Sau ba canh giờ hôn mê, Nguyên Tiểu Bảo rốt cuộc tỉnh dậy, ánh mắt chớp động tràn đầy sinh lực, nhưng trong lòng lại phiền não vô cùng.
Nhớ lại những gì xảy ra, Nguyên Tiểu Bảo méo mặt thầm than:
-Ta…. ta vậy mà lại đi uống máu tươi???? Liệu Vân Chi sẽ nghĩ ta là người thế nào khi biết chuyện này đây. Chết tiệt, tất cả là do khu rừng quỷ quái này bày trò, nếu không ta không bao giờ dám nghĩ đến chuyện ăn quả đầu người hay uống máu tươi.
-A, không đúng, những vết máu trên y phục… đi đâu hết rồi???
Rà soát cơ thể một phen, Nguyên Tiểu Bảo phát hiện những vết máu bám trên người lúc cắn đứt rễ cây đã biến mất, thậm chí trên khóe miệng cũng không có chút vết tích nào của máu tươi lưu lại, giống như… tất cả chỉ là giả, là ảo cảnh không có thực.
Tuy nhiên cái bụng no nê lại là thật khiến Nguyên Tiểu Bảo hơi hoang mang, nếu tất cả là giả chắc chắn bản thân phải còn đói mới đúng, hiện tại hết đói chứng tỏ bản thân thật sự đã uống được một thứ gì đó khá bổ dưỡng, không biết có phải máu hay không đây.
Vừa nghĩ Nguyên Tiểu Bảo vừa chuyển ánh mắt sang cái cây quỷ dị với hy vọng tìm ra được chút manh mối gì đó để xác minh thật giả, Nguyên Tiểu Bảo rất không muốn vướng vào cái gọi là ăn thịt uống máu người.
Lúc này trên cây chỉ có một trái cây duy nhất màu hoàng kim, đồng thời phủ trên bề mặt của trái cây hoàng kim đã không phải “ngũ quan” mà là một loại phù văn gì đó rất phức tạp đang du động, nhìn một hồi Nguyên Tiểu Bảo bỗng thấy… thèm ăn.
Quỷ dị chính là, cái thèm ăn này đến từ sâu trong linh hồn không ngừng thúc giục chứ không phải đến từ vị giác hay cảm giác đói bụng, tựa hồ chỉ cần ăn được trái cây hoàng kim kia thì linh hồn sẽ xuất hiện chất biến trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Mười giây trôi qua, Nguyên Tiểu Bảo không nhịn được đưa tay ra hái trái cây hoàng kim.
Lúc ngón tay sắp chạm phải trái cây, trong lòng Nguyên Tiểu Bảo bỗng dâng lên một cỗ nguy hiểm, Nguyên Tiểu Bảo không tiếc tự tổn thương linh hồn dằn lại cảm giác “thèm ăn” rụt tay về, để chắc ăn hơn Nguyên Tiểu Bảo lập tức quay người chạy mất.
……………….
Cùng lúc đó, tại một căn phòng trong tòa cung điện trung tâm ở tầng thứ hai của Hồn Tộc, ba tên Đấu Tôn đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở mắt ra, trong ánh mắt không che giấu nổi sự kinh ngạc nhìn về viên thủy tinh cầu ở chính giữa.
Chứng kiến Nguyên Tiểu Bảo chạy trối chết, một người trong đó nói:
-Ồ, đã bao năm rồi mới có thêm một người muốn xuyên qua Huyễn Hồn Cấm Khu để giành lấy tư cách tiến nhập tầng thứ hai, lại còn thành công vượt qua được thử thách của Bách Hồn Thụ, thật đáng mong đợi a. Hả, nhất tinh đấu giả? Ta không nhìn lầm chứ????
Một người khác lên tiếng xác minh:
-Ngươi không nhìn lầm đâu, hắn đúng là nhất tinh đấu giả, căn cơ tựa hồ cũng không vững chắc, nhưng huyết tính có thừa dám nổi lên ý nghĩ ăn quả đầu người. Ngoài ra sự may mắn của hắn rất có ý tứ, trong vô số sợi rễ vẫn có thể chọn ra được sợi sinh cơ duy nhất.
-Cuối cùng, hắn có thể kiềm chế được ham muốn ăn Tiêu Hồn Quả, rất đáng khen.
Nghe vậy người Đấu Tôn thứ ba xen vào:
-Mới chỉ xông qua được Bách Hồn Thụ mà thôi, phía sau vẫn còn hai vòng nữa nguy hiểm hơn, cứ đợi hắn vượt qua hết ba vòng thử thách rồi bàn đến chuyện bồi dưỡng cũng không muộn. Bất quá ta thấy khả năng này rất thấp, từ trước đến giờ chỉ có ba người xông qua được.
Đối với lời nhận định trên hai người khác đều thầm gật đầu.
Mặc dù ba vòng thử thách ở Huyễn Hồn Lâm không tập trung dò xét tu vi hay thiên phú vì những người ưu tú ở tầng thấp nhất đã được đặc cách đi lên tầng cao hơn chứ không cần chứng tỏ bằng cách xông Huyễn Hồn Lâm, nhưng nhất tinh đấu giả muốn vượt qua vẫn vô cùng khó khăn.
Đặc biệt là vòng thứ ba, Vạn Hồn Khu, mặc kệ tâm tính có cao cộng thêm siêu cấp may mắn đi nữa nhưng không có tu vi đạt tới Đấu Linh chắc chắn phải chết ở vòng này.
…………………..
Trở lại Huyễn Hồn Cấm Khu.
Qua thêm ba mươi phút chạy không gặp lại cái cây quỷ dị kia nữa, cảnh tượng trước mắt cũng đã thay đổi Nguyên Tiểu Bảo mới yên tâm dừng lại thở hồng hộc, lần đầu tiên Nguyên Tiểu Bảo thấy một thứ khác ngoài rừng cây – một cái hồ rộng lớn không thấy điểm cuối.
Nhìn nước hồ trong vắt, mặt hồ chỉ lăn tăn vài gợn sóng nhỏ lộ ra vẻ khá yên bình, bên dưới còn có vài con cá bơi lội khiến Nguyên Tiểu Bảo thả lỏng tâm tình hơn một chút, khóe miệng hơi cong lên một đường mỉm cười tự nhủ thoáng một câu:
-Ít nhất ở đây còn có sinh vật sống, có lẽ không nhất định phải chết. Chỉ không biết ta có thật đã uống máu tươi hay không a.
Vẫn không có cách nào xác định, Nguyên Tiểu Bảo lắc lắc cái đầu quyết định không nghĩ tới nữa, trước mắt nghĩ cách băng qua hồ rồi tính sau, Nguyên Tiểu Bảo có cảm giác phần đất liền đối diện cái hồ này là một nơi có người sinh sống.
Bỗng nhiên Nguyên Tiểu Bảo nhìn thấy cái gì đó mập mờ sau màn sương trắng xóa ở phía xa, hắn đưa tay phải lên chắn giữa trán và mắt để nhìn rõ hơn.
-Hửm, ở giữa hồ… hình như có một hòn đảo nhỏ, phía trên đảo rất giống có nhà ở, chẳng lẽ có người sống ở đây luôn sao??? Có nên tới hỏi thăm một phen hay không a. Thôi, không nên, dù đó là thật thì người sống được ở địa phương này không phải người ta nên tiếp xúc.
Có lẽ rút kinh nghiệm lần trước, Nguyên Tiểu Bảo không muốn thử thêm bất kì chuyện gì nữa mà vạch ra kế hoạch đi vòng qua “căn nhà”.
Bất quá với tu vi nhất tinh đấu giả Nguyên Tiểu Bảo không thể nào tự thân vượt qua cái hồ này được, muốn băng qua hồ vẫn cần đến sự trợ giúp của thuyền, may mắn nơi này không thiếu nhất là cây gỗ nên đóng một cái thuyền không phải chuyện gì khó.
Ba ngày sau, hoàn thành được một cái thuyền nhỏ, chuẩn bị thêm được một đống cá khô và nước uống Nguyên Tiểu Bảo lập tức xuất phát, hắn không muốn ở lại cái chốn quỷ quái này thêm một giây nào nữa.
Qua thêm hai canh giờ ngồi trên thuyền, Nguyên Tiểu Bảo tựa vào thân thuyền nhìn trời đoán thời tiết không có sóng to gió lớn sắp nổi lên, tay cầm một con cá khô tiêu sái cắn xuống một miếng cười cười tự nói:
-Cứ thế này thì tốt biết mấy.
-Ầm…..
Lời nói chưa dứt, Nguyên Tiểu Bảo đã nghe thấy một tiếng sấm chớp cực lớn vang lên, lần thứ hai ngẩng đầu lên thì thấy sắc trời từ quang đãng đã biến thành đen sì lúc nào không hay.
Gió lớn nổi lên, sóng đánh ào ào vào thân thuyền, tất cả hợp lại đại biểu sắp có một cơn giông không hề nhỏ sắp ập tới.
Nguyên Tiểu Bảo không nhịn được mắng:
-Mụ nội nó, thời tiết kiểu gì thế này???? Ông trời, ông muốn chơi chết ta mới vừa lòng hay sao a.
-Ầm, ầm, ầm….
Cũng không biết có phải do Nguyên Tiểu Bảo oán trách ông trời hay không mà liên tiếp có những cột sấm sét đánh khá gần thuyền, từng cột nước khổng lồ dựng lên đập xuống do chấn động thoạt nhìn vô cùng kinh người, con thuyền nhỏ chưa gì đã phải đối mặt với những cơn sóng thần.
May mắn con thuyền này không quá yếu ớt chưa bị đánh nát hay bị lật, dựa vào một thân tu vi nhất tinh đấu giả Nguyên Tiểu Bảo cũng miễn cưỡng bám trụ được trên thuyền, trong miệng không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện:
-Cố lên thuyền nhỏ, đừng bỏ rơi ta a.
-Ầm, ầm, ầm…. Rắc, rắc, rắc…..
Đáng tiếc, lời cầu nguyện của Nguyên Tiểu Bảo không có tác dụng gì nhiều trước nguy hiểm tự nhiên, qua thêm mấy đợt chống chịu với những cơn sóng nữa rốt cuộc con thuyền không chịu nổi vỡ tan tành, Nguyên Tiểu Bảo không có chỗ bám bị cuốn vào giữa cơn bão.
Một mình chơi vơi giữa nguy hiểm, ánh mắt Nguyên Tiểu Bảo hiện lên vẻ không cam lòng lẫn tuyệt vọng:
-Vân Chi, có lẽ ta không thể gặp lại nàng nữa rồi.
Nói xong câu này, Nguyên Tiểu Bảo bị một cơn sóng đập thẳng vào người hôn mê bất tỉnh.
……………………………….
Không biết trải qua bao lâu, Nguyên Tiểu Bảo đang nằm trên một bãi cát trắng với bộ y phục rách nát, trên người càng có không ít vết trầy xước mở mắt tỉnh dậy, trong miệng không nhịn được phun ra mấy ngụm nước hồ tựa như bị sặc nước.
Đập vào mắt Nguyên Tiểu Bảo là một cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng với vô số cánh hoa xinh đẹp rơi lả tả, lúc này đầu óc Nguyên Tiểu Bảo có chút choáng váng nửa mê nửa tỉnh không để ý phần ngực của mình hơi nặng trĩu tự hỏi:
-Đây chẳng lẽ là thiên đường sao?
Đáp lại câu hỏi của Nguyên Tiểu Bảo, một âm thanh nữ nhân dễ nghe vang lên:
-Hì hì, ngươi nói bậy gì đó, đây là Thiên Hoa Đảo, không phải thiên đường.
Nghiêng đầu sang bên cạnh, Nguyên Tiểu Bảo mới phát hiện có một cô nương mặc thanh y ngồi cạnh mình, cô nàng càng đang dùng tay ấn vào ngực giúp đẩy nước ra khỏi phổi, xấu hổ nhất là tầm nhìn này… hướng vào phần thân dưới nên Nguyên Tiểu Bảo lập tức giữ ý tứ chuyển ánh mắt lên trên để quan sát dung mạo rõ hơn.
Hiện ra trước mắt Nguyên Tiểu Bảo là một khuôn mặt vô cùng tinh xảo pha chút ngây thơ đang mở đôi mắt to tròn đầy tò mò nhìn mình, vốn đang nửa mê nửa tỉnh Nguyên Tiểu Bảo buột miệng nói ra:
-Thiên thần?
Đột ngột “bị” khen, nữ nhân kia đỏ mặt ngượng ngùng nói:
-Người ta là Hoa Nguyệt, không phải thiên thần. Bất quá ta thật rất giống thiên thần sao?
Qua hai câu đối đáp Nguyên Tiểu Bảo đã biết bản thân chưa chết, hắn đưa cái tay xoa xoa cái mũi xấu hổ:
-Xin lỗi, là ta vô ý.
Không nhận được câu trả lời chính xác, Hoa Nguyệt có chút mất mát nhưng không nũng nịu gặng hỏi, nàng đi vào vấn đề chính hỏi Nguyên Tiểu Bảo:
-Ngươi không biết thời tiết trên Ngẫu Hồ rất thất thường hay sao mà dám dùng thuyền băng hồ? Nếu không phải ta kịp thời thấy ngươi trôi dạt vào Thiên Hoa Đảo sơ cứu cho ngươi một phen có lẽ ngươi đã chết rồi đó.
Nguyên Tiểu Bảo gắng gượng chút sức lực còn lại ngồi dậy ôm quyền cảm tạ:
-Đa tạ, kì thực ta không biết Ngẫu Hồ hay Thiên Hoa Đảo là gì, chẳng qua ta bị lạc trong khu rừng phía bên kia mới nghĩ ra phương pháp dùng thuyền băng hồ quá ấu trĩ. Mà kể ra cũng xui xẻo, trong ba ngày chuẩn bị ta không thấy có gì bất thường a.
Nghe Nguyên Tiểu Bảo kể cố sự, Hoa Nguyệt hai tay che miệng giật mình, nàng không tự chủ được hơi kéo dãn khoảng cách lắp bắp nói:
-Ngươi… ngươi nói ngươi đến từ Huyễn Hồn Lâm??? Chẳng lẽ…. ngươi đã ăn Tiêu Hồn Quả????
Nguyên Tiểu Bảo gãi đầu nói thật:
-Ta cũng không biết Huyễn Hồn Lâm là gì, về phần Tiêu Hồn Quả có phải loại quả hoàng kim có phù văn phức tạp không? Nếu đúng thì ta chưa ăn.
Hoa Nguyệt bán tín bán nghi hỏi lại:
-Ngươi thật chưa ăn Tiêu Hồn Quả?
Nguyên Tiểu Bảo gật đầu xác định:
-Ta có thể thề.
Nghe vậy sắc mặt Hoa Nguyệt hòa hoãn hơn một chút nói:
-Không cần đâu, ta tin rồi. A, trễ rồi, ta phải trở về nếu không chủ mẫu sẽ rất tức giận. Đây là Nguyên Quả có tác dụng rất tốt bồi bổ sức khỏe, cho ngươi, ăn xong ngươi tạm thời kiếm chỗ nào trốn đi rồi ngày mai ta sẽ tới đây nghĩ cách giúp ngươi băng hồ.
-Nhớ, đừng đi lung tung, Thiên Hoa Đảo mặc dù không có nguy hiểm nhưng chủ mẫu rất không thích có người lạ đi vào, nhất là nam nhân.
Nói xong Hoa Nguyệt lật đật đứng dậy phủi đi đất cát ôm theo một cái rổ chứa vài loại trái cây lạ mắt, nàng đưa cho Nguyên Tiểu Bảo một quả rồi chạy mất.
Nắm Nguyên Quả trong tay, Nguyên Tiểu Bảo thầm nói:
-Huyễn Hồn Lâm, Tiêu Hồn Quả, Ngẫu Hồ, Thiên Hoa Đảo, mỗi một cái đều vô cùng quỷ dị, rốt cuộc ta sống lại ở địa phương gì thế này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT