Đột phá lên nhất tinh đấu giả, các luồng đấu khí trong đan điền sẽ biến thành một đoàn bạch sắc khí toàn, sau đó mỗi khi tu vi tăng một tinh trong đan điền sẽ tăng thêm một đoàn bạch sắc khí toàn, cho đến chín đoàn, thành tựu cửu tinh đấu giả.

Rồi từ cửu tinh đấu giả muốn đột phá lên đấu sư lại phải trải qua quá trình áp súc một lần nữa biến chín đoàn bạch sắc khí toàn thành một giọt chất lỏng đấu khí.

Thế nhưng, tình trạng trong đan điền của Tiêm Viêm lúc này hơi khác một chút, là nhất tinh đấu giả nhưng ngoài một đoàn bạch sắc khí toàn ra còn có một cái đạo đài nho nhỏ nằm bên dưới nâng đỡ bạch sắc khí toàn, có lẽ đây là đạo đài của Trúc Cơ mà Nguyên Tiểu Bảo đề cập tới.

Cảm nhận thể nội một lượt, Tiêu Viêm đưa ra kết luận cái đạo đài kia chỉ có lợi không có hại, cụ thể là hắn của hôm nay so sánh với Tiêu Viêm nhất tinh đấu giả ở tuổi mười một mạnh hơn gần gấp đôi.

Chỉ không biết đến lúc đột phá lên Đấu sư sẽ gặp phải biến số như thế nào, liệu có giống hôm nay phải nhờ Nguyên Tiểu Bảo hấp thu thêm linh lực mới đột phá thành công hay không?

Thôi kệ, mạnh hơn là được, Tiêu Viêm rất nhanh đã loại bỏ được loại suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.

Đột nhiên nhớ tới cái gì, Tiêu Viêm lên tiếng hỏi Dược lão:

-Lão sư, ngày trước lão sư có nói về một môn công pháp quỷ dị hơn cả Thiên giai, hiện tại có thể truyền cho đệ tử hay không?

Dược lão chậm rãi nói:

-Trước khi truyền Phần Quyết, vi sư muốn nói cho ngươi biết một số vấn đề. Thứ nhất, vi sư dám cam đoan Phần Quyết có thể tiến hóa là sự thật, nhưng tỉ lệ để Phần Quyết tiến hóa tới mức cao nhất có lẽ không vượt quá hai thành.

-Thứ hai, sở dĩ vi sư nói không vượt quá hai thành là do điều kiện để Phần Quyết tiến hóa cực kì khắc nghiệt, mỗi lần muốn tiến giai Phần Quyết bắt buộc phải thôn phệ một loại Dị Hỏa, mà Dị Hỏa vốn là cuồng bạo chi vật, có được một đóa còn khó chứ đừng nói đến hai đóa trở lên.

-Thử nghĩ xem, cứ cho rằng may mắn thu phục được một loại dị hỏa giúp Phần Quyết từ Hoàng giai tiến lên Huyền giai thì Huyền giai so với vô số công pháp khác vẫn quá thấp. Còn muốn tiếp tục tiến giai phải có hai loại dị hỏa trở lên cùng tồn tại trong một người, là chuyện nguy hiểm đến mức nào?

-Đáp án sẽ là nắm chắc tám thành tử vong do bị Dị Hỏa xung đột phản phệ, ngươi…. còn muốn tu luyện Phần Quyết không?

Nói đến câu cuối cùng, giọng nói của Dược lão có chút khàn khàn, đây… chẳng khác nào một canh bạc quá lớn, một khi không tìm được Dị Hỏa thì suốt đời này Tiêu Viêm sẽ bị ràng buộc với một cái công pháp Hoàng giai sơ cấp, tiền đồ chắc chắn không đi được tới đâu.

Thậm chí có tìm được dị hỏa thì tiền đồ của Tiêu Viêm cũng chưa chắc đi được tới đâu nếu chỉ có một loại.

Tiêu Viêm hiểu hết những điều này, trong lòng hắn…. thực có chút chần chờ.

Bất quá rất nhanh sau đó, Tiêu Viêm hít vào một hơi thật sâu kiên định nói:

-Lão sư, đệ tử quyết định tu luyện Phần Quyết.

Dược lão hơi bất ngờ hỏi:

-Ngươi không sợ sao?

Tiêu Viêm lắc đầu thành thật:

-Đương nhiên sợ, nhưng đệ tử có cảm giác nếu không lựa chọn Phần Quyết sẽ cực kì hối hận. Dù sao mục tiêu của đệ tử là trở thành đỉnh phong cường giả, thế thì Hoàng giai sơ cấp hay Địa giai cao cấp đều như nhau, cái đệ tử nhắm tới là Thiên giai, thậm chí siêu việt Thiên giai.

Nghe Tiêu Viêm giải thích, Dược lão cười lớn:

-Ha hả, không hổ là đồ đệ được Dược Trần ta nhìn trúng, nói rất hay, rất tốt, rất bá khí.

Sau kích động, Dược lão lấy lại bình tình nói:

-Kì thực vi sư giới thiệu cho ngươi Phần Quyết có một phần do vi sư muốn nhờ ngươi phục sinh vi sư, mà điều kiện tiên quyết để phục sinh là phải có ba loại dị hỏa khác nhau, nói cách khác vi sư đang lợi dụng ngươi, ngươi không trách vi sư chứ?

Tiêu Viêm cười nói:

-Một ngày là thầy, cả đời làm cha, đệ tử làm sao có thể trách móc lão sư được. Lão sư yên tâm, việc phục sinh của ngài cứ bao trên người ta.

Ánh mắt Dược lão toát lên một vòng ấm áp nói:

-Ta thật may mắn mới có được đệ tử như ngươi. Thôi, đây là Phần Quyết, ngươi xem qua rồi chuyển hóa đấu khí đi.

Tiếp nhận quyển trục màu đỏ từ Dược lão, trong đầu Tiêu Viêm lập tức nhiều hơn một đoạn tin tức về Phần Quyết.

Sau đó Tiêu Viêm không chần chờ chút nào ngồi xuống đả tọa, hai mắt nhắm nghiền tập trung tinh thần sắp xếp lại tin tức về Phần Quyết.

Một lúc sau, Tiêu Viêm đã có cái nhìn rõ ràng hơn về Phần Quyết, đẳng cấp ban đầu của Phần Quyết đúng là chỉ có Hoàng giai sơ cấp, nhưng độ khó để tu luyện Phần Quyết bước đầu lại vô cùng rắc rối vượt qua cả Huyền giai cao cấp công pháp.

Đổi lại một nhất tinh đấu giả khác có Phần Quyết trong tay cũng chưa chắc tu luyện thành công.

Bất quá với linh hồn lực dồi dào Tiêu Viêm không gặp nhiều khó khăn đã làm theo được những gì Phần Quyết hướng dẫn chuyển hóa thành công bạch sắc đấu khí thành hoàng sắc đấu khí, cũng là đấu khí tương ứng với công pháp Phần Quyết.

Cuối cùng Tiêu Viêm vươn tay ra thử phóng xuất đấu khí.

Theo đó, một đoàn đấu khí vàng nhạt chứng tỏ đẳng cấp “Hoàng giai sơ cấp” trôi nổi phù phiếm trên lòng bàn tay Tiêu Viêm, nhưng thoạt nhìn lại khá giống một ngọn lửa nhỏ thực chất, chỉ khác ở chỗ không có sự nóng bỏng của một ngọn lửa.

Tiêu Viêm không chắc chắn nói:

-Đấu khí ngoại phóng? Đây không phải năng lực của Đại Đấu Sư sao?

Dược lão giải thích:

-Đây chưa phải đấu khí ngoại phóng, cùng lắm chỉ coi là bản nâng cấp của truyền đấu khí ở cự li gần giống Tiêu Ngọc từng làm thôi. Mà ngươi thấy Phần Quyết thế nào?

Nhận được nhận định không phải đấu khí ngoại phóng khiến Tiêu Viêm hơi thất vọng, lại cảm thụ Phần Quyết một phen Tiêu Viêm mới đưa ra câu trả lời:

-Theo đệ tử lúc này Phần Quyết mặc dù chỉ là hoàng giai sơ cấp công pháp nhưng dường như uy lực không hề thua kém hoàng giai trung cấp thậm chí hoàng giai cao cấp, điểm duy nhất thiếu hụt là khả năng chuyển hóa đấu khí của Phần Quyết vẫn chậm hơn so với hoàng giai trung cấp.

-Bất quá đây không phải vấn đề quá lớn vì đã có đấu kĩ mạnh mẽ bù đắp, sau này có rơi vào chiến đấu chỉ cần đánh nhanh thắng nhanh là được.

Không ngờ Tiêu Viêm lại nhìn ra điểm mấu chốt nhanh đến như vậy, Dược lão cảm thán:

-Chậc, linh hồn lực mạnh mẽ quả là một lợi thế cực kì lớn. Thôi, không nói chuyện này nữa, hiện tại ngươi đã là đấu giả, nếu cứ ở lại Ô Thản Thành căn bản không thúc đẩy hết được tiềm lực, vi sư muốn mang ngươi ra ngoài lịch lãm, thời gian đoán chừng hơn một năm, ngươi chuẩn bị tinh thần đi.

Một năm thời gian, không ngắn cũng không dài, Tiêu Viêm có chút không nỡ rời xa Huân Nhi, nhưng hắn không phải loại người quá ủy mị liền hỏi:

-Bao giờ chúng ta xuất phát đây lão sư?

Dược lão bấm tay tính toán nói:

-Khoảng ba tháng nữa, vi sư muốn ngươi ghi danh vào Già Nam học viện, nơi đó có một loại Dị Hỏa có thể giúp ngươi tiến giai Phần Quyết.

Nghe đến Dị Hỏa, ánh mắt Tiêu Viêm lóe lên vẻ mong chờ.

…………………

Đột phá thành công, người đầu tiên Tiêu Viêm muốn gặp là Huân Nhi.

Vừa về tới Tiêu gia, Tiêu Viêm đã gặp Huân Nhi đứng chờ sẵn, có lẽ nàng đã đoán được lí do hôm nay hắn đi ra ngoài.

Quả nhiên, Huân Nhi trông thấy Tiêu Viêm trở về lập tức chạy lại hỏi:

-Tiêu Viêm ca ca đột phá lên đấu giả rồi?

Quá quen với việc bị Huân Nhi nhìn thấu, Tiêu Viêm cười nói:

-Ừ, ta cũng đã có công pháp của riêng mình, muội xem.

Vừa nói Tiêu Viêm vừa lật tay phóng xuất đấu khí màu vàng nhạt.

Thấy vậy Huân Nhi khẽ nhíu mày:

-Tuy đấu khí của Tiêm Viêm ca ca ngưng thực hơn bình thường nhưng đây vẫn chỉ là Hoàng giai sơ cấp công pháp, Tiêu Viêm ca ca muốn làm cái gì vậy.

Biết rõ Huân Nhi lo lắng, Tiêu Viêm vươn tay xoa đầu Huân Nhi nói:

-Tin tưởng ta, công pháp này không đơn giản, một ngày nào đó Huân Nhi sẽ biết tại sao ta lựa chọn nó.

Nghe vậy Huân Nhi đành phải im lặng gật đầu nhưng thực chất nàng rất muốn hỏi rõ hơn, công pháp Hoàng giai sơ cấp có điểm nào không đơn giản cơ chứ? Về phần công pháp có thể tiến giai Huân Nhi chưa từng nghe qua nên không thể nào đưa ra suy đoán này được.

Một lần nữa đọc được suy nghĩ của Huân Nhi, Tiêu Viêm nắm tay Huân Nhi chuyển chủ đề khác nói:

-Sắp tới ta sẽ tạm rời khỏi Ô Thản Thành, Huân Nhi hãy chờ ta nhé.

Biết ngày này sớm muộn gì cũng tới, ánh mắt Huân Nhi toát lên một chút mất mát, nhưng không thiếu một phần chúc phúc nói:

-Huân Nhi rất mong chờ ngày Tiêu Viêm ca ca trở thành cường giả.

…………………..

Lại qua ba tháng chìm đắm vào tu luyện, cộng thêm sử dụng đan dược do Dược lão luyện chế rốt cuộc Tiêu Viêm đã bước vào tứ tinh đấu giả.

Tốc độ này thoạt nhìn thì nhanh nhưng Tiêu Viêm cho rằng đây là chuyện rất bình thường, căn cơ tu luyện không có điểm nào không vững chắc, dù sao tay nghề luyện dược của Dược lão phi thường xuất chúng, có nhiều đan dược phục dụng không đột phá mới là lạ.

Ngoài ra còn một tin vui khác là theo tu vi Tiêu Viêm tăng lên thì linh hồn Nguyên Tiểu Bảo cũng trở nên mạnh hơn, khả năng phối hợp giữa hai người ngày càng nhuần nhuyễn, dưới trạng thái song hồn nhất thể thậm chí có thể chống đỡ được cả thất tinh đấu giả.

Tuy nhiên ăn nhiều đan dược sẽ rất dễ hạn chế tiềm lực, đây chẳng qua chỉ là bước đầu chuẩn bị cho quá trình lịch luyện an toàn hơn chứ Tiêu Viêm không hề nghĩ đến chuyện cứ ăn ăn ăn để đột phá.

Về phần tài liệu đương nhiên là lấy từ chỗ của Nhã Phi.

Trải qua tiếp xúc Tiêu Viêm cảm thấy bị Nhã Phi sớm phát hiện chân tướng là một chuyện khá may mắn, từ đó giảm thiểu được biết bao nhiêu phiền phức, nào là phòng đấu giá chiếu cố Tiêu gia, thậm chí không tiếc ra tay chèn ép hai đại gia tộc còn lại.

Bất quá cái gì cũng có cái giá của nó, thỉnh thoảng Dược lão phải luyện một hai viên đan dược cho phòng đấu giá, nhưng cái giá này vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận được, vì người đệ tử yêu quý Dược lão không ngại chút việc vặt này.

Trở về vấn đề chính, hôm nay bốn người Tiêu Viêm, Huân Nhi, Tiêu Ninh, Tiêu Mị đi theo Tiêu Ngọc tới nơi ghi danh vào Già Nam học viện, theo lời Tiêu Ngọc thì người phụ trách chiêu sinh ở Ô Thản Thành là đạo sư của Tiêu Ngọc nên bốn người có vé “đặc cách” đi cửa sau.

Có điều, đi cửa sau cũng phải có bản lĩnh để đi, bài kiểm tra đầu tiên là phải qua được áp lực của lục tinh đấu giả.

Với tu vi đã là tứ tinh đấu giả, Tiêu Viêm không gặp chút bất kì trở ngại nào, Huân Nhi cũng thế, chỉ có hai người Tiêu Ninh, Tiêu Mị thoạt nhìn khá chật vật, nhưng cuối cùng vẫn tự dựa vào nghị lực của bản thân qua được vòng này.

Đi qua cửa, Tiêu Ngọc lập tức bị một nữ nhân tập kích, người nọ giữa thanh thiên bạch nhật sờ mó lung tung Tiêu Ngọc khiến Tiêu Viêm không nhịn được phải quay mặt đi chỗ khác ho khan.

Thấy vậy Tiêu Ngọc bực tức đẩy nữ nhân kia ra hùng hổ nói:

-Tuyết Ny, đừng làm bậy, nếu không chúng ta không còn là tỷ muội tốt.

Đúng vậy, người tập kích Tiêu Ngọc là Tuyết Ny, bạn học của Tiêu Ngọc tại Già Nam học viện, tính ra cũng rất khả ái nhưng khổ nỗi có cái sở thích khá “biến thái”, mỗi lần gặp người đẹp đều rất chủ động sờ soạng.

Đương nhiên tất cả chỉ dừng lại ở nữ nhân xinh đẹp chứ gặp nam nhân Tuyết Ny không dám làm càn, nàng không phải loại người dễ dãi, ngoài ra Tuyết Ny cũng có cảm giác với nam nhân, có thể nói nàng chỉ làm cho vui thôi.

Hôm nay, lần đầu tiên thấy Tiêu Ngọc bực tức đến thế này, Tuyết Ny không nhịn được khẽ liếc qua Tiêu Viêm, nàng cảm giác được sở dĩ Tiêu Ngọc không cho sờ là vì người thiếu niên trẻ tuổi này nha.

Tuyết Ny ghé vào tai Tiêu Ngọc hỏi nhỏ:

-Hắn là tiểu tình lang của ngươi?

Tiêu Ngọc phản bác:

-Không phải, hắn là biểu đệ của ta, Tiêu Viêm.

Nhưng hai má ửng hồng của Tiêu Ngọc làm sao che giấu được, Tuyết Ny cười hắc hắc:

-Nga, Tiêu Ngọc của ta thật không thành thực gì hết. Phải rồi, tên La Bố kia hôm nay cũng có mặt, đừng để lộ ra việc này, nếu không tiểu tình lang của ngươi sẽ gặp rắc rối đấy.

Lời nói chưa dứt, một thanh niên nhân khác đã tiến tới cười nói, trong giọng cười ẩn ẩn có chút khó chịu, nhất là ánh mắt của hắn nhìn gắt gao vào Tiêu Viêm:

-Đây là những người mới tới ghi danh sao? Thoạt nhìn không có gì đặc biệt lắm a, chẳng trách phải đi cửa sau.

Tiêu Ngọc khẽ nhíu mày chán ghét:

-La Bố, ở đây không có chuyện của ngươi.

La Bố lại cười:

-Ngọc nhi nói vậy là sai rồi, Nhược Lâm đạo sư giao cho ta nhiệm vụ kiểm tra tu vi của người mới đấy.

Lần này không đợi Tiêu Ngọc lên tiếng, Tiêu Viêm đã đứng ra nói:

-Ngươi cũng xứng gọi hai tiếng “Ngọc nhi”? Cút.

Bị một người mới kêu “cút”, La Bố vô cùng tức giận vỗ tới một tát:

-Xúc phạm học trưởng, đáng đánh.

Một tát này, hiển nhiên không phải toàn lực, nhưng La Bố vốn là tứ tinh đấu giả thiếu niên trẻ tuổi kia sẽ đỡ được sao? Trong mắt những người ghi danh khác Tiêu Viêm ăn thiệt thòi chắc rồi.

Kể cả La Bố cũng nghĩ vậy, La Bố muốn thông qua một tát này cảnh cáo Tiêu Viêm nên tránh xa Tiêu Ngọc một chút.

Đáng tiếc, La Bố không ngờ tới Tiêu Viêm thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng tu vi của Tiêu Viêm không thua gì hắn, đều là tứ tinh đấu giả, thực lực càng ở trên tứ tinh đấu giả, ra tay toàn lực còn không ăn thua chứ nói gì “một tát thị uy không toàn lực”?

-Ầm…..

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, toàn trường ngơ ngác, bởi vì… người bị đánh bay chính là La Bố, trên khuôn mặt của La Bố còn hiển hiện dấu ấn năm ngón tay đỏ rát chứng minh… La Bố vừa bị người khác tát bay, đáng sợ hơn là La Bố ngất xỉu luôn rồi.

Người khác ở đây hiển nhiên là Tiêu Viêm.

Đánh bay La Bố, Tiêu Viêm phủi phủi tay:

-Học trưởng của ta? Ngươi không làm được.

Chứng kiến cảnh tượng quá khó tin, Tuyết Ny kinh hãi nói với Tiêu Ngọc:

-Tiểu tình lang của ngươi… thật mạnh.

Tiêu Ngọc buồn bực đáp lại:

-Đã nói với ngươi rồi, giữa ta và hắn không có gì cả.

Tuyết Ny khó hiểu nghiêng đầu nói:

-Nhưng vừa rồi ý tứ của hắn là chỉ có hắn mới có tư cách gọi ngươi là “Ngọc nhi” a, không phải tiểu tình lang thì là cái gì?

Lần này Tiêu Ngọc hơi xụ mặt nói:

-Thực ra hắn chưa bao giờ gọi ta là “Ngọc nhi” cả, đoán chừng hắn có chủ ý gì đó mới lấy một cái cớ để thị uy thôi.

Tiêu Ngọc suy đoán nửa đúng nửa sai, mặc dù Tiêu Viêm đứng ra không phải để đánh dấu chủ quyền nhưng không hiểu sao nghe nam nhân khác gọi Tiêu Ngọc là “Ngọc nhi” khiến Tiêu Viêm có chút bực bội, nói gì thì nói Tiêu Viêm đã nhiều lần chiếm tiện nghi từ Tiêu Ngọc rồi.

Cộng thêmTiêu Viêm không thích loại người suốt ngày tỏ ra ưu việt, La Bố càng quá đáng đến mức không xem ai vào mắt giống như vô địch thiên hạ, nhân tiện có việc muốn làm nên Tiêu Viêm gom ba lí do lại làm một ra tay thị uy luôn.

-Bộp, bộp, bộp.

Ba tiếng vỗ tay vang lên, theo sau là một giọng nói cực kì ôn nhu của nữ nhân:

-Tiêu Viêm đúng không? Xem ra năm nay học viện tìm được một viên ngọc quý rồi.

Tiêu Viêm ngoái đầu nhìn về phía âm thanh phát ra liền trông thấy một nữ nhân thân mặc lục y, khuôn mặt thanh tú, tuy tổng thể vẫn kém hơn Huân Nhi hau Tiêu Ngọc nhưng thắng ở chỗ đôi mắt trong vắt nhu hòa khiến người nhìn vào rất dễ sinh ra hảo cảm.

Tiêu Viêm ôm quyền nói:

-Nhược Lâm đạo sư quá khen.

Một câu chỉ đích danh, Nhược Lâm khẽ cười:

-Không chỉ thực lực mạnh, đầu óc cũng rất lanh lợi. Ngươi làm rầm rộ lên như thế có gì muốn nói sao?

Tiêu Viêm gật đầu:

-Nhược Lâm đạo sư đoán không sai, trước khi ghi danh ta có một yêu cầu mong được đáp ứng.

Nghe vậy Nhược Lâm nhướn mày nói, bất quá cái nhướn mày kia không làm giảm đi độ ôn nhu trên khuôn mặt nàng chút nào.

-Chưa từng gặp qua người nào dám yêu cầu học viện, khẩu khí không nhỏ a. Mà thôi, nể tình ngươi là một viên minh châu đáng giá bồi dưỡng, ngươi nói thử xem.

Đối với đánh giá của Nhược Lâm, Tiêu Viêm không để ý, hắn không nhanh không chậm nói:

-Ta có một chuyện rất trọng yếu muốn làm, cho nên ta muốn xin nghỉ phép một năm, không biết có được không?

Nhược Lâm lộ vẻ bất ngờ hỏi ngược lại:

-Một năm quá dài, ta không làm chủ được. Nhưng chẳng lẽ ngươi không muốn học ở học viện? Phải biết học viện được xưng tụng là nơi có điều kiện tu luyện tốt nhất trên đại lục, đi lịch lãm bên ngoài còn không bằng tu luyện ở học viện, một năm bỏ lỡ, ngươi sẽ sa sút rất nhiều đấy.

Tiêu Viêm lắc đầu:

-Không phải không muốn, ta thực có nỗi khổ riêng không đi không được. Nếu Nhược Lâm đạo sư không làm chủ được thì thôi vậy, lần này ta không ghi danh.

Bị sự ngoan cố của Tiêu Viêm chọc tức, vẻ ôn nhu của Nhược Lâm cũng giảm bớt vài phần, Nhược Lâm thở dài:

-Aizzz, tiểu tử ngươi đúng là cứng đầu. Thôi được rồi, nếu ngươi tiếp được ta hai mươi chiêu thì ta phê chuẩn cho ngươi nghỉ phép một năm, ngược lại nếu thua ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta, chịu không.

Những người khác nghe vậy đều biến sắc mặt, Tiêu Viêm đánh bại được La Bố chứng tỏ Tiêu Viêm không tầm thường nhưng Nhược Lâm đạo sư là ngũ tinh đại đấu sư a, Tiêu Viêm ở trước mặt Nhược Lâm không khác gì một tên nhóc con yếu ớt cả, làm sao đánh?

Nhưng ngạc nhiên chính là, Tiêu Viêm cười cười nói:

-Nhược Lâm đạo sư, xin chỉ giáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play