Lỗ Ngữ Băng và Lâm Na đứng đó trò chuyện rất vui vẻ, hai người họ nói chuyện rất lâu mới tạm biệt nhau, xoay người đi về hai hướng.
Lúc vừa bước xuống cầu thang, Lỗ Ngữ Băng đột nhiên nhìn thấy Lý Trác Vân đang đứng lẫn trong đám người, bèn đi về phía anh cất tiếng gọi.
“Lý Trác Vân!”
Cô ấy nhanh chóng đi đến bên cạnh, giọng điệu có chút sốt ruột: “Nghe nói tối hôm qua cậu phải vào bệnh viện?”
“Ừ.”
“Không sao chứ?”
“Không sao.”
“Giờ đã hết sốt chưa?”
Lý Trác Vân nhàn nhạt trả lời: “Rồi.”
Lỗ Ngữ Băng giải thích: “Thật xin lỗi, tối qua tôi tắt điện thoại, nên bạn cùng phòng cậu gọi nhưng tôi không nhận được.”
“Ừ.”
Lệnh Mạn vừa nhìn Lỗ Ngữ Băng đang nói chuyện không ngừng, lại vừa liếc mắt nhìn theo bóng lưng Lâm Na đang đi xa.
Đã nhiều năm như vậy rồi mà vóc dáng cô ta vẫn đẹp như vậy, mềm dẻo nhưng không hề yếu ớt, uyển chuyển giống như một cành liễu.
Trên đường về ký túc xá hai sinh viên đại học liên tục trò chuyện về vấn đề học tập, Lệnh Mạn lẳng lặng đi theo đằng sau.
Trong đầu cô có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ.
Lâm Na về nước?
Vào đúng thời điểm này?!
Không biết cô ta có liên lạc gì với Liên Tĩnh hay không…
Cô ta có biết chuyện Liên Tĩnh kết hôn không? Hôn lễ sắp tới của Liên Tĩnh cô ta có tham dự không?
Đến dưới lầu ký túc, Lý Trác Vân và Lỗ Ngữ Băng không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn Lệnh Mạn.
Ánh mắt giống như đang nhìn một vị khách không mời mà đến.
“Sao cô vẫn còn chưa đi?” Lý Trác Vân lên tiếng.
“À, ách…” Lệnh Mạn hồi phục tinh thần, nhìn Lỗ Ngữ Băng như muốn nói lại thôi.
Cô tỏ vẻ chần chừ khiến Lý Trác Vân nghi ngờ.
“Cô sao vậy?”
Lệnh Mạn liếm môi, sau đó lắc đầu: “Không có gì, hai người đi đi, tôi về đây.”
***
Giáo sư Trương đang có tiết, Lệnh Mạn vào một cửa tiệm bánh ngọt ở gần trường ngồi chờ gần tiếng đồng hồ.
Đến trưa giáo sư Trương vội vã chạy đến, đầu ngón tay vẫn còn dính bụi phấn chưa kịp rửa sạch, vẫy tay nói xin lỗi Lệnh Mạn: “Đã để em chê cười rồi.”
Lệnh Mạn cười: “Không cần phải gấp như vậy đâu.”
Giáo sư Trương nói: “Tôi đâu thể để em ngồi chờ một mình quá lâu.”
Anh ta ngồi xuống đối diện Lệnh Mạn, hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?”
Lệnh Mạn nói đùa: “Không có việc gì thì không thể tìm giáo sư Trương sao?”
Giáo sư Trường cười híp mắt: “Dĩ nhiên là không phải rồi, không có việc gì mà vẫn tới tìm tôi, tôi sẽ càng vui hơn.”
Cảm giác được bầu không khí dần trở nên mờ ám, Lệnh Mạn bèn ngừng lại đúng lúc, chỉ mỉm cười đáp lại.
Sau khi trêu đùa xong, giáo sư Trương cũng nghiêm túc trở lại: “Nói đi, tìm tôi có việc gì vậy?”
Lệnh Mạn do dự một lúc lâu, mãi sau mới cất tiếng hỏi: “Đại học X có một giáo viên dạy múa vừa mới tới đúng không?”
Giáo sư Trương cố gắng nghĩ lại, nhưng mà lực bất tòng tâm: “Tôi không quá quen thân với giáo viên ở bên học viện múa, thực ra cũng không rõ lắm.”
Lệnh Mạn “À” một tiếng rồi vỗ đầu mình: “Cũng đúng.”
Anh ta chỉ là trưởng khoa ngoại ngữ, cũng không phải là hiệu trưởng, sao có thể quản nhiều chuyện như vậy được.
Mà thực ra thì ngay cả hiệu trưởng cũng chẳng phải quản nhiều như thế.
Cô đây là đang nóng lòng nên hỏi loạn sao.
Giáo sư Trương tò mò: “Tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
Lệnh Mạn giải thích: “Không có gì, chỉ thuận miệng nên hỏi thôi.”
Cà phê nóng được bưng lên, giáo sư Trương khẽ nhấp một ngụm, hỏi: “Tìm tôi chỉ vì chuyện này sao?”
“Ừm, thực ra cũng không phải…”
Giáo sư Trương kiên nhẫn lắng nghe: “Vậy thì còn vì chuyện gì nữa?”
“…”
Lần này thì Lệnh Mạn không biết nên mở lời thế nào.
Cô khép hai tay, rất lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Tôi muốn tìm anh để nói một chút về chuyện của chúng ta.”
“Chúng ta?”
Giáo sư Trương tỏ ý lắng nghe.
“Ừm… Tôi vốn là người không thích những mối quan hệ mập mờ không rõ ràng, cũng không muốn phải khiến người khác khó xử, cho nên tôi muốn tìm anh xác nhận lại lần nữa, để tránh làm chậm trễ thời gian của nhau.” Lệnh Mạn đắn đo tìm từ ngữ thích hợp: “Nói thật, tôi vẫn luôn coi giáo sư Trương là một người bạn thân của mình, không biết giáo sư Trương thì thế nào?”
“Là đối tượng kết hôn.” Giáo sư Trương bật thốt lên.
Một câu trả lời khẳng định trực tiếp.
Lệnh Mạn ngẩn người, không thể ngờ được anh ta sẽ trả lời nhanh như vậy.
Dường như không cần phải suy nghĩ.
Giáo sư Trương nói: “Tiểu Mạn, tôi vẫn luôn đối xử với em như đối xử với người sẽ làm bạn đời tương lai của mình, cho nên khó tránh khỏi việc quan sát và thầm đánh giá. Nói ra với em như thế này có thể sẽ khiến em cảm thấy không thoải mái, nhưng quả thật tôi đã tìm hiểu một chút chuyện liên quan đến em, em là một cô gái trong sáng, cho nên càng bị đánh giá cẩn thận hơn, tôi nghĩ rằng trong thời gian vừa qua, mối quan hệ của chúng ta phát triển chậm rãi như thế đã thể hiện sự nghiêm túc của tôi đối với em rồi.”
Lệnh Mạn lẳng lặng lắng nghe.
“Hiện tại em coi tôi là một người bạn cũng không sao cả, đủ để thấy em là một cô gái cẩn trọng trong tình yêu, cũng chứng minh cái nhìn của tôi về em không sai chút nào.”
Giáo sư Trương nói tiếp: “Nếu như em không cảm thấy ghét tôi, hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội, để chúng ta có thể cùng mở lòng đón nhận nhau, dù quá trình này có chậm đi nữa thì cũng không sao hết.”
Đột nhiên phải tiếp nhận quá nhiều, đầu óc Lệnh Mạn có chút hỗn loạn.
Mãi lâu sau cô mới nói: “Anh… Anh để tôi về nhà suy nghĩ thêm một chút, sau khi nghĩ kỹ sẽ cho anh câu trả lời.”
Giáo sư Trương vẫn tao nhã lịch sự, không nhanh không chậm nói: “Được.”
***
Cuối năm du khách đến cổ trấn rất nhiều, khách sạn bận đến tối tăm mặt mũi, Lệnh Mạn nói muốn về suy nghĩ một chút cuối cùng thành suy nghĩ suốt hai tháng trời, sinh viên đại học X cũng bắt đầu bước vào kỳ nghỉ đông.
Lệnh Mạn không thể nghỉ ngay được, cô vẫn bận tối mắt đến tận trước đêm ba mươi, lúc này mới có thể về thành phố A ăn tết.
Cô cho Tiểu Tinh nghỉ phép dài hạn nên lần này không có ai giúp cô chăm sóc Đặc Luân Tô, cuối cùng cô chỉ có thể đưa nó cùng về thành phố A.
Lúc Lệnh Mạn về đến biệt thự, một đoàn người chạy ra nghênh đón cô, Hạ Vũ Nhu đi đầu, kéo tay Lệnh Mạn ân cần hỏi thăm.
Ba tháng không gặp, bà nói thẳng cô đã gầy đi nhiều.
Lệnh Mạn đi vào trong phòng khách, người giúp việc đi theo phía sau, có người xách hành lý cho cô, có người bưng hoa quả tráng miệng, có người lại dắt chó giùm cô.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, cửa phòng Lý Trác Vân vẫn đóng chặt.
Người không có ở đây.
Thảo nào mà mấy đãi ngộ vốn dành cho anh lại chuyển hết sang người cô.
Từ lúc về đến biệt thự Lệnh Mạn vẫn chưa nhìn thấy Lý Trác Vân lần nào, nghe dì Trần nói, anh nhất định muốn về nhà ông bà nội ăn tết.
Lệnh Mạn thầm nghĩ, có lẽ đối với anh nơi đó mới là nhà.
Đêm ba mươi, ăn bữa cơm đoàn viên.
Trên bàn ăn chỉ có ba người Lý Nghiễm Thời, Hạ Vũ Nhu và Lệnh Mạn, trông có vẻ hơi hiu quạnh.
Hành động này của Lý Trác Vân cho thấy anh không coi Hạ Vũ Nhu là người một nhà, cũng cố tình làm mất mặt Lý Nghiễm Thời, có lẽ đã khiến hai người họ cảm thấy rất khó chịu.
Bởi vì hai người họ không ai đề cập đến sự vắng mặt của Lý Trác Vân cả.
***
Bữa tối ăn hơi mặn, nửa đêm Lệnh Mạn khát nước, thức dậy rót nước uống.
Mấy tháng không trở lại, ngay cả công tắc bật đèn ở đâu cũng chẳng nhớ, cô đành phải mở đèn pin trong điện thoại để xuống lầu.
Lệnh Mạn mò mẫm đi tới bàn ăn, lúc ngẩng đầu lên đột nhiên nhìn thấy một cái bóng đen đứng đối diện.
Cái nhìn này khiến cô sợ hết hồn, hét lên một tiếng kinh hãi: “Ối trời ơi!”
Bóng đen không để ý đến cô, nhưng giọng điệu khinh bỉ: “Có bệnh à.”
Lệnh Mạn nghe thấy thì thở phào một hơi: “… Lý Trác Vân hả?”
“Ừ.”
Trong lòng Lệnh Mạn vẫn còn sợ hãi: “Làm gì mà không bật đèn, cậu làm tôi sợ muốn chết!”
Lý Trác Vân dùng cách rất đặc biệt để chào hỏi cô: “Về rồi sao.”
“Ừ.”
Mấy giây sau, Lệnh Mạn nói: “Cậu cũng về rồi.”
“Ừ.”
…
Hai người nhìn nhau trầm mặc một hồi.
Lệnh Mạn mở miệng trước: “Năm mới vui vẻ.”
Lý Trác Vân: “Năm mới vui vẻ.”
Lý Trác Vân thu thập đồ đạc xong xuôi, đang muốn đi qua, đột nhiên chân đạp phải một thứ gì lông xù.
Anh hoảng sợ lui về phía sau.
“Đây là thứ gì?” Phản ứng của anh còn khoa trương hơn cả Lệnh Mạn lúc nãy.
“Đặc Luân Tô.”
“Là cái gì?!”
“Con Golden tôi nuôi.” Lệnh Mạn nín cười đáp.
Xì, vừa rồi còn nói cô có bệnh mà.
Hoá ra lá gan của anh cũng nhỏ như vậy.
Lý Trác Vân không thể tưởng tượng nổi: “Tại sao nó lại ở đây?!”
Lệnh Mạn giải thích: “Cuối năm không có ai chăm sóc hộ, tôi đành phải đưa nó về.”
Trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy Lý Trác Vân cau mày: “Tôi đã nói là tôi ghét chó, thế mà cô vẫn còn mang về?!”
Lệnh Mạn lơ đễnh: “Cậu ghét là việc của cậu, tôi thích là được rồi.”
Đặc Luân Tô vui vẻ cọ cọ vào chân Lý Trác Vân, cái đuôi vẫy tíu tít, giống như là rất thích anh.
Lý Trác Vân không nhịn được, giơ chân đá cho nó một cước, nhanh chóng bỏ lên lầu.
Lệnh Mạn làm mặt quỷ với bóng lưng của anh.
Thô lỗ!
***
Mùng tám tháng giêng, Lỗ Chí Bình mời gia đình Lý Nghiễm Thời đến nhà ông ấy làm khách.
Ngày đó Lệnh Mạn nổi hứng dậy sớm, lúc xuống lầu ăn sáng lại thấy Lý Trác Vân đang ngồi chơi với chó.
Cô cảm thấy như mình bị hoa mắt, vội vàng dụi một cái.
Lúc nhìn lại lần nữa thì đã thấy Lý Trác Vân ngồi về chỗ của mình, giống như từ nãy đến giờ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lệnh Mạn chậm rãi đi đến bàn ăn, ngồi xuống húp cháo.
“Sao lại dậy sớm vậy?” Cô hỏi.
“Quen dậy sớm để lên lớp rồi.”
Đột nhiên Lý Trác Vân nhìn về phía cô: “Tới đây đấu một trận Liên Quân, thử xem cô đã luyện Ngưu Ma Vương đến trình độ nào rồi.”
Lệnh Mạn nghe thấy thì cũng nóng lòng muốn thử sức: “Được thôi!”
Cô đặt bát đũa xuống, cầm di động lên.
Lý Trác Vân lập đội, kéo theo mấy người cô không quen.
Lệnh Mạn hỏi: “Đây là ai vậy?”
“Bạn cùng phòng.”
À… Chính là mấy cậu thanh niên đưa cậu ta đến viện ngày đó.
Trận mở hàng đầu năm, Lệnh Mạn có chút khẩn trương.
May mắn là mấy tháng này cô vẫn luôn chăm chỉ luyện Ngưu Ma Vương, phát huy tương đối ổn định.
Hai mươi phút sau, bon họ coi như thuận lợi đánh lùi quân địch, kết thúc trận đấu.
Mấy chàng thanh niên cùng phòng ký túc bắt đầu chat với nhau.
Mọi người đều rất tò mò với người mới xuất hiện trong đội.
Dương Dương: “Ngưu Ma Vương này là ai vậy? Rất mạnh nha! Sau này nhớ gọi cậu ta cùng đi đánh boss!”
Đại Bân: “Ngưu Ma Vương này còn to lớn hơn cả tôi, bắp thịt rắn chắc như vậy, chỉ nhìn thôi đã thấy có cảm giác an toàn! Sau này chúng ta cứ dựa vào cậu ta!”
Lý Trác Vân: “Đây là chị tôi.”
…
Cằm mọi người đều như rớt xuống đất.
Hả?!
***
Chờ Lý Nghiễm Thời và Hạ Vũ Nhu ngủ dậy, cả nhà cùng lên đường đến Lỗ gia.
Lý Nghiễm Thời và Lỗ Chí Bình là bạn bè nhiều năm, Lý Trác Vân và Lỗ Ngữ Băng lại là bạn cùng trường, Lệnh Mạn cảm thấy mình và Lỗ Ngữ Băng cũng có một chút quan hệ, hỏi cô ấy một ít chuyện trường học chắc cũng không lạ lắm nhỉ?
Trùng hợp Lệnh Mạn lại ngồi bên cạnh Lỗ Ngữ Băng, lúc trò chuyện trước bữa ăn, Lệnh Mạn như vô tình hỏi đến: “Ngữ Băng, ở đại học X em học khoa nào?”
“Học viện múa.”
“Có gần với khoa của Lý Trác Vân không?”
“Cũng tạm.”
“Vậy bình thường các em có hay đi học chung với nhau không?”
Lỗ Ngữ Băng hơi suy nghĩ: “Gần như là không, ngày nào bọn em cũng phải tập múa.”
Lệnh Mạn gật đầu: “Lần trước lúc đưa Lý Trác Vân về trường, hình như chị nhìn thấy em đang nói chuyện với một cô gái, đó là giáo viên dạy múa của em sao?”
“Mặc đồ múa sao? Chắc vậy.”
“Nhìn cô ấy thật là trẻ, hoàn toàn chẳng hề giống giáo viên.”
Lỗ Ngữ Băng lộ ra ý cười: “Cô Anna đã kết hôn rồi, gia đình rất hạnh phúc, hơn nữa cũng do được chăm sóc tốt.”
Cô Anna?
Lệnh Mạn trầm ngâm: “Ồ… Đã kết hôn rồi sao, vậy mà vóc dáng vẫn đẹp như vậy, thật là lợi hại.”
Dường như Lỗ Ngữ Băng vô cùng sùng bái cô giáo tên Anna này của mình, lại trò chuyện với Lệnh Mạn nhiều hơn mấy câu.
Sau khi ăn trưa xong, bọn họ rời khỏi Lỗ gia, lúc sắp đi Lệnh Mạn nhận được một cuộc điện thoại.
“Chị Mạn, chuyện chị nhờ tôi điều tra kia, đã có tin tức rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT