“Hiên Hạo, bao lâu thì con có thể đưa người yêu của Tiểu Huyền về chỗ dì?” Thu Chỉ nhìn móng tay bóng loáng xinh đẹp kia, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, khuôn mặt mỹ lệ càng hồng hào. LQĐIÔN
(Hôm nay là có thể nè dì.) Giọng Liễu Hiên Hạo mang theo vui vẻ, giọng nói đó phảng phất như rất vui sướng.
“Nhanh như vậy à?” Thu Chỉ hài lòng vỗ tay phát ra tiếng vang, so với con mình thì bà ta lại thích đứa con trai đáng yêu của người bạn lâu năm này hơn.
(Dạ, máy bay tư nhân của chúng ta bay tới Nhật Bản rất nhanh, lần này con sẽ đích thân giúp dì thỏa đáng)
“Vậy cần gửi con tài liệu về người yêu Tiểu Huyền không?” Ngón trỏ gõ lên bàn hai cái, ánh mắt Thui Chỉ đột nhiên tập trung nhìn vào khung ảnh trên bàn Hoàng Huyền.
(Không cần, con tìm người điều tra một lúc là được, con nghĩ có lẽ dì cũng không nắm rõ người yêu anh Hoàng Huyền là như thế nào?” Trong lời nói của Liễu Hiên Hạo xen lẫn vui vẻ, từ trước đến nay hắn ta rất hiểu dì Thu Chỉ này.
“Hừ, ai muốn biết chuyện của tạp chủng kia chứ, đồ đáng ghét.” Trong giọng Thu Chỉ lộ vẻ nhìn người bằng nửa con mắt, bà ta không ngừng mường tượng trong đầu, người đàn ông quấn quít lấy Tiểu Huyền nhà bà ta, rốt cuộc là sinh vật đáng ghét thế nào.
(Dạ… Con đã biết, bây giờ con sẽ đi giúp dì ngay đây, tối nay dì qua nhà con chắc là có thể gặp anh ta, đến lúc đó muốn nói gì với anh ta thì dì cứ nói.) Trong giọng nói tràn đầy tự tin, xem ra người đàn ông này chắc chắnsẽ làm tốt chuyện Thu Chỉ nhờ cậy.
“Được rồi, khi đó con gọi nhắc dì một tiếng, lần này dì cám ơn con.” Thu Chỉ mỉm cười, chờ bên kia trả lời.
“Đừng khách sáo, con bận đi đón người đã, tạm biệt dì.)
“Tạm biệt.” Thu Chỉ cúp máy thở dài một hơi, sau đó, chờ Liễu Hiên Hạo mang tạp chủng kia về thì bà ta có thể nói chuyện với hắn ta, yêu cầu hắn rời khỏi Hoàng Huyền.
Không nhịn được muốn bật cười.
Tâm tình Thu Chỉ vô cùng vui sướng, thuận tay cầm khung hình trên bàn bà ta vừa chú ý rất lâu.
Thời gian này sao Tiểu Huyền nhà bà ta lại đáng yêu như vậy? Không ngờ còn trưng ảnh – Hơn nữa còn là khung ảnh đính mấy vật đáng yêu. Nhìn kỹ trong tấm hình, bên phải là người bị khoác vai, tuy mặt không lộ vẻ gì nhưng có thể nhìn ra tâm tình người đàn ông không tệ, là Hoàng Huyền con trai bà ta. Còn người bên trái, chắc là người yêu Hoàng Huyền….
Bà ta muốn nhìn kỹ sinh vật xấu xí quấn quít lấy con trai mình là như thế nào?
Hồi lâu sau…. Thu Chỉ kêu lên.
Đứa bé này, đứa bé này, không phải là đứa bé đáng yêu mà bà ta rất vừa ý hôm qua gặp ở sân bay sao?
Thật sự hỏng rồi, tại sao có thể như vậy?
- Đứa bé đáng yêu như thế sao lại ở cùng tên ác ma nhà bà ta chứ?
Đây là ba tiếng đồng hồ trước khi Mại Vu bị trói đưa về.
*******
“Em không thể…” Tinh thần Mại Vu không chút nào cảm nhận được sự sảng khoái ngâm suối nước nóng, Mại Vu nằm lỳ trên giường, tùy tiện khoác chiếc chăn mỏng, mông còn lộ ra bên ngoài!
“Em không thể nhưng anh thì vẫn có thể.” Ngược lại, mỹ nhân kia mỉm cười, tinh thần vô cùng sảng khoái, ngay cả làn da vốn trắng nõn cũng nhiễm hồng.
“Đó là anh….. Người trẻ tuổi chính là như vậy, rất khỏe.” Mại Vu yên lặng rơi lệ, nhìn Hoàng Huyền ngồi cạnh anh, vạt áo mở một nửa lộ ra dáng vẻ mê người.
“Bất quá anh chỉ nhỏ hơn em có hai tuổi, Vu Vu, hơn nữa….” Hoàng Huyền nửa đè lên người Mại Vu, bàn tay có hạnh kiểm xấu mò tới bờ mông tròn lẳn của anh, sắc tình vỗ hai cái, “Anh biết máy móc của em không kém như vậy.”
“Hoàng Huyền!” Nghe đối phương nói như trêu chọc, rõ ràng khiếm nhã nhưng từ miệng hắn phát ra lại giống như đang ngâm thơ, Mại Vu xấu hổ đỏ mặt kêu một tiếng.
“Ha ha…. Chỉ đùa chút thôi mà.” Hoàng Huyền che miệng cười trộm, đôi mắt đẹp cười đến nheo lại.
“Thiệt là!” Mại Vu đành bĩu môi đồng ý, dù sao cũng chỉ bị mỹ nhân trêu ghẹo một chút, không ảnh hưởng đến toàn cục.
“Chiều nay muốn đi đâu?” Hoàng Huyền đứng dậy, sửa sang lại quần áo trên người, ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh giường lớn, ánh mắt màu lam thâm thúy nhìn thẳng vào Mại Vu, lông mi dài nhấp nháy.
“Em không biết,….” Mạ Vu vùi mặt mặt xuống nệm, cọ ga giường bằng lụa – A, thoải mái quá!
“Không muốn đi chơi chỗ nào à?”
“Không.” Tiếp tục cọ mền, Mại Vu nghĩ, dứt khoát tiếp tục ngủ bù một giấc không phải tốt hơn à?
“Ừ…. Như vậy hả, xem ra Vu Vu em là muốn cùng anh ở trong phòng cả ngày lăn lộn rồi.” Hoàng Huyền hít thở, nhưng từ hơi thở có thể nghe ra có sự hưng phấn khó hiểu.
Đoạn, Hoàng Huyền nở nụ cười, nhìn Mại Vu như chó con chà xát bậy bạ thân thể rung chuyển.
“Ha ha ha ha, đi đâu cũng được, anh quyết định là được rồi, Huyền Huyền.” Từ trên giường ngồi dậy, mái tóc Mại Vu có chút mất trật tự, bộ dạng cũng hơi nhếch nhác.
“Vậy thì theo dự tính của em, ở trong này lăn lộn trên giường vậy.” Cắm ngón tay trắng nõn của mình vào mái tóc trắng, Hoàng Huyền cười gợi cảm, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Mại Vu.
Mại Vu ừng ực nuốt nước miếng, sao bây giờ dám nói anh muốn ăn, bộ dạng Hoàng Huyền lại còn gợi cảm như vậy?
“Ha ha…. Xem ra em đồng ý rồi hả?” Hắn đứng dậy, từng bước đi tới gần Mại Vu, mỹ nhân Hoàng Huyền cười tà mị.
Mại Vu lùi người ra sau, khoát tay, “Huyền Huyền, anh đừng tới, em nói giỡn mà.”
“Ai thèm giỡn với em hả?” Càng đi tới gần.
“Huyền Huyền….” Khi Mại Vu sợ hãi nhìn Hoàng Huyền có xu thế muốn nhào lên thì cốc cốc hai tiếng, có người gõ cửa.
“Thiếu chủ, ra ăn sáng được không?” Giọng nữ nói tiếng Nhật.
A a, Mại Vu lần thứ n cảm thấy bà chủ hết sức thân mật với Hoàng Huyền rất đáng yêu, tuy anh nghe không hiểu bà chủ nói gì cả? Nhưng sau này anh nhất định sẽ “Hung ác” cắt ngang đoạn tôn sùng của cô ta với Hoàng Huyền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT