Edit: Ngọc Hân – LQĐ

Vén mái tóc trắng rũ xuống ra sau tai, cầm chén sứ xinh đẹp, Hoàng Huyền ủ ấm rượu sau đó rót vào trong chén, bưng chén lên rồi uống hết toàn bộ rượu trong chén, đoạn khóe miệng hắn nhếch lên, mang theo mê hoặc quyến rũ nghiêng người về phía trước. LQĐON

Làm gì vậy chứ?

Cả người Mại Vu nóng lên, không hiểu nhìn Hoàng Huyền, chỉ thấy hắn càng lúc càng tới gần, sau đó hai cánh môi hồng mềm mại dính vào, Hoàng Huyền hôn môi anh.

Do ngay từ đầu tim đã đập mạnh và loạn nhịp, lúc ngửi được hơi thở quen thuộc của đối phương, anh chủ động áp sát vào.

Hoàng Huyền chống ngón tay dưới cằm Mại Vu, ý bảo anh há miệng, Mại Vu ngoan ngoãn nghe lời há miệng ra, chuẩn bị tiếp nhận hành động phóng túng của đối phương.

Đôi môi phía bên kia vốn mím chặt giờ hơi mở ra, Hoàng Huyền thuận thế duỗi lưỡi hồng phấn xâm lược vào trong khoang miệng ấm áp ướt át của đối phương.

Mại Vu híp mắt, khoảnh khắc đối phương xông vào miệng anh, kèm theo đó chính là chất lỏng ấm áp, hương vị dễ chịu không cay nồng là rượu sake vừa rồi Hoàng Huyền ngậm trong miệng. Chất lỏng ấm trơn trượt vào trong cổ họng, đầu lưỡi đối phương mang theo hương vị rượu nguyên chất vẫn ở trong khoang miệng như cũ, dịu dàng liếm láp trong khoang miệng anh, người còn chưa say mà thần trí đã say, đổ ngã dưới hơi thở của Hoàng Huyền.

Xác nhận rượu mạnh đã bị đối phương nuốt vào, Hoàng Huyền hài lòng rời cặp môi đỏ mọng mà hắn vẫn chưa thỏa mãn, lưỡi hồng phấn liếm qua cặp môi mịn màng kia.

“Rượu anh bảo bà chủ chọn thế nào?” Trong mắt đẹp xen lẫn vui vẻ, khuôn mặt tuấn tú của đối phương chợt đỏ ửng khiến hắn rất muốn cắn một ngụm.

Ôm mặt nóng bừng, Mại Vu khẽ gật đầu, thực hỏng bét rồi, hành động vừa rồi của Hoàng Huyền khiến dục vọng của anh vốn dần dần biến mật lại căng cứng lên.

“Vậy uống thêm tý nhé?” Hoàng Huyền cầm chai rượu nguyên chất rót vào chén, đưa ly rượu cho Mại Vu.

Mại Vu nhận lấy chén, vì không để Hoàng Huyền nhận ra sự khác thường của mình, cố tình giữ bình tĩnh, nốc một hơi cạn sạch ly rượu.

Hoàng Huyền chứng kiến khí thế của Mại Vu, đáy lòng bật cười.

Mại Vu còn chưa kịp liếm hết rượu dính trên môi, Hoàng Huyền lại rót tiếp cho anh một ly. Mại Vu ngây ngốc, không nhận ra sự khác thường khi mà bình thường Hoàng Huyền vốn không cho phép anh uống rượu, ừng ực một ngụm rượu chui hết vào trong bụng. Nói thật thì rượu sake không cay, hương vị thuần khiết khiến người ta uống rồi lại muốn uống, trước kia khi Mại Vu ở nhà, thường cùng cụng ly với ba, nhưng sau khi ở chung với Hoàng Huyền thì rất ít khi uống, bây giờ  có cơ hội, Hoàng Huyền lại không phản đối mà còn ân cần rót rượu cho anh, vậy thì anh không khách khí mà uống liên tục.

Mại Vu không ngờ, dù rượu có vị ngọt dễ uống, nhưng tác dụng về sau lại mạnh như vậy, sau khi uống mấy chén, mặt Mại Vu đỏ hẳn lên, thân thể nóng bức, ngay cả ánh mắt cũng rã rời.

Hoàng Huyền chứng kiến bộ dạng Mại Vu như vậy, đặt ly rượu xuống, không rót rượu cho anh nữa.

“Vu…..?” Nhẹ giọng gọi, chỉ thấy đối phương quay đầu, biếng nhác tựa vào tảng đá nhân tạo bên cạnh.

“Sao vậy?” Trong giọng nói mang đầy ý tứ làm nũng, con mắt Mại Vu tròn vo nhìn Hoàng Huyền, dịch người một cái, toàn bộ sức nặng tựa lên người Hoàng Huyền.

“Say à?”

“Còn chưa mà.” Mại Vu phất tay, tỏ vẻ mình còn chưa say.

… Nghe Mại Vu nói vậy, chắc chắn là say rồi.

Hoàng Huyền vây quanh người Mại Vu, nhẹ nhàng thổi khí nóng bên tai anh, “Nhịn lâu như vậy, không khó chịu à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play