng như vậy.
Giá của chiếc đồng hồ này ít nhất cũng phải từ hai mươi nghìn trở lên.
Lại một lần nữa chứng thực suy đoán trước đây của các cô ta về gia cảnh của Lệnh Mạn: Hoặc là nhà rất giàu, hoặc là tiểu tam được người ta bao nuôi.
Trần Khiết suy nghĩ rất lâu, sau đó cất đồng hồ vào chỗ cũ.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, cô ta đến công ty trước mười phút, đi vào phòng bảo vệ tìm chú mình.
Trần Khiết đưa một cái hộp cho ông chú: “Chú, nếu hôm nay Lệnh Mạn lại tới tìm hàng chuyển phát, chú nhớ đưa cái này cho cô ta, nói là bị lẫn ở dưới ngăn bàn không nhìn thấy, đừng nói là cháu cầm.”
Ông chú hơi sửng sốt: “Sao lại ở chỗ cháu?”
Trần Khiết nói: “Hôm qua cháu vô tình cầm nhầm.”
Ông chú hiểu ra, gật đầu: “Được, chú biết rồi.”
Lúc Lệnh Mạn nhận được điện thoại của nhân viên giao hàng, thật sự có cảm giác như nhặt được một cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Đồng hồ đeo tay đã bị thất lạc, tại sao lại tự mình quay trở lại?
Nhân viên giao hàng còn vui mừng hơn cả cô, 23 nghìn cơ đó, thật may là tìm được, chứ nếu không chẳng khác nào cậu ta phải đi làm không công mấy tháng liền.
Chuyện này không nên chậm trễ nữa, Lệnh Mạn vội vàng xuống phòng bảo vệ nhận hàng.
Cô không nhịn được hỏi thêm một câu: “Sao tự nhiên lại tìm thấy vậy?”
Ông chú chỉ nói qua loa: “Để ở dưới ngăn bàn, cô không nhìn thấy.”
Lệnh Mạn thử nhìn vào ngăn bàn, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Rõ ràng cô đã tìm qua chỗ kia mấy lần.
Hơn nữa nhìn qua gói hàng của cô… rõ ràng có dấu vết đã từng bị bóc ra.
Lệnh Mạn mở hộp ra kiểm tra, đồng hồ bên trong vẫn hoàn hảo không có vấn đề gì, cả sách hướng dẫn và phiếu bảo hành cũng đều đủ cả.
Tìm được đồng hồ là tốt rồi, Lệnh Mạn thở phào nhẹ nhõm, nên cũng không muốn hỏi nhiều nữa.
***
Tối hôm nay là đêm Noel.
Sau khi tan làm, Lệnh Mạn giữ đúng lời hứa đeo đồng hồ vào tay, đi gặp Lý Trác Vân.
Việc đầu tiên khi Lý Trác Vân nhìn thấy Lệnh Mạn đó là dắt tay cô, lại đổi tay đeo đồng hồ của mình từ trái sang phải, lúc này mới hài lòng.
Nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, cặp đồng hồ tình nhân trông thật hoà hợp.
Cảnh trước mắt thực sự vô cùng ý nghĩa, Lý Trác Vân càng nhìn càng thấy thoả mãn.
Lệnh Mạn không khỏi tò mò: “Anh lấy tiền ở đâu ra vậy?”
Lý Trác Vân không muốn nhắc đến chuyện này, giọng nói hơi khó chịu: “Nhận lỗi với Lý Nghiễm Thời, ông ấy liền mở thẻ cho anh.”
Lệnh Mạn cười trộm, không nhịn được răn dạy anh mấy câu: “Bây giờ anh vẫn chưa độc lập về tài chính, đừng chống đối ba anh nữa.”
Lý Trác Vân lười biếng “Ừ” một tiếng, không biết có nghe vào không.
Buổi tối khi về đến cổng biệt thự, Lệnh Mạn đứng lại cởi đồng hồ ra, rồi bảo Lý Trác Vân cũng làm giống cô.
“Đồng hồ tình nhân này của chúng ta quá lộ liễu, bị mẹ em nhìn thấy sẽ lại suy nghĩ bậy bạ.” Lệnh Mạn vừa nói vừa cất đồng hồ vào túi xách.
“Bà ấy có thể nghĩ xa được đến vậy sao?” Lý Trác Vân lơ đễnh nói.
Anh đeo đến nghiện rồi, không muốn cởi: “Em cởi là được, anh không cởi đâu.”
Lệnh Mạn suy nghĩ một lát: “Cũng được.”
Hết chương 47.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT