Hoàng Huyền đè Mại Vu dưới người, hôn lên môi anh.
Ngón tay cắm vào hoa cúc màu hồng nhạt giữa khe mông của Mại Vu, muốn làm mềm chỗ căng chặt này, rồi vùi sâu của mình vào trong đó, nhưng phát hiện Mại Vu đột nhiên mỉm cười tà nịnh nhìn hắn, lật người đẩy ngã hắn, sau đó nâng chân hắn lên hung ác cắm vào nơi riêng tư chưa được khai phá.
“Á!” Rạng sáng ngày thứ ba cách ngày Mại Vu rời nhà trốn đi bị bắt trở lại, Hoàng Huyền kinh hoảng la lớn, sắc mặt tái nhợt.
Ông trời ơi, từ khi có ý thức đến này, bao nhiêu lâu chưa trải qua ác mộng? Sao hôm nay lại mơ thấy bị Mại Vu phản công là thế nào? Hừ! Tám chín phần là vì hai ngày trước tên tiểu tử Đông Phương Điển muốn mình để Mại Vu cắm vào.
Hoàng Huyền quay đầu nhìn người ngủ bên cạnh.
Hoàng Huyền bị ác mộng làm tỉnh lại, Mại Vu vẫn ngủ say, môi khẽ nhếch lên không hiểu đang lẩm bẩm gì đó, nói mớ không ngừng.
“Thiệt là, sao ngủ say thế.” Hoàng Huyền có phần đố kỵ, đưa tay vuốt ve môi Mại Vu.
Từ sau khi Đông Phương Điển nói với Hoàng Huyền trong một tuần tốt nhất không làm tình với Mại Vu, hắn luôn ngủ không ngon.
Đêm nào cũng phải nhìn vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu chìm vào giấc ngủ say, còn mình phải cố gắng kiềm chế dục vọng trong cơ thể muốn Mại Vu để ngủ, quả thực rất đau khổ. Mặc dù lúc trước hắn ra nước ngoài làm việc, trải qua hai tháng Mại Vu không ở bên cạnh, nhưng điều kiện tiên quyết là lúc đó Mại Vu không ở bên người! Bây giờ người đã ngủ bên cạnh, lại có bộ dạng ngủ yên ổn không phòng bị, rất muốn khiến người ta ăn anh một ngụm! lê quý đônn
Trong sâu thẳm đáy lòng Hoàng Huyền cảm thán, một tuần lễ này dài quá! Nhất là đêm nay, thế mà hắn mơ thấy ác mộng Mại Vu phản công!
Haizzz, sờ mái tóc ngắn đen nhánh của người bên cạnh, ôm anh lần nữa nằm xuống.
Thật ra trong lòng Hoàng Huyền biết, không thể nào có chuyện Mại Vu phản công, nguyên nhân rất đơn giản, vì bản thân hắn không chịu làm thụ, Mại Vu cũng không có ý muốn làm công.
Hoàng Huyền biết, khi lần đầu tiên bọn họ làm tình thì Mại Vu tự nhiên lựa chọn làm thụ.
Vì theo Mại Vu từng nói với Hoàng Huyền, bản thân sợ Hoàng Huyền đau cho nên mặc dù thi thoảng ngoài miệng lẩm bẩm nói muốn làm công, thật ra vốn không có ý định làm. Chỉ sợ đến lúc ép Mại Vu làm công, anh vẫn còn khó chịu nhìn mặt Hoàng Huyền, vừa làm vừa khóc cũng nên!
Đây là nguyên nhân tại sao Mại Vu luôn làm thụ, vì yêu Hoàng Huyền, cho nên không muốn Hoàng Huyền làm chuyện hắn không muốn làm, không muốn để Hoàng Huyền hắn đau đớn.
“Vu.” Hắn sờ khuôn mặt xem ra ngủ rất say của Mại Vu.
Hoàng Huyền biết Mại Vu yêu hắn, hơn nữa yêu rất sâu đậm, trái lại hắn cũng vậy, nhưng tình yêu của hắn đối với Mại Vu tựa như vĩnh viễn không đuổi kịp tình yêu Mại Vu dành cho mình.
Đây xem như là lo lắng âm thầm về tình yêu giữa bọn họ sao? Hoàng Huyền cười tự giễu, Mại Vu bên cạnh trở mình, vẫn ngủ say như cũ.
Hoàng Huyền đối mặt với Mại Vu, có thể cảm nhận hơi thở nóng trực lẫn nhau, hắn dán môi mỏng mình lên môi Mại Vu, lập tức nhắm mắt, lầm nữa lâm vào giấc ngủ say.
*******
Mổ cá, xử lý ruột cá, Mại Vu lề mề thích buôn bán cả biến mất hai tuần lễ cuối cùng cũng hiện thân ở chợ bán thức ăn.
“A aaaaaaa, Tiểu Vu, sao lâu không tới, hại tôi gần đây không biết đi đâu mua cá!” Giọng nữ rất cao, là một người phụ nữ đẫy đà mà Mại Vu quen.
“Ha ha, thời gian qua có chút việc! Không phải tôi đã quay lại sao?” Vẻ mặt Mại Vu cợt nhả chào hỏi, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, lại khơi dậy bản năng làm mẹ của rất nhiều phụ nữ ở chợ bán thức ăn, lúc nãy đã có một đám phụ nữ niềm nở tràn vào trước cửa sạp cá của Mại Vu, có vẻ càng chen lấn.
Thân thể Mại Vu trải qua sự chăm sóc vô cùng tích cực của Hoàng Huyền đã bình phục hơn phân nửa, về mặt tinh thần thể lực đều tốt, đương nhiên có thể quay về làm việc.
Thật ra với khả năng kinh tế của Hoàng Huyền, Mại Vu không cần làm công việc bán cá này mà có thể ngoan ngoãn ở nhà làm sâu gạo, tất nhiên Hoàng Huyền đã từng yêu cầu Mại Vu không ra ngoài làm việc, nhưng Mại Vu vẫn kiên trì muốn tiếp tục làm, vì anh,… Anh không nỡ bỏ đám fans ủng hộ anh lâu nay, (Mại Vu ám chỉ mấy bà cô ở chợ bán thức ăn)!
Tóm lại, Mại Vu đã khôi phục làm việc và nghỉ ngơi bình thường, cũng cùng yêu thương lẫn nhau với Hoàng Huyền!
Đây không phải là cả tình yêu và sự nghiệp đều đắc ý sao?
Ha ha! Mới là lạ đó! Vì Mại Vu phát hiện có một chuyện mình vẫn chưa nói với Hoàng Huyền.
Lần này Hoàng Huyền vừa từ nước ngoài trở về, trước hết là xử phạt Mại Vu, ép Mại Vu uống thuốc kích thích, sau đó là bị Hoàng Huyền hiểu lầm, gặp phải cảnh hành hạ không có đạo đức! Tất cả những điều này đối với Mại Vu mà nói đều tan thành mây thành khói sau khi Hoàng Huyền nói câu xin lỗi, nhưng chỉ có duy nhất một việc, sau này anh nhớ tới đều canh cánh trong lòng.
Lần này Hoàng Huyền quá đáng với anh như vậy, vậy anh… Có phải có thể yêu cầu xử phạt Hoàng Huyền không?
Ừm, còn nhớ thỏa thuận của hai người bọn họ, nếu Mại Vu làm sai chuyện, Hoàng Huyền có thể xử phạt anh uống thuốc kích thích, đứng bên cạnh “Nóng mắt quan sát,” còn Hoàng Huyền làm sai chuyện? Rất đơn giản, Mại Vu sẽ yêu cầu Hoàng Huyền dẫn anh đi tới công viên chơi trò chơi hắn ghét nhất!
“Ha ha ha ha.” Mại Vu dùng nụ cười ngây ngô tuyệt đối không chút nào gian manh cười nham hiểm.
Nói cách khác, lần này Hoàng Huyền làm sai chuyện nhất định phải bị anh xử phạt! Ha ha ha ha! Vậy anh có thể yêu cầu tới công viên chơi trò yêu thích nhất rồi!
Chém đứt đầu cá, bọc kỹ cá rồi giao cho một gã lén bóp má mình còn ăn đậu hũ của mình, Mại Vu quyết định hôm nay về nhà sớm một chút!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT