Thạch Thái ngồi xổm trước tủ lạnh to đùng, đôi mắt híp lại nhìn không rõ tiêu cự, khí lạnh từ trong tủ lạnh hắt lên người trần truồng của anh ta. LQĐ
“Hắc xì!” Thạch Thái hắt xì một cái toàn thân lạnh run, vội dừng hành động ngẩn người, kiếm đồ muốn uống từ trong tủ lạnh.
Kéo ga giường cứ muốn rơi ra, đóng cửa tủ lạnh, Thạch Thái cầm đồ uống trong tay, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn chầm chậm như một ông già.
“Haizzz….”
Thạch Thái khẽ thở dài, phần eo đau đớn khiến anh ta cảm thấy có chút không thoải mái, giữa mông và đùi dinh dính thứ gì đó cũng thế. Những thứ này đều do hai tên nào đó ngày hôm qua quá phận, bây giờ anh ta muốn ngồi lâu cũng không thể nào ngồi được.
Cúi đầu, Thạch Thái không kiềm chế được oán than mình số khổ.
Lúc này đột nhiên có một bàn tay đưa một chiếc ly tới, Thạch Thái nhìn không ý kiến gì nhận chiếc ly, uống hết ly nước trái cây tinh khiết 100% xong rồi mới lên tiếng: “Cảm ơn!”
Đợi đến khi hiểu ra thì anh ta đã uống hết một ly nước trái cây.
Vẫn chưa thỏa mãn liếm môi, Thạch Thái ngẩng đầu nhìn về người săn sóc đưa cho anh ta cái ly – vẻ mặt Đông Phương Điển cười tà mị không biết xuất hiện trong phòng bếp từ bao giờ.
“Sax, gì vậy?” Giọng điệu Thạch Thái không tốt, trông thấy Đông Phương Điển đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta cũng không thấy bất ngờ lắm, có lẽ bình thường sợ là do thói quen không chừng.
“Không có gì.” Đông Phương Điển cười con mắt híp lại, hắn ta dùng tay lau nước trái cây đọng lại bên mép Thạch Thái bỏ vào miệng mình liếm hai cái.
“Anh có biết không, anh làm như vậy là rất biến thái?” Thạch Thái không vui liếc mắt nhìn Đông Phương Điển, ngón tay gõ mặt bàn.
“Không biết, tôi cảm thấy như vậy rất có tình cảm!” Đông Phương Điển nắm chặt tay Thạch Thái, dùng ánh mắt có thể dùng từ gần như mê luyến nhìn anh ta.
“Anh cái tên biến thái này….” Một luồng khí lạnh từ xương sống Thạch Thái chui lên.
“Đúng rồi, đối với cậu tôi không thể nào không biến thái.” Đông Phương Điển nắm tay Thạch Thái cọt xát lên mặt, môi mỏng nhẹ nhàng rơi xuống mu bàn tay anh ta hôn.
“…… Con mẹ nó anh.” Khóe miệng cứng ngắc giật hai cái, không dễ gì mà nghe từ thô tục trong miệng Thạch Thái phun ra.
“Cục đá nhỏ….”
“Cái gì?”
“Cậu nói tục rất đáng yêu đó.” Đông Phương Điển thâm tình nhìn sắc mặt đối phương tái nhợt.
“…. Phải không, vậy anh yên tâm, sau này tôi sẽ thường xuyên nói với anh.”
*******
Để anh sắp xếp lại lần nữa nào.
Trước hết, Đông Phương Điển nói, đêm qua anh ta đến nhà Nam Thiên Tôn, nhưng lại ngủ chung! Song bọn họ đã từng phủ nhận quan hệ người yêu, vậy thì chứng tỏ bọn họ chỉ là bạn bè đơn thuần?
Không không không, như thế thì có lẽ chỉ là do anh hiểu lầm, ngủ cùng nhau cũng không có nghĩa là bọn họ xảy ra quan hệ sâu xa gì đó, có lẽ chỉ đơn giản là thích ngủ cùng mà thôi.
Nhưng sau đó Đông Phương Điển lại nói tối qua Thạch Thái cũng theo bọn họ ngủ cùng nhau.
Gọi là 3P sao?
Không không không, mặc dù ba người nói ngủ cùng nhau, cũng có thể dùng lý luận của câu trên để phủ định.
Nhưng – Sau đó Nam Thiên Tôn lại nói với anh, Thạch Thái và anh ta là quan hệ người yêu, kiểu ngủ này quả thực không liên quan gì, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, bạn lâu năm khá tốt cũng không vào lao vào vực sâu dâm loạn cái gì mà “Chỉ cần tình dục không cần tình yêu,” vẫn có các yếu tố tình yêu trong đó!
Nhưng, anh lại quên Đông Phương Điển cũng cùng ngủ chung với bọn họ.
Kết quả lại hỏi một lần nữa, Nam Thiên Tôn cười nói Đông Phương Điển và Thạch Thái cũng là quan hệ người yêu?
Vậy bây giờ không phải là 3P thì là gì? Hơn nữa vừa rồi Thạch Thái còn cởi truồng trên người nhiều dấu vết xanh tím đi qua trước mắt anh, lần này muốn anh thay bạn bè xem là tình yêu thuần khiết cũng khó khăn.
Mại Vu ngây ngốc nhìn chằm chằm vào phòng bếp, đầu óc không mấy linh hoạt thật vất vả suy nghĩ rồi cho ra kết luận.
Nam Thiên Tôn ở bên cạnh im lặng hồi lâu, nhìn bộ dạng Mại Vu giống như rất khó khăn tiếp nhận bạn bè là kiểu người này, hắn ta vô cùng mất hứng mở miệng hỏi: “Này… Anh rất khó tiếp nhận quan hệ hiện giờ của chúng tôi và Thạch Thái sao?”
“Không… Điều này cũng không phải.” Mại Vu lấy lại tinh thần, nghe ra giọng điệu Nam Thiên Tôn không vui lắm.
“Chúng tôi thật lòng thích cậu ta!”
Nghe Nam Thiên Tôn nói chuyện, Mại Vu chỉ bình tĩnh nhìn hắn ta hồi lâu, có lẽ không nên dùng từ 3P khó nghe như vậy để hình dung về bọn họ, dùng tình yêu tay ba thuần khiết sẽ tương khá hơn chút.
“Ừm, tôi không nói không thể tiếp nhận, nếu mà thật lòng thích thì tôi đương nhiên có thể chấp nhận!” Mại Vu cười cười.
Dù thế nào đi nữa chỉ cần bạn tốt hạnh phúc, thì anh tham gia dư thừa làm gì?
“Thật xin lỗi, là tôi nhìn dáng vẻ anh giống như không thể chấp nhận, cho nên mới….”
“Không có, tôi nhìn thấy thân thể Thạch Thái trần truồng đi qua có chút bị dọa!” Mại Vu hối lỗi gãi đầu, quả thật anh vừa bị hành động của bạn tốt doạn hoảng sợ.
“A, có thể cậu ta đói bụng rồi mới chạy xuống tìm đồ ăn, có lẽ không chú ý tới anh ở đây cho nên mới như vậy.”
“Là như thế à!”
“Ừ, chờ lát nữa đi ra giờ! Anh ngồi ở đây, tôi đi lấy quần áo cho cậu ta, chờ chút nữa hai người cứ tâm sự,” nói xong Nam Thiên Tôn khó có khi mỉm cười thân mật với Mại Vu.
“Ừ.” Mại Vu đưa mắt nhìn Nam Thiên Tôn lên lầu, khẽ thở dài tựa người ra sau ghế sofa.
Thì ra Tiểu Thạch Thái đáng yêu biến thái cũng từ thích rình nhìn nữ sinh chuyển qua thích đàn ông! Thật sự đáng chúc mừng.
Bên phía Thạch Thái, sau khi nhanh chóng ăn hết đống đồ ăn ngon mà anh ta vừa lệnh cho Đông Phương Điển nấu, cảm thấy hài lòng thỏa dạ muốn trở về phòng nghỉ ngơi, bị Đông Phương Điển nhào vào phía sau ôm chặt anh ta.
Thạch Thái bị sức nặng Đông Phương Điển đè xuống khiến hành động bất tiện, vốn định quay đầu chất vấn thì chưa kịp hỏi đã nhìn thấy người nào đó ngồi trong phòng khách.
“Mại Vu?” Thạch Thái dừng lại, trong nháy mắt mặt tái xanh.
“Hi, Tiểu Thái!” Mại Vu thì cười như ánh mặt trời giơ tay chào hỏi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT